Đường Về (Phần 2)

Chương 42: Chuyện xưa không nên lưu luyến (3)


Đọc truyện Đường Về (Phần 2) – Chương 42: Chuyện xưa không nên lưu luyến (3)

Núp ở sau lưng nghe người ta nói chuyện như vậy, vốn là thiếu quang minh, bị bắt tại trận càng thêm lúng túng, nhưng mà nếu đụng phải loại trường hợp này, cũng đành phải nhắm mắt cưỡng từ đoạt lý một phen. Ta thầm than một tiếng, lại trợn mắt nhìn Đông Vân một cái, cười nói với Ngưng Nhi: “Lời vừa nói cũng không sai, ta là người lợi hại, bất quá vào lúc này còn chưa có hứng thú làm cho người nào đẹp mắt khó coi. Ngươi trở về bàn giao chuyện thôi.”

Ngưng Nhi tái mặt cắn môi dưới, cúi chào, chạy đi như bay.

“Yên Hồng.” Ta kêu một tiếng.

“Dạ, vâng.” Yên Hồng bị dọa mất hồn mất vía, được Đông Vân nâng đỡ mới không có ngã ngồi trên đất.

“Trở về nhìn lửa, chớ đem thuốc sắc khét.”

Yên Hồng đáp ứng một tiếng, cư nhiên trực tiếp tiến tới trên cây khô, ta vội vàng lôi nàng một cái, nói: “Cẩn thận chút. Có chuyện gì ghê gớm đâu, ngươi gấp cái gì!” Nàng cũng không đáp lời, vừa đứng vững liền trốn bán sống bán chết.

Ta trở lại trong viện tiểu muội, thấy Uẩn Tú đang ở bên ngoài phòng coi chừng, liền vén rèm nhìn vào trong phòng, thấy tiểu muội cùng Lý Thục đều ngủ thiếp đi, chỉ có đồng hồ báo giờ đáp đáp phát ra âm thanh. Ta đuổi Uẩn Tú cùng Đông Vân cũng đi xuống ngủ trưa, mình ở ngoài phòng dựa vào cái bàn ngồi xuống.

Thật yên tĩnh a! Như vậy trái lại làm cho ta cảm thấy mệt mỏi. Thật là nhớ Đông Đông quá, mấy ngày không thấy, tiểu gia hoả còn có thể nhận ra ta không? Không biết có lớn hơn chút nào hay không. . . . . . Nghĩ đi nghĩ lại, liền mơ màng trôi qua. Trong lúc mông lung, giống như cảm thấy Mẫn Mẫn đang bắt tóc của ta, phất tay nghĩ đuổi nó đi chơi với người khác, lại bị người bắt được tay. Ta mở mắt ra, chỉ thấy Thập Tứ kéo ghế con ngồi kề bên ta.”Ngươi làm sao vào đây được?” Đây là nội viện Ung Vương Phủ, không phải nhà hắn.

Hắn hôn lỗ tai của ta nói: “Ta nhớ nàng lắm.”


Trên người hắn phảng phất có mùi của Đông Đông, nghe thấy làm cho người ta yên bình. Ta hỏi: “Đông Đông thế nào?”

“Lên cân, còn có thể trừng người. . . . . .” Thập Tứ ở bên gáy cọ xát lấy tai ta, “Bé con sức ăn lớn, có thể giày vò người, Thư ma ma lại tìm bà vú cho bé nữa.”

Ta ngăn hắn lại: “Thật là nhột, đừng làm rộn.”

Hắn chẳng những không ngừng lại, còn bắt đầu di chuyển, ở trên người ta lục lọi, lẩm bẩm nói: “Đông Đông cũng nhớ nàng, để cho ta thay mặt con thân ái nàng.”

Ta chận tay của hắn lại, trừng hắn. Hắn nhe răng cười một tiếng, nhìn thông qua màn cửa trong phòng một chút, ra dấu tay chớ có lên tiếng, chợt bắt đầu cởi nút áo của ta, vừa liếm hôn ở cổ họng ta vừa nói: “Trời lạnh, nàng mặc quá ít. . . . . .”

“Ít cái gì! Không thấy ta phù lên giống như gấu đen sao?” Ta không dám lớn tiếng, sợ đánh thức tiểu muội.

Hắn cười lại tách ra mấy viên nút áo của ta: “Vậy hãy để cho ta xem một chút, gấu đen. . . . . .” Vừa nói vừa kéo ra nửa bên váy ngoại bào của ta, sờ sờ áo lót da chồn bên trong, lại nói, “Lông này cũng mềm mại.”

Ta khép lại y phục nói: “Trời lạnh, đừng hại ta bị cảm lạnh.”


Hắn nghe vậy bèn ôm lấy ta ngồi lên trên đùi hắn, ôm ta nói: “Ta cho nàng ấm áp.” Lại mở vạt áo trong ra nhìn, “Bên trong mặc cái gì?”

Ta đè lại móc gài áo, nói: “Áo cặp tiểu Miên, có cái gì tốt mà xem!”

Hắn một tay nhốt chặt ta, một tay cởi cúc lưu kim áo bông của ta. Ta giãy tránh hắn ra, buồn bực nói: “Có phải quần áo bán đâu mà ngươi cũng phải xem!”

Hắn ngừng lại động tác, thế nhưng mặt dày hỏi: “Mới vừa nhìn thấy lông lỗ tai một con vật, thêu con gì?”

Ta thuận tay dùng sức bấm một cái trên cánh tay hắn, nói: “Một con mèo con . Ngươi muốn nhìn như vậy, về nhà ôm Mẫn Mẫn nhìn cho đủ đi!”

Trên cánh tay hắn có thể ứ đọng máu ngay cả chân mày cũng không nhăn lại, cười nịnh nói: “Mèo con gì, để cho ta xem.” Vừa nói vừa đưa tay qua , ta kéo tay của hắn ra, che cổ áo lại không để cho hắn đụng vào. Đang lúc lôi kéo, chợt nghe Phó Hữu Vinh ở bên ngoài lớn tiếng nói: “Nô tài thỉnh an Phúc tấn.”

Chỉ nghe Na Lạp Thị nói: “Dậy đi. Thập Tứ gia ở bên trong?” Cũng không đợi Phó Hữu Vinh trả lời, chợt nghe tiếng bước chân mọi người vào tới trong nhà rồi.

Ta vừa đứng lên vừa lấy tốc độ nhanh nhất cài lại nút áo trong ngoài, Thập Tứ cũng không gấp không vội vàng, cười hôn một cái bên mặt ta, đồng thời màn cửa được vén lên trong nháy mắt ngăn cản ở phía trước ta.


Na Lạp Thị khẽ khom người bước vào ngưỡng cửa, cất tiếng gọi, “Thập Tứ thúc. . . . . .” Nụ cười ở trên mặt liền cứng lại.

Thập Tứ cười nói: “Tứ tẩu. Ta đến, làm khó ngươi còn phải chiêu đãi trở lại.”

Na Lạp Thị nhìn về nơi khác, mất tự nhiên cười nói: “Thập Tứ thúc nói chỗ nào . . . . . . A, đúng rồi, lấy cho đệ muội cái chăn mềm mại chút.” Nói xong gọi hai tiểu nha hoàn nâng mấy chăn bông đến trên kháng ngoài phòng.

Thập Tứ chắp tay cười nói: “Đa tạ tứ tẩu phí tâm.” Lại nhìn về phía ta nói: ” Buổi tối nàng sợ lạnh, bình thường chăn nệm cũng ngại quá cứng quá nặng.” Nói xong lại lấy tay đưa tới cổ áo ta, đang lo lắng hắn sẽ làm chuyện gì quá giới hạn, thế nhưng hắn chỉ giúp ta cài nút áo lại, thuận tay vén tóc mai ta rơi ra sau tai. Ta nhíu mày một cái, lui về phía sau tránh ra, nghĩ thầm, hắn mới vừa rồi gặp qua Na Lạp Thị, có nói gì sao?

Na Lạp Thị hắng giọng, nói: “Khụ khụ, Thập Tứ thúc hiếm khi tới, nếu không có việc gì cũng đừng đi vội, ta bảo phòng bếp chuẩn bị chút rượu và thức ăn, dầu gì phải lưu lại dùng cơm.”

Thập Tứ cầm tay của ta, sảng khoái đáp ứng: “Cung kính không bằng tuân mệnh, phiền toái tẩu tẩu rồi.”

Người này không biết là da mặt quá dầy hay là thật chậm lụt, bình thường lúc chủ nhân khách khí, nên từ chối nói cám ơn, sau đó về nhà mới là lẽ thường chứ.

“Vừa vặn cùng Tứ ca ngươi uống hai chén, ta cho người hâm nóng bình rượu ngon đây.” Na Lạp Thị cười nói.

“Tẩu tẩu cũng cùng nhau uống nha, nhiều người náo nhiệt. Đều nói chị dâu tửu lượng tốt, còn chưa lĩnh giáo qua đấy.” Thập Tứ nói.

Na Lạp Thị liền vội vàng khoát tay nói: “Thập Tứ thúc đừng chê cười tẩu tẩu, ta bất quá miễn cưỡng có thể uống một hai chung. Nếu như ngươi không chê tẩu tẩu là nữ tắc nói chuyện không thú vị, ta như thế này liền theo bồi rót rượu cho huynh đệ các ngươi.” Nàng lại chuyển sang ta cười nói, “Đệ muội cũng cùng đi mới phải. Ta đang để cho phòng bếp làm mấy món đệ muội thích ăn, cũng nếm thử thủ nghệ đầu bếp chúng ta một chút.”


Thập Tứ lôi kéo tay của ta, cười híp mắt nhìn ta hỏi: “Có được hay không?”

Ta lấy tay của hắn ra, cung kính khom người nói với Lạp Thị: “Phúc tấn mời, ta đi đổi xiêm áo trước liền tới.” Nói xong để bọn họ ở lại, vén rèm vào trong phòng.

Tiểu muội mới vừa bị chúng ta đánh thức, thụy nhãn mông lung. Lý Thục ngồi ở mép kháng, hé miệng nhìn ta cười. Ta cũng không để ý đến nàng, chuyển tới sau bình phong cởi áo khoác. Đông Vân đưa cho ta kiện áo khoác màu hồng phấn, ta bảo nàng đổi thành Thủy Lam , kết quả là Lý Thục cầm y phục đi vào, khẽ cười nói: “Ừ, cho ngươi. Ta thấy hoa văn màu đỏ này tươi sáng đẹp mắt, màu ngươi thích.”

Ta nhận lấy, trả lời: “Cái này ấm. Như thế này ngươi ở cùng tiểu muội, ta đi ứng phó một lát sẽ trở lại.”

“Ừ, ngươi yên tâm đi.” Nàng gật đầu cười, sau đó liếc mắt nhìn trên người ta, bĩu môi hỏi, “Thật là mèo con sao?”

Đông Vân xách áo khoác cho ta, ta xỏ hai tay áo vào, lúc cài nút nhìn nàng nói: “Buổi tối cởi ra đưa cho ngươi. Ngươi nói nó là mèo chính là mèo, nói là chó chính là chó.” Nói xong ngắt mặt của nàng, phải đi nói chuyện với tiểu muội.

Nàng ở phía sau nói thầm: “Ta cũng không dám cùng tỷ phu giành. . . . . .”

Ta không để ý tới nàng, trấn an tiểu muội mấy câu, liền ra khỏi phòng, theo nha hoàn Na Lạp Thị lưu lại dẫn đến phòng khách.

Nha hoàn vén rèm, ta không tự chủ được chần chờ một chút, nhắm mắt lại khom người đi vào. Trong phòng ấm áp hoà thuận vui vẻ, ánh nến sáng sủa, bốn người đã vây quanh bên cạnh bàn, Na Lạp Thị lại kéo Niên Thị cùng nhau ngồi xuống.

Thấy ta đi vào, Thập Tứ đứng lên, ta không nhìn hắn, trực tiếp đi về phía chủ tọa. Ta đến trước mặt, Ung Thân Vương chậm rãi đứng lên, ta rũ mắt xuống hành lễ, chỉ nghe hắn lạnh nhạt nói: “Không cần đa lễ.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.