Đọc truyện Đường Về (Phần 2) – Chương 44: Các muội muội (1)
Vốn tưởng rằng, tối thiểu phải qua một hai ngày Đông Đông mới có thể thích ứng lần nữa, quen thuộc ta, ai ngờ đưa tay tới ôm một cái, bé con chỉ chần chờ mười mấy giây, liền híp mắt cười với ta, sau đó táp miệng ba cái hai tay mũm mĩm kéo áo ta về hai phía ư ư bày tỏ nàng đói bụng. Ta nhận thấy nàng cùng Mẫn Mẫn một dạng, dùng khứu giác nhận thức mọi thứ, có lẽ còn có giác quan thứ sáu gì đó. Đối với loại sinh vật không biết nói chuyện như nàng, ta vừa phải cho ăn đúng chuẩn, tuyệt đối không thể xem thường là được.
Vượt qua mười ngày không có cho Đông Đông bú, sữa tiết ra giảm bớt rõ rệt, bất quá tiểu gia hoả này hình như không quan tâm, ăn bao nhiêu tính bấy nhiêu, chưa ăn no còn có bà vú. Tinh lực nàng so với trước kia tốt hơn, ngủ được ít đi, ta thích chọc nàng chơi, làm ra tiếng vang là có thể hấp dẫn lực chú ý của nàng, trống lắc, tiểu linh đang là đạo cụ thật tốt. Nàng còn thích cắn ta, trát đầy nước miếng trên cổ và cánh tay ta. Nàng tỉnh ngủ, vẫn chơi với ta đến lúc ăn cơm tối, mới hoàn toàn ngủ say.
Ta không muốn Đông Đông rời khỏi mình, buổi tối kiên trì muốn đặt giường trẻ con ở trong phòng mình. Ta không để ý tới Thư ma ma không đồng ý, Thập Tứ dĩ nhiên cũng không thể phản đối.
Lúc ngủ Thập Tứ thích dính người, bất quá giữa mùa đông, trên người hắn rất ấm, cũng liền nhịn. Hắn cũng cắn người, chỉ là không có nhiều nước miếng như Đông Đông, cánh tay đặt ở ngang hông ta, dùng móng tay vẽ vòng tròn nơi rốn ta. Ta chận tay của hắn, quay đầu lại bảo hắn an phận, lại bị hắn hôn. Hắn kéo chăn xuống dưới, ta cảm thấy lạnh, dùng sức đi đoạt, tranh giành một hồi như vậy, khí nóng cũng bị cạn sạch run rẫy. Hắn nắm bả vai của ta kéo ta dựa vào trong ngực hắn, ta cảm thấy vẫn là chăn tốt hơn, bắt được góc chăn chết sống không buông tay. Hắn lấy chân dùng sức đạp hai cái, chăn bông cả giường liền theo chân của hắn đi xuống, ta lạnh đến phát run, hắn cư nhiên đưa tay cởi dây buộc áo ngủ ta.
“Tới, ta ôm nàng sẽ không lạnh. . . . . .” Hắn ngậm lấy vành tai của ta dụ dỗ.
Thân thể của hắn đúng là ấm áp, giống như khắp nơi phát ra khí nóng, ta không thể làm gì khác hơn là kề mặt vào trong ngực hắn, tay xuyên qua dưới nách hắn ôm chặt lấy. Hắn dùng chân kẹp ta lại giữ ấm, nâng chăn bông lên lần nữa đắp kín. Hắn không ngừng hôn mặt của ta, dùng thân nhiệt cọ xát da ta, dần dần ấm trở lại, nghe hắn lầm bầm hỏi: “Bảo bối, có thể hay không. . . . . .” Ta toàn thân nóng hò hét, mơ mơ màng màng “Ừ” một tiếng.
Áo ngủ sớm lỏng lẻo rồi, hắn nâng lưng của ta, hôn xuống xương quai xanh. Đang lúc này, Đông Đông “Oa oa oa oa” khóc lên. Thập Tứ giống như không nghe thấy, ta đá hắn hắn cũng không buông ra, đành phải lấy tay ra sau lưng túm đuôi sam hắn, nói: “Nàng lại khóc tiếp nữa người một viện thức dậy hết đó.”
Vẻ mặt hắn không cam lòng xuống giường ôm Đông Đông, thuận tiện hỏi có muốn sai hạ nhân ở ngoài cửa hầu hạ hay không. Thập Tứ nói nàng tiểu, ta chê hắn chân tay vụng về, tự mình phủ thêm áo ngồi dậy, thay tã cho nàng. Trên giường trẻ không có ướt, ta thả nàng vào ngủ lại.
Nhưng chờ chúng ta nằm lại trên giường, còn chưa có làm nóng chăn, nàng lại bắt đầu khóc. Lúc này xem ra là đói bụng, đành phải ôm lên cho bú sữa, Thập Tứ lão luyện chăm chú nhìn, ta tức giận bảo hắn đi lên giường. Đông Đông vẫn mút gần hơn nửa canh giờ, vừa mới cảm thấy no rồi, buông miệng. Ta dựng thẳng ôm lấy nàng, đang muốn vỗ lưng của nàng, nàng cư nhiên bắt đầu mở miệng nôn sữa ra, gần như toàn bộ sữa mới vừa uống vào chào hỏi hết lên áo khoác của ta rồi. Thập Tứ và ta cực kỳ hoảng sợ, vội vàng đốt đèn gọi người.
Các bà vú ôm Đông Đông, xoa xoa mặt cho nàng, đổi quần áo tã lót, tiểu gia hoả này cư nhiên cũng rất hoan nghênh ngủ thiếp đi. Đáng thương ta còn phải vừa lau người thay quần áo, vừa nghe Thư ma ma oán trách không có chăm sóc tốt nữ nhi, thật giống như mẹ ruột như ta ngược đãi con.
Buổi tối ngày hôm sau, tình huống giống vậy lại xảy ra, ăn uống no rồi nôn hết ra, nàng đắc chí nằm ngủ thoải mái. Ta hỏi bà vú trước kia có chuyện này xảy ra không, bà vú nói, hai ngày trước cũng ói qua mấy lần, chỉ là không có nhiều như vậy. Ta nghĩ có phải là chứng bệnh gì hay không, liền bảo Thập Tứ đi mời thầy thuốc đến xem. Lô ngự y nói mình không am hiểu nhi khoa, chết sống không chịu tới, bất quá dù sao cũng đề cử một vị nghe nói là chuyên gia phương diện này. Nhưng Thập Tứ cảm thấy Trần thái y đó tuổi không tới bốn mươi kinh nghiệm quá cạn, khi hắn chờ lúc lão chẩn mạch khai đơn thuốc bèn liếc mắt nhìn chằm chằm.
Bình thường nhân sĩ chuyên nghiệp tương đối đều có tính cách, ta sợ hắn doạ cho người ta tức giận chạy mất, liền kêu hắn ở một bên đợi đừng nói chuyện. Trần thái y nói, tràng vị của Đông Đông hơi yếu, điều trị một phen là tốt rồi, kê ra hai than thuốc.
Nhưng thuốc sắc xong, bà vú cho uống thế nào Đông Đông cũng không chịu uống. Nàng quá nhỏ, sợ bị sặc trong khí quản, cũng không dám cứng rắn trút. Ta đành phải tự mình ôm đứng lên đút nàng thử, nàng ngược lại chịu nghe ta, nếm vị thuốc đắng cũng không khóc. Giữa lúc ta đang vui mừng, nàng “Phụt” một hớp, lại phun toàn bộ lên trên người ta. Ta nhìn vết bẩn trước vạt áo vừa đen lại khó ngửi, nghĩ thầm, về sau nhất định phải dạy dỗ nàng cái gì là “Chính mình không muốn, đừng gây cho người khác” . Nhìn lại tiểu gia hoả kia, còn vừa chảy nước miếng vừa nhìn ta cười. . . . . . Ta thấy đây là nàng cố ý!
Ta chỉ có thể lại tìm Trần thái y, thương lượng có thể cho phương thuốc có mùi vị nhạt một chút nữa hay không.
Giằng co hơn mười ngày mới làm cho nàng thuận theo uống mấy than thuốc, dầu gì không phun sữa kịch liệt như thế nữa. Ta bị nàng chỉnh đến ban ngày một chút tinh thần cũng không có, rốt cuộc bị Thập Tứ thuyết phục buổi tối chuyển nàng ra khỏi phòng, giao cho các bà vú chăm sóc.
Ta không can đảm ôm Đông Đông rồi, bởi vì ta cảm thấy nàng cố ý phun này nọ lên trên người ta. Có thể có lúc ta không ôm nàng, nàng sẽ khóc không ngừng, các bà vú cũng dỗ không được. Ta chỉ có thể ôm nàng từ đầu này phòng đi tới đầu kia, không thể ngồi, không thể ngừng, nếu không nàng tỉnh lại một cái, khóc lớn không thôi.
Cũng không biết thế nào săn sóc đến trăm ngày, Đông Đông yên tĩnh được một chút, Thập Tứ lại muốn bắt đầu giằng co. Ta dù sao cũng không để ý tới, nói cảm mạo, trốn ở trong phòng không ra, để cho hắn tự mình ôm lấy Tiểu Tổ Tông kia nháo đi.
Một mình thật tự tại, ngay cả nằm sấp trên sàn nhà cũng không cần tù túng, mà cũng không cần cố kỵ một sinh vật khủng bố nào đấy có ham muốn ăn uống thảy bậy hay không.
“Phúc tấn. . . . . .”
Ta ngẩng đầu nhìn Đông Vân, hỏi: “Có người nào ngăn cản không được sao?” Trước đó ta đã phân phó nàng, mặc kệ ai tới đều nói ta uống thuốc ngủ thiếp đi rồi.
Nàng khuỵ gối xuống trả lời: “Là Thập Tam gia, hắn nói. . . . . . Hắn nói, muốn hỏi Phúc tấn một chút ngủ hết choáng váng chưa. . . . . .”
Ta đong đưa cán bút gõ gõ cằm, nói: “A, mời Thập Tam gia vào đi.” Nhưng nửa ngày không thấy nàng di chuyển, liền kỳ quái hỏi, “Ngươi thất thần làm gì? Đi nha.”
Nàng mở to mắt hỏi ngược lại: “Phúc tấn, có muốn sửa sang một chút hay không?”
“Không cần.” Ta thúc giục nàng nhanh đi ra ngoài gọi người. Sửa sang lại cái gì? Chẳng lẽ thật đúng là nằm trên kháng giả bộ ngủ choáng váng à?
Chỉ chốc lát sau Thập Tam liền tiến vào, thấy ta nằm sấp trên mặt thảm, liền hỏi: “Nhà ngươi thiếu bàn ghế hả?” Đến gần lại hỏi, “Ngươi vẽ cái gì đấy?”
Ta ngửa đầu cười hỏi: “Không nhìn ra được sao?”
Thập Tam nhíu mày nói: “Mực dính lên mặt rồi.”
Ta vội vàng bò dậy, Đông Vân liền đưa qua một chiếc gương, chỉ là má trái dính một chút mà thôi, chỉ xẹt qua một cái, ngược lại thành mèo hoa rồi, đành phảichạy đến chậu nước rửa mặt lung tung.
“Là bản đồ toàn bộ Đại Thanh?” Thập Tam hỏi, giọng nói tựa như không phải khẳng định.
“Ừ, ta dựa theo tiểu đồ phóng đại vẽ ra đấy.” Ta vừa lau nước trên mặt vừa nói, “Đúng rồi, ngươi có biết dùng mực gì, hoạch định trên vải có thể ngấm nước không phai màu hay không?”
Hắn giơ tấm lụa gấm màu trắng kia lên nhìn trái nhìn phải, nói: “Không bằng ngươi tìm người thêu một bức.”
” Đúng! Ta như thế nào không nghĩ tới!” Gần đây đầu óc bị Đông Đông huyên náo tới quay vòng vòng.
“Vẽ cái này dùng làm gì?”
Ta cười trả lời: “Lấy ra làm thảm, trải trên giường. Ta vốn cho người đi thư phòng tìm bức tranh, để cho Đông Đông bò chơi, không chuẩn xác nhiều cũng không quan trọng. Vẽ được cũng không tệ lắm phải không?”
Hắn thả vải lụa xuống, nâng ly trà lên gạt lá trà nói: “Tạm được, nhìn kỹ có thể đoán được là bản đồ. Chỉ là đợi đến lúc Đông Đông có thể bò, cũng là bốn, năm tháng sau rồi.”
Ta trải bức tranh vải lụa vừa rồi ra, nói: “Thêu hết bức đồ này, cũng ít nhất ba bốn tháng, vừa vặn.” Nhìn kỹ một chút, thở dài nói, “Chữ viết cũng coi như có thể đọc được. . . . . . Vẽ tranh thì, thiên phú không tốt, trước kia cũng không sao luyện qua. . . . . .”
Thập Tam nhấp một ngụm trà, gật đầu mỉm cười nói: “Ừ, ngươi có thể tự mình biết mình đấy.”
“Ngươi không tính đây là khích lệ.” Ta tức giận nói, nghĩ lại, nói: ” Một khi đã như vậy, cái này vô tích sự với ngươi rồi.”
“Hả?”
“Hả cái gì? Dù sao cũng không phải là chưa từng vẽ qua. Cùng lắm thì, vẽ ra rập khuôn thêu thành ba cái, cũng cho tiểu cách cách tiểu a ca nhà của ngươi hai cái.” Ta lấy bức tranh vốn xếp xong, lại bảo Đông Vân lấy mấy mảnh vải lụa đã cắt xong lấy ra, “Ừ, kính nhờ ngươi rồi.”
Thập Tam dĩ nhiên phản đối cũng không được gì, liền bắt đầu công việc ngay tại chỗ, bởi vì kích cỡ vải vẽ tranh sơn dầu quá lớn, cũng chỉ có thể quỳ một chân trên đất tiến hành. Hắn vừa phát thảo vừa hỏi: “Tên các tỉnh các phủ, muốn viết lên sao?”
“Dĩ nhiên. Nếu không làm sao dạy nàng biết chữ.” Ta ngồi chồm hổm ở bên cạnh trả lời.
Hắn liếc ta một cái, nói: “Đông Đông mới ba tháng. . . . . .”
“Ba tháng thêm mười ngày rồi. Rất nhanh đến ba tuổi, đến lúc đó nàng phải đi học, có lẽ thuộc lòng trước 《 Tịnh Dạ Tư 》 linh tinh.” Ta cười nói.
Cùng Thập Tam hàn huyên một lát, hắn không chịu nổi khom lưng tô lại vẽ, lại không chịu giống như ta nằm bò xuống đất, chỉ có thể mang bức tranh đi về nhà vẽ. Hắn mới vừa đi, Lý Thục liền đi vào. Nhìn vẻ mặt phiền lòng nôn nóng của nàng, liền hỏi: “Người nào chọc ngươi rồi hả?”
Nàng nghiêm mặt như cũ, ngồi ở mép kháng, vẫy lui người làm, nói: “Hàm tỷ tỷ có nhận thức Phúc tấn Thập Tam gia không?”