Đọc truyện Đường Về (Phần 2) – Chương 40: Chuyện xưa không nên lưu luyến (1)
Trằn trọc trở mình, mất ngủ.
Luôn suy nghĩ lời nói của Quách Khoa: ” Người hầu hạ bên cạnh Nhị tiểu thư nói cho nô tài, buổi sáng lúc mới thức dậy chủ tử nàng đã cảm thấy khó chịu trong người, tưởng rằng chứng bình thường, cũng không coi là chuyện quan trọng, ở trong phòng dưỡng thần. Không ngờ ăn xong buổi cơm trưa liền. . . . . .” “Vương GiaĐích Phúc tấn vội cho người đi Thái Y Viện, thái y nói có một tháng, chỉ là triệu chứng nhẹ, người bên cạnh cùng nhị tiểu thư tự mình cũng không phát giác” . . . . . .
Tiểu muội có khỏe không? Ngày mai, Ung Vương Phủ bên kia nên phái người tới báo tin đi? Tối nay không thể đi xem nàng, sáng mai, cho dù bọn họ không đến nói, cũng bất kể.
Thập Tứ giật giật, ôm chặt ta thêm một chút, mặt dán vào bên tóc mai ta. Hắn đại khái cũng không ngủ được đi? Ta chuyển sang hắn, trấn an vỗ hắn hai cái, nhưng mình ngay cả ham muốn nhắm mắt lại ngủ cũng không có, một đêm liền nhìn chằm chằm màn ngẩn người.
Thời điểm tiếng trống canh tư chợp mắt được một lát, đầu giờ dần liền ngủ không được. Rời giường rửa mặt chải đầu qua không lâu, người của Ung Vương Phủ liền tới cửa rồi, là Đích Phúc tấn Na Lạp Thị sai tới truyền lời, nói tình huống tiểu muội thật không tốt. Ta vội hỏi như thế nào không tốt? Người tới lại nói không ra nguyên cớ, chỉ nói Phúc tấn bảo người nhà mẹ đẻ nhanh đi xem tiểu muội một chút, khuyên giải an ủi. Ta chỉ có thể cho người nọ ra về, nói: “Làm phiền ngươi trước trở về hồi bẩm Phúc tấn, nói ta lập tức qua phủ.”
Sau khi người nọ đi, Thập Tứ vẫn không nói một lời nhìn ta nói: “Để cho Thư ma ma cùng với nàng đi. Thân thể nàng vẫn chưa có bồi dưỡng tốt toàn bộ, tự mình để ý một chút.”
Ta gật đầu một cái nói: “Ta biết.”
Hắn liền phân phó người chuẩn bị xe ngựa, còn chưa có thu xếp xong, Do Nhi đi vào bẩm báo nói, Lý Hạo tới. Hắn đang trong tiểu thiên sảnh của viện ta chờ, vừa thấy được ta, liền từ trên ghế nhảy dựng lên, ba hai bước vượt đến trước mặt của ta, tâm thần không yên mà nói: “Tỷ!”
Ta vỗ vỗ bờ vai của hắn nói: “Chuyện này, cha biết không?” Hắn lắc đầu, ta liền nói, “Vậy trước tiên đừng nói cho cha, tránh cho ông lo lắng. Chỗ Dung Huệ cũng tạm thời giấu đi.”
Lý Hạo mới vừa vào tới cũng có chút lo lắng, lúc này hốc mắt cũng thấy đỏ, xoay mặt nói: “Cũng không biết tiểu muội như thế nào? Bọn họ nói nàng không tốt.”
Ta vỗ vỗ lưng của hắn nói: “Đừng hoảng hốt, ta sẽ đi xem tiểu muội. Ngươi ở nhà chăm sóc Dung Huệ, ở trước mặt cha cũng không thể lộ sắc mặt này.”
Hắn gật đầu, tựa vào trên vai ta nói: “Tỷ, tiểu muội có thể qua cửa ải này chứ?”
Ta đỡ vai hắn, sờ sờ đỉnh đầu của hắn, nói: “Tiểu muội trẻ tuổi khỏe mạnh, thân thể từ trước đến giờ rất tốt, chỉ là trong lòng khó chịu thôi.” Lời tuy nói như vậy, nhưng là, ta cũng không biết như thế nào khuyên lơn người yêu thích hài tử như nàng a!
“Oa oa. . . . . .” Ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng con nít khóc. Chỉ thấy Thập Tứ ôm Đông Đông vào phòng, nói: “Tiểu gia hoả muốn mẹ.”
Ta nhận lấy Đông Đông, nhìn Phó Hữu Vinh theo bên cạnh hắn, liền hỏi: “Thế nào là ngươi ôm? Bà vú đâu?”
Hắn cười hắc hắc không đáp, nhìn Lý Hạo nói: “Ký chi cũng không cần quá mức lo lắng, tiểu muội nhất định không có việc gì.”
Lý Hạo thở ra một hơi, nói: “Chỉ hy vọng như thế.”
Đông Đông xem ra là ăn no mới bị ôm ra ngoài, ta lung lay nàng hai cái, cho nàng ngón tay của ta để cho nàng nắm, nàng liền dần dần an tĩnh lại. Vật nhỏ đáng yêu như vậy a! Ta hôn nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy mùi sữa của nàng, nhìn về phía Phó Hữu Vinh nói: “Đi gọi bà vú.”
Thập Tứ vốn định đưa ta đi Ung Vương Phủ, ta nói không cần đi, nhất định nơi đó đều là nữ nhân. Hắn hôn một cái lên mặt của ta, cũng không có kiên trì, nói vậy thì ở nhà chơi cùng Đông Đông. Hắn và Lý Hạo đưa ta tới trước xe, ta dọc theo đường đi hồn vía bất định, đến Ung Vương Phủ, Na Lạp Thị cư nhiên đích thân đến nghênh đón.
Na Lạp Thị tiến lên một bước, lôi kéo tay của ta nói: “Sáng sớm, làm phiền đệ muội.”
Ta không có tâm tư cùng nàng khách sáo, đáp lễ, liền hỏi tình hình tiểu muội. Nàng trả lời: “Thái y nói thể cốt không có đáng ngại. . . . . . Mà ta nhìn Lý muội muội cơm nước không vào, cũng không nói chuyện, chỉ là rơi lệ, sợ không tốt sẽ rơi xuống bệnh căn. Ai, đệ muội giúp tẩu tử khuyên nhủ, khuyên nàng nới lỏng tâm, cuộc sống về sau còn dài mà.” Nói xong nhìn về phía ta, giống như là chờ ta phụ họa.
Ta lại không biết như thế nào trả lời, nửa ngày nặn ra một câu nói: “Tiểu muội, vô cùng yêu thích trẻ con.”
Nàng thở dài một tiếng nói: “Ai, chỉ có thể coi là nàng và đứa nhỏ này không có duyên phận. Nàng còn trẻ, gia lại thương nàng, dưỡng thân thể tốt, tương lai nhất định lại có.”
Khi đang nói chuyện liền vào viện của tiểu muội, nha đầu hầu hạ nói nàng mới vừa ngủ rồi. Na Lạp Thị liền nói: “Ta liền không vào được rồi, tránh khỏi ầm ĩ nàng. Trắc Phúc Tấn cũng bị bệnh, không thể xử lý công việc. Một đống người đang trong viện của ta chờ đáp lời, ta đi trước đem chuyện vặt làm xong, một lát nữa lại đến xem nàng. Đệ muội ngươi tốn nhiều tâm.”
Ta cười cười với nàng, nói: “Phúc tấn cứ đi làm việc. Tiểu muội nơi này, tự ta sẽ chiếu ứng.”
Nàng lại dặn dò người làm mấy câu, liền vội vã đi.
Uẩn Tú nha hoàn hồi môn của tiểu muội ngồi ở mép giường, nhìn thấy ta liền đứng lên. Ta ra dấu tay chớ có lên tiếng, nàng liền lẳng lặng cúi chào, đi tới một bên đứng cung kính.
Tiểu muội hơi cong người nằm nghiêng , gương mặt không có nửa điểm huyết sắc, đôi môi khô nứt trắng bệch, mi tâm khóa chặt. Ta muốn đi bôi vệt nước mắt trên mặt nàng, lại sợ đánh thức nàng, không thể làm gì khác hơn là thu tay lại.
Ta bảo Đông Vân ở trong phòng coi chừng, kêu Uẩn Tú đến phòng bên nói chuyện: “Rốt cuộc chuyện gì xảy ra?” Liền hai ngày không thấy, tiểu muội lại tiều tụy thành ra như vậy, nhìn giống như đi hơn phân nửa cái mạng. Nếu để cho cha thấy, không biết đau lòng thế nào!
Uẩn tú “Bùm” một tiếng quỳ gối trước mặt của ta, nước mắt liền lả tả rớt xuống đất, khóc nói: “Đại tiểu thư, là nô tỳ sơ ý lơ là, không có phục vụ tốt chủ tử! Nhị tiểu thư nguyệt tín không tới, bởi vì không có dấu hiệu khác, nô tỳ liền cho rằng chỉ là một dạng trì hoãn mấy ngày mà thôi. Ngày hôm trước, Nhị tiểu thư nói đau bụng, nô tỳ nói không bằng bẩm Phúc tấn, tìm thái y tới xem một chút, Nhị tiểu thư nói ước chừng là kinh nguyệt sắp tới, không sao. . . . . . Nhị tiểu thư từ trước đến giờ có chứng bệnh đau bụng khó chữa, uống thuốc gì cũng không có tác dụng. . . . . . Nào biết Nhị tiểu thư ở trong phòng gần nửa canh giờ, liền hạ lạc hồng không ngừng, đau đến muốn ngất đi. . . . . . Là lỗi của nô tỳ, Đại tiểu thư, ngài phạt nô tỳ đi!” Nói xong ôm lấy đầu gối của ta khóc rống không ngừng.
Ta kéo nhẹ nàng dậy: “Đứng lên nói chuyện.” Nàng đứng dậy vẫn không ngừng gạt lệ, ta liền nói, “Ta không phải trách cứ ngươi. Chuyện đều như vậy rồi, trách ai có thể hữu dụng? Nghe nói tiểu muội hôm qua không có ăn cái gì ?”
“Dạ. Nhị tiểu thư không chịu uống thuốc, từ ngày đó đến giờ, nước cũng không có uống qua một hớp.” Nàng thút thít trả lời, “Trước đó một ngày, ban ngày Nhị tiểu thư thật vui vẻ, luôn nói Đông Đông cách cách như thế nào khôi hài như thế nào chọc người thương, không thì vội vàng làm xiêm áo cho nàng. Nhưng đến buổi tối liền len lén khóc. . . . . .”
“Khóc?” Ta cắt ngang lời nàng, “Tại sao khóc?”
Nàng lắc đầu nói: “Nô tỳ không biết. Có lẽ, uhm, là bởi vì gia hai tháng này ít tới một chút. . . . . .”
Thư ma ma chợt vén rèm đi vào, nói: “Phúc tấn, Lan Kỳ cô nương trong phòng Vương Gia tới.”
Uẩn Tú nói: “Lan Kỳ cô nương chắc tới nhìn Nhị tiểu thư, hôm qua gia cũng để nàng tới.”
“Vậy chúng ta đi qua đi.” Trước khi ra khỏi phòng ta quay đầu nhìn nàng nói, “Lau nước mắt đi.”
Lan Kỳ thấy tiểu muội ngủ, cũng không có ngồi lâu, lúc gần đi nói với ta: “Gia bảo nô tỳ truyền lời, nói Lý chủ tử muốn ăn cái gì dùng cái gì, cứ cùng người phía dưới phân phó. Ngoài ra không cần suy nghĩ nhiều, điều quan trọng nhất là bồi dưỡng thân thể tốt lên.”
Ta gật đầu nói: “Ta biết, ngươi về trước đi.” Rồi để cho Uẩn Tú đưa nàng đi ra ngoài.