Đường Về (Phần 2)

Chương 50: Ấn tượng nghỉ hè Sơn Trang (1)


Đọc truyện Đường Về (Phần 2) – Chương 50: Ấn tượng nghỉ hè Sơn Trang (1)

Sau khi Thập Tứ bọn họ đi rồi, Bình Quận Vương cùng một nhà cữu cữu lần lượt cáo từ, bữa tiệc không giải quyết được gì.

Ta sợ Đông Đông chơi đùa quá hưng phấn, liền ép buộc nàng cùng nhau ngủ trưa. Lúc ở một mình với ta, nàng tương đối thành thật. Chỉ là không ngủ được bao lâu, thì bị người đánh thức, lúc này đổi lại Hoàng đế triệu kiến ta và Đông Đông rồi. Thế nào Thánh thượng ra ý chỉ một lần lại nối tiếp một lần vậy? Cũng không một lần nói cho xong, làm hại ta nửa mê nửa tỉnh tâm tình không yên. Đánh thức ta không khó, đánh thức Đông Đông thì không đơn giản như vậy. Ta bèn xê dịch nàng một phen, nàng liền nhắm mắt lại “Y y ô ô” kháng nghị. Ta chỉ có thể ôm nàng lên xe ngựa, ôm nàng trong ngực tùy thời lựa chọn tư thế thoải mái cho nàng ngủ yên. Khi sắp đến Sướng Xuân Viên nàng rốt cuộc cũng thức dậy, ta nhanh chóng để cho bà vú mặc áo bông đỏ thẫm và giày đầu hổ vào cho nàng.

Người chờ đợi tấn kiến, đều là một tiếng ho khan cũng không có, duy trì im lặng tuyệt đối. Nhưng Đông Đông mới hai tuổi mụ làm sao mà hiểu, lúc ta thấy ánh mắt của nàng nhìn quanh quan sát phòng, thì biết nàng cảm thấy hứng thú với bồn cảnh San Hô và đá ngọc thạch. Cho nên cũng không đợi nàng cười híp mắt chỉ về phía đó, liền ôm nàng ngồi trên đùi, buộc ít tóc không nhiều lắm của nàng thành hai nhánh bím tóc nhỏ, hỏi bà vú lấy hai dây lụa dài nhỏ màu đỏ thẫm, quấn thành một cặp búi tóc nhỏ hình tròn. Trong lúc này nàng chỉ có thể chú ý tới ta có kéo đau tóc của nàng hay không, không có cách nào phân tâm làm ầm ĩ cái khác.

Không bao lâu, thì có thái giám tới dẫn chúng ta đi vào, ở ngoài cửa liền nghe thấy tiếng nói của Hoàng đế, “Các ngươi quỳ an đi.” Thì nghe bên trong có tiếng quần áo xột xột xoạt xoạt vang lên, rồi Hoàng đế trầm ngâm nói, “Đợi một chút, khoan hãy đi, đều lưu lại nhìn Ngũ cách cách nhà Thập Tứ một chút.”

Ta ôm Đông Đông bước vào cánh cửa, đi về phía ngai vàng hành lễ. Có Đông Đông che khuất, ta liền trộm quét mắt người đứng hầu hai bên. Cừ thật! Từ Thái tử lấy xuống Thập Tứ trở lên, trừ Thập Tam ra, tất cả đều có mặt, một đám thần sắc nghiêm nghị, ánh mắt của Thái tử ảm đạm hơn một nữa. Thập Tứ nhìn thấy ta, trong mắt khẽ cười, lập tức khôi phục lại dáng vẻ mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm.

Chờ ta lề mề đi đến trước mặt, Hoàng đế quả nhiên nói: “Ngươi ôm đứa bé, không cần hành đại lễ.” Dù vậy, an vẫn nên thỉnh, chỉ là biên độ động tác có thể nhỏ một chút.

Trong phòng này, chỉ có trên mặt của Hoàng đế là có nụ cười thản nhiên, hắn nhíu mày kêu: “Thập Tứ a ca.”

Thập Tứ vội vàng bước ra khỏi hàng, lên tiếng: “Vâng”

“Nghe nói hôm nay là Ngũ cách cách nhà ngươi tròn một tuổi.” Hoàng đế gạt trà nói, “Bày ra gia yến, như thế nào lại không đưa thiếp mời cho trẫm?”

Thập Tứ đáp: “Nhi thần sợ hãi. Hoàng a mã một ngày trăm công ngàn việc, không dám vì việc nhỏ như thế làm phiền người. . . . . .”

Hoàng đế khẽ hừ một tiếng, nửa thật nửa giả cau mày nói: “Lấy cớ.”

Đều nói người lớn tuổi giống như đứa trẻ, Hoàng đế cũng không ngoại lệ, có lẽ là buồn bực đùa bỡn nhi tử chơi thôi. Chỉ thấy hắn đặt ly trà xuống, nhìn ta hỏi “Nhà Thập Tứ, ngươi nói tại sao?”

Ta nhìn nhìn Đông Đông trả lời: “Hồi Hoàng thượng, là sợ mặt mũi nàng không đủ lớn.”

Hoàng đế nghe vậy bật cười, vẫy tay để cho ta ôm Đông Đông đi qua. Đông Đông không sợ người lạ, Hoàng đế lại chú ý bảo vệ chòm râu của mình. Hắn ôm nàng ngồi trên đùi, hỏi: “Nha đầu này tên gọi là gì?”


“Hồi Hoàng a mã, gọi là Đông Đông, đông chí chi đông.” Thập Tứ cầm tay của ta, cúi đầu đáp.

Đông Đông nghe được tên của mình, vỗ hai cái, đưa tay muốn Thập Tứ ôm.

Hoàng đế lại hỏi: “Chọn đồ vật đoán tương lai bắt cái gì?”

Thập Tứ nhìn ta, ta lắc đầu một cái tỏ ý không có tiếp tục, hắn liền đáp: “Bắt hai khắc đồng hồ. . . . . . Còn chưa có bắt xong.”

Hoàng đế có lẽ không thể lý giải “Còn chưa có bắt xong” là có ý gì, trong bụng hồ nghi, nhưng cũng không hỏi nhiều, chỉ sai thái giám đi lấy đồ dùng cho trẻ con chọn đồ vật đoán tương lai, muốn cho Đông Đông biểu diễn một lần nữa.

Trên trán ta lấm tấm mồ hôi, nghĩ thầm, đừng đập bể Ngự Tỷ mới tốt nha.

Hoàng đế ra hiệu thái giám để cái mâm trên bàn, Đông Đông nhìn lướt qua trong mâm đồ, đại khái cảm thấy không có gì mới lạ, liền dời lực chú ý đặt vào vật phẩm khác trên bàn. Chỉ chốc lát sau liền đưa tay về phía giá bút, nghĩ muốn bò qua lấy. Chắc là Hoàng đế không có chú ý, ôm lấy Đông Đông đang giãy giụa, để cho nàng chọn vật trên mâm. Đông Đông “Ừ nha nha” mấy tiếng không hiểu, khuôn mặt nhỏ nhắn liền nhăn lại nhìn lên Hoàng đế, chỉ vào bút lông trên giá bút nói: “Ama, muốn, muốn. . . . . .”

Trong điện nhất thời lặng ngắt như tờ, ngay cả Hoàng đế nhất thời cũng ngây ngẩn cả người. Cùng với lúc Hoàng đế đập lên án cười to ra tiếng, chung quanh lập tức bộc phát ra tiếng cười vang. Chỉ có khuôn mặt Thập Tứ đen thui, ta cũng không nhịn được xấu hổ, cúi đầu. Trước kia thấy nàng gọi Phó Hữu Vinh là “Ama” cũng chỉ tính là chuyện đùa, lần này xem ra, thật sự cần phải dạy bảo nàng lại cho thật tốt.

Đông Đông đương nhiên nhận được bút lông vừa thô vừa to, nàng mừng hoa chân múa tay vui sướng tự mình vẽ lên trên mặt mình, thì ra nàng lấy cái này làm như trát phấn rồi.

Ra khỏi nơi của Hoàng đế, các huynh đệ của Thập Tứ liền vây quanh. Cũng may Lão Bát, chỉ cười, Lão Cửu Lão Thập đùa với Đông Đông gọi Ama. Thập Tứ đen mặt một đường về đến nhà.

Trở lại trong phòng, Thập Tứ đặt Đông Đông ở trên kháng trác, khuôn mặt nghiêm túc nhìn nàng, đại khái muốn nói”Ta đối với con rất thất vọng” linh tinh. Trải qua hôm nay náo loạn như vậy, ta cũng không có ý định ngăn cản hắn. Bất quá Đông Đông không thèm để ý sắc mặt của hắn, thấy Phó Hữu Vinh cởi xuống mũ cho Thập Tứ, liền giật nhẹ tay áo cha nàng, chỉ vào cái mũ nói: “Ama, muốn, muốn, cái đó.”

Lại tới! Đại khái nàng cho là chỉ cần nàng kêu cái này thì mọi việc đều thuận lợi. Đáng tiếc Thập Tứ người này liền bị lừa nữa rồi, mặt cười khúc khích cầm mũ cho nàng. Được, không cần trông cậy vào hắn giáo dục nữ nhi, hắn và nàng không cùng một đẳng cấp.

Sau khi ôm Đông Đông đi xuống, chúng ta cũng rửa mặt chuẩn bị ngủ. Vẫn nhịn không được hỏi Thập Tứ: “Hoàng thượng triệu các ngươi đi, có chuyện tốt gì không?”


“Chuyện tốt? Có thể xem như là chuyện tốt. . . . . .” Thập Tứ khẽ cười khó hiểu cởi áo khoác, Phó Hữu Vinh muốn giúp đỡ, bị hắn kêu đi ra, nói tiếp, “Ném Thác HợpTề, Tề Thế Vũ lão thất phu này tất cả vào đại lao Hình bộ, thật là hả lòng hả dạ!”

Còn tưởng rằng thưởng trang viên vàng bạc chứ, thật là không thú vị! Thập Tứ phất tay để cho Đông Vân các nàng tất cả đều đi xuống, đi lên cởi quần áo trong cho ta, ta ngáp bò vào chăn, quay đầu lại dặn dò hắn đừng ném loạn quần áo của ta khắp nơi, tốt xấu gì cũng phải treo lên trên kệ.

“Chỉ là con mọt sách họ Đới kia thì gặp tội lớn rồi! Cát Lễ cùng Trương Bá Hành lôi kéo nhau, kiên quyết quấn chặt trên người hắn.” Hắn cũng chui vào trong chăn, áp vào tóc mai của ta nói nhỏ.

Ta nghe nói họ Đới, ngược lại hơi tỉnh táo hai phần: “Là Bảng nhãn năm Kỷ Sửu Đới Danh Thế? Lão đầu này rốt cuộc phạm vào chuyện gì?” Khi đó Lý Hạo nói đến hắn cảm xúc vô cùng xuống thấp, ta liền không hỏi nhiều.

Thập Tứ không ngờ ta có hứng thú, liền trả lời: “Người này học vấn hơi có chút danh khí, chỉ là có chút cuồng vọng tự phụ, không làm cho người thích. Vốn cũng không phải là loại da lông gì, đáng tiếc vận khí không tốt, đụng vào trong tay Thái tử , thành cái đệm lưng. Hắn viết hai quyển sách kia, nghe nói cũng là chứng cứ phạm tội vô cùng xác thật.”

“Viết sách có tội, xem sách của hắn cũng không thể không được nha.” Ta kéo chăn cao lên cho thoải mái một chút, nói: “Trên giá sách bên kia có đặt mấy quyển, nếu là ngày nào đó bọn họ cũng bắt ta hạ ngục, cần phải nhớ rõ dẫn Đông Đông đến thăm ta. . . . . .”

Cha năm trước liền rời kinh nhậm chức, mùa xuân năm thứ hai, Lý Hạo cũng đi. Hai chất nhi của ta còn quá nhỏ, mặc kệ là Lý Hạo hay là nhà mẹ đẻ Dung Huệ, đều không yên tâm bọn chúng đi theo phụ thân tuổi còn trẻ lặn lội đường xa, cho nên Dung Huệ cũng đành phải tạm thời lưu lại chăm sóc nhi tử. Ngày ấy Lý Hạo đi, Dung Huệ khóc đến lỗ mũi đỏ bừng, ta an ủi nàng nói: “Sơn Đông không xa, không phải đến không được, ngựa chạy vài bước là có thể gặp mặt.”

Dung Huệ khụt khà khụt khịt, dường như đang tự hỏi có thể không, sau đó nhìn ta hỏi: “Lai Vu rốt cuộc là nơi như thế nào? Hắn đi có thể chịu khổ hay không?”

Ta sờ sờ cằm, suy nghĩ một chút trả lời: “Thuộc Thái An Châu, hẵn là cách Thái Sơn rất gần, lần tới bảo hắn dẫn ngươi cùng nhau đi xem mặt trời mọc. Chịu khổ thì. . . . . . Mặc dù về điểm bổng lộc này có hơi ít, chẳng qua ta có thể bảo đảm Lý Hạo sẽ không bị đói bị lạnh.” Nói xong vỗ vỗ bả vai của nàng để cho nàng yên tâm.

Ngược lại nàng dừng lệ, nhất định không chịu nghe mẫu thân nàng chuyển về nhà mẹ, kiên trì muốn dẫn đứa bé ở chỗ cũ của nàng và Lý Hạo. Mẫu thân nàng đành phải thỉnh thoảng vài ngày qua thăm nàng. Ông thông gia nói: “Người trẻ tuổi chí hướng cao xa, tốt!” Bà thông gia thì không khỏi phê bình kín đáo: “Ném xuống vợ con chạy tới trong cái xó kia làm quan huyện nhỏ như hạt vừng, gọi là chuyện đại sự gì chứ!”

Đông Đông một tuổi rưỡi, học xong phát âm “Thúc thúc, bá bá, ca ca”, mặc kệ người nào dụ dỗ làm sao cũng không gọi “Cha”. Nàng nói chuyện lưu loát rất nhiều, trêu chọc nàng ngây thơ đồng ngôn đồng ngữ hết sức thú vị. Hôm nay ôm nàng đi dạo trong phủ, thì thấy có một cô gái nhìn có chút quen mắt từ thư phòng trong viện của Thập Tứ ra ngoài.

“Đợi đã nào…!” Ta kêu nàng đứng lại.

Vốn là Phó Hữu Vinh dẫn nàng đi ra ngoài, bị ta kêu một tiếng, lau mồ hôi nói: “Phúc tấn, nàng. . . . . .”


“Không có chuyện của ngươi, trở về làm việc đi.” Ta xen lời hắn.

Đông Đông vẫy vẫy tay với hắn, hắn đáp một tiếng liền lui về trong viện.

Cô nương kia cúi đầu, vẻ mặt có chút ngông nghênh. Ta cẩn thận nhớ lại, rốt cuộc nhớ ra, nàng không phải là tiểu khất cái trộm khuyên tai ngọc của ta sao! Khi đó quần áo nàng rách nát, bẩn thỉu, hiện tại thì ăn mặt sạch sẽ y phục giống cô nương Bát kỳ, mặt mày trong sáng, có mấy phần thanh tú. Không trách được nhất thời không nhận ra!

“Lúc này không mang dao găm chứ?” Ta hỏi.

Nàng hừ lạnh một tiếng không có trả lời, khinh thường nhìn về phía nơi khác.

Đông Đông nằm ở đầu vai hỏi ta: “Nương, ừhm, tỷ tỷ, tại sao muốn. . . . . . Dao găm? Ăn ngon không?” Hiện tại nàng nhìn thấy nữ hài trẻ tuổi đều gọi tỷ tỷ, chữ “Mang” sẽ không nói, vấn đề còn lại ăn ngon hay không là ta cùng nàng thường xuyên thảo luận.

Ta hôn mặt của nàng, đáp: “Không thể ăn. Nhưng mà ‘ tỷ tỷ ’ thích.” Nàng cũng rất tò mò nhìn “Tỷ tỷ” có sở thích kỳ quái kia.

Cô nương kia đã không được tự nhiên, ta cười nói với nàng: “Ta nhớ lần trước ngươi nói qua ‘ chó Mãn ’ gì gì đó, thế nào bản thân mình cũng khoác lên da chó, tới trong ổ chó đi dạo?”

Nhất thời nàng đỏ mặt, quẫn bách mắng: “Phi! Nếu không phải vì thủ lĩnh. . . . . . Ta mới không bước vào ổ chó này, cái chỗ rách nát này!” Nói xong xoay người muốn đi.

“Này.” Ta kêu nàng đứng lại.

Nàng tức giận quay đầu lại nói: “Làm gì? Ta biết cửa ở đâu!”

“Cửa? Ngươi nói là chuồng chó mà.” Ta chỉ chỉ bên kia nói: ” Ưhm, bên kia cũng có một cái.”

Cổ nàng triệt để cũng đỏ lên, dậm chân một cái liền giành đường mà đi. Đông Đông lại phất tay: “Dao găm tỷ tỷ tạm biệt.” Sau đó ngửa đầu muốn ta tán thành biểu hiện của nàng, ta rất là tán thưởng khả năng liên tưởng của nàng, cười nhéo nhéo gương mặt của nàng.

Chẳng biết lúc nào Thập Tứ đến bên cạnh, đưa tay ôm Đông Đông qua, giải thích: “Lần trước vì lấy lại hoa tai, cùng thủ lĩnh bọn họ uống rượu qua một lần.”

Ta”Ừ” một tiếng, nhìn bóng lưng cô nương kia xa dần biến mất sau cổng tròn tường viện, nàng quen cửa quen nẻo, hẳn không phải là lần đầu tiên tới.


“Tuy là lỗ mãng, nhưng là người hào phóng, vẫn có thể xem là một hán tử chân chính, liền kết giao. Ít ngày trước được vài hũ rượu ngon, nghĩ tới hắn, cho người đưa qua, hôm nay hắn liền phái người tới tạ lễ.” Đông Đông nằm sấp trên người hắn giãy giụa làm nũng, hắn vừa dỗ nàng vừa nói chuyện với ta.

“Nàng tên gọi là gì?” Ta hỏi.

“Hả?” Hắn ngạc nhiên nói.

“Cô nương kia, tên gọi là gì?” Ta lặp lại một lần nữa.

Hắn nhìn ta, suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Gọi là Chuỗi Nhi. . . . . . Có lẽ là Xuyến Nhi.”

Ta gật đầu một cái, lại hỏi: “Khi nào thì nàng trở lại?” Tiểu nha đầu này rất thú vị, lúc bị chèn ép, mặc dù vẻ mặt túng quẫn, nhưng ánh mắt lại vô cùng trong sáng như nước.

“Không biết. . . . . . Có lẽ lần tới không phải nàng tới .” Thập Tứ đáp.

Đông Đông bị ôm đã lâu, không vui, Thập Tứ còn đuổi theo muốn hôn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, nàng liền cau mày mím môi, nắm da mặt của hắn ngửa ra sau. Ta bảo Thập Tứ để nàng xuống đất, cho bà vú dẫn đi ngủ trưa.

Thập Tứ ngăn ánh nắng mặt trời cho ta, vuốt tóc rơi ra của ta đến sau tai, hỏi khẽ: “Mới vừa rồi làm cái gì? Trời nóng, cẩn thận nắng chiếu vào.”

“Ta tìm họa sĩ vẽ bức họa cho Đông Đông, nhưng nàng yên tĩnh không được.” Họa sĩ không giống thợ chụp hình dễ dàng như vậy.

Hắn vui vẻ nói: “Thật? Đã vẽ xong sao? Ta xem một chút.”

“Còn sớm đấy.” Vốn bức tranh tiến triển chậm chạp, hơn nữa Đông Đông không phối hợp, càng không hẹn ngày hoàn thành.

Thập Tứ cũng không thất vọng, dắt tay của ta liền kéo ta vào viện: “Ta vẽ cho nàng một tấm.”

Lần đầu tiên ta đến thư phòng của hắn, bình thường hắn cũng ít tới, đọc sách thậm chí xử lý công văn, cũng thường dùng án thư trong phòng chúng ta. Phòng không lớn, mấy cái giá sách hai cái tủ dựa vào tường. Trên bàn đều là giấy cuộn, Phó Hữu Vinh đang dọn dẹp cái bàn cho hắn, phân loại những thứ không biết là thư hay là sổ con gì đó xếp lại, bỏ vào hộp rồi đặt vào trong ngăn kéo.

Thập Tứ nhìn không sai biệt lắm, liền đuổi hắn đi xuống. Ta đi qua kệ tủ, tham quan trong phòng một chút, giường La Hán cũng không phải mới mẻ, ngoài ý muốn phát hiện ở một góc bố trí cầm án, đặt một thanh cầm. Ta khêu nhẹ hai cái, nó liền phát ra tiếng “Boong boong”.”Ngươi biết đàn à?” Ta tò mò hỏi.

“Đàn không được tốt lắm. Ta đàn cho nàng nghe?” Hắn ở phía sau ôm ta, dán vào bên tai ta nói.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.