Đọc truyện Đường Về (Phần 2) – Chương 18: Nghĩa vụ hôn nhân (2)
Hắn rời đi không bao lâu, ta còn chưa biết nên thỏa mãn ăn cùng ngủ loại nàocái vấn đề này còn trong thời điểm lựa chọn khó khăn, thì có nha hoàn đi vào bẩm báo nói, Phúc Tấn mời ta đi qua dùng điểm tâm. Ừ, vậy cũng không cần chọn, ăn rồi hãy nói.
Viện Đích Phúc Tấn Hoàn Nhan Thị của Thập Tứ cùng ta chênh lệch thật là xa, cơ hồ là một đầu đông một đầu tây, đi thật lâu, cuối cùng cũng đến. Vào nhà chính vừa nhìn, một đống nữ nhân. Hoàn Nhan Thị ở chủ vị, ta theo quy củ đi lên hành lễ, nàng cũng không làm khó dễ, gật đầu một cái, để cho ta qua chuyện. Nàng chỉ vào hai nữ nhân khác nói: “Trắc Phúc Tấn ngươi từng thấy, một người khác là ngạch nương Tam a ca.”
A, vị này là thiếp thất. Chỉ là nhìn người này hướng tới ta hành lễ, thiếu phụ có chút thận trọng, ta cuối cùng cảm thấy có chút quen mặt. A, nhớ tới, mấy năm trước gặp một lần, là nha hoàn sai xữ của Thập Tứ, hình như gọi là Phúc Nhi thì phải.
Ta nhìn xem, hình như không có thay đổi gì khác, cũng không có vị thành niên, không coi là nhiều, thêm ta là bốn, vừa lúc có thể hợp thành một bàn mạt chượt, tiếc nuối duy nhất là ta không biết đánh bài, bất quá học mấy lần nhất định cũng không thành vấn đề.
Trong phòng bày ra một cái bàn tròn lớn, Hoàn Nhan Thị sai người dâng điểm tâm lên, vì vậy một tô một đĩa được bày ra, bốn nữ nhân liền theo thứ tự phân vị cao thấp đến trước và sau số ghế sắp xếp, ta không tính là ghét ba cái thứ này.
Bọn nha hoàn múc cho mỗi người một nửa chén cháo gạo tẻ, ta nghe mùi gạo liền kích thích dạ dày rồi, gắp một đũa dưa muối, hớp vài hớp. Mọi người yên lặng không tiếng động mà ăn, ta phát hiện trước mặt một tô bánh màn thầu trắng tinh thật ngon, đáng tiếc không ai động, liền đưa tay cầm một cái, sau đó liền phát hiện ba đôi mắt các nàng nhìn ta chằm chằm. Ta kỳ quái lướt qua các nàng một cái,nhét bánh màn thầu vào trong miệng, cắn một cái, cũng không cần phối rau cải, liền nhai kỹ để cho vị ngọt tinh bột nhàn nhạt nổi lên. Trong khi dần dần lắp đầy bụng, ta lại lạc quan lên , ta nghĩ đây có lẽ là phần công việc nhẹ nhõm, tân hôn có thể bận rộn một chút, về sau ước chừng cũng chính là bốn ngày mới thay phiên công việc một lần, hơn nữa có người mới tới chu kỳ sẽ dài hơn. Ừ, nếu là luân phiên có thể có quy luật, có thể biết mình khi nào bắt đầu làm việc là tốt, chỉ là Thập Tứ không cần thiết vui lòng ra cái gì thời gian biểu sắp xếp ca làm.
Đang suy nghĩ, liền thấy Hoàn Nhan Thị trước thả chiếc đũa xuống, sau đó là một vị Trắc Phúc Tấn khác, Phúc nhi là nắm thìa nhìn ta chằm chằm. Ta dò hỏinhìn lại nàng một cái, nàng liền cúi đầu, nhưng vẫn là dùng dư quang khóe mắt nheo mắt nhìn ta. Vị này, rốt cuộc tò mò ta cái gì kia?
Chờ các nàng đều uống trà, ta mới rốt cuộc đem thức ăn trong miệng nuốt xong, ở bên cạnh các nàng một đống ghế bành bày ra dưới bàn.
“Ăn xong?” Hoàn Nhan Thị hỏi. Ta ngăn muốn ngáp lại, nói: “Dạ, cho nên có chút buồn ngủ.”
Nàng xem nhẹ lời nói của ta, bắt đầu nhìn ta giới thiệu tình huống trong phủ, trước tiên là nói về quy củ cấm kỵ, tiếp đó là nhân khẩu trong viện, quản sự thái giám ma ma, cuối cùng là nhi nữ của Thập Tứ. Ưmh, thì ra là ngoại trừ ta ra, có mặt nơi này, đều là mẹ đứa bé của hắn, gia đình nhân khẩu thịnh vượng, là chuyện tốt đấy. Hoàn Nhan Thị còn có hai đứa con trai, ta bắt đầu hoài nghi họ có thể không rãnh dạy ta đánh bài, quản lý việc nhà nuôi dạy hài tử cũng là công việc hết sức mệt nhọc.
Nghe việc này mặc dù không tính là nhàm chán, nhưng vẫn là muốn ngủ, lấy tay chống cằm, nửa mở mắt, âm thanh Hoàn Nhan Thị lại rất dễ nghe, ta cảm thấy được ta có thể chống đỡ không được bao lâu. Cũng may trước khi ta thất lễ liền kết thúc, ứng phó chúng ta, Hoàn Nhan Thị đại khái cũng mệt mỏi, không lâu sau để cho chúng ta giải tán trở về của mình viện nghỉ ngơi.
Phúc Nhi có thể được ở gần với ta, cùng ta đi bốn năm phút đồng hồ mới tách ra, nàng thái độ nơm nớp lo sợ làm cho ta thấy rất kỳ quái, trước kia ta làm gì nàng?
Trở lại phòng ngủ còn chưa quen thuộc, ta thẳng tắp ngã xuống giường, những nha hoàn khác mặc dù không có hô to gọi nhỏ, lúc này cũng hốt hoảng không biết làm sao, vẫn là Đông Vân vội vàng đi lên cởi giày mang trên chân cho ta.
Chớp mắt tỉnh dậy, cảm thấy da đầu ngứa ngáy, nhất định là dầu dưỡng kia làm hại, liền gọi Đông Vân phân phó nấu nước gội đầu. Ta không thích nằm úp sấp tắm, cái cổ mỏi nhừ lại đau lưng, người hầu hạ cũng không thoải mái. Ở nhà liền kêu người đánh một bộ gia cụ, ghế nằm bằng phẳng phối hợp cùng độ cao chậu nước rửa mặt, ngày hôm trước cũng dọn đến nơi đây rồi. Lực tay Đông Vân ta rất yên tâm, cùng Hồng Nguyệt Nhi một dạng thoải mái đến cơ hồ có thể bình yên ngủ.
Mới vừa làm ướt tóc, thì thấy Thập Tứbước vào cửa phòng, trở lại thật sớm. Ta nghĩ hắn nhìn thấy được ta hiện tại không có biện pháp quan tâm đến hắn, đại khái sẽ về phòng mình ăn buổi cơm trưa rồi qua. Nhưng hắn lại hết sức tò mò đến gần, nhìn Đông Vân xoa xà bông thơm lên trên tóc ta. Ta mới vừa nhắm mắt lại, lại nghe hắn nói: “Ta tới.”
Ta đề phòng mở mắt, nhìn hắn chằm chằm nói: “Ngươi đừng giày vò ta!”
Hắn cười nhận lấy xà bông thơm trong tay Đông Vân, nâng tóc ước ta qua, cúi người hôn lên cái trán của ta một cái, nói: “Ta sẽ rất nhẹ, nàng nếu không thoải mái cứ nói, hử?”
Còn nói được lời nào, ta chỉ muốn gọi người đuổi hắn đi ra ngoài, nếu hắn nói nhẹ khẳng định cùng ta biết hoàn toàn bất đồng. Hắn thấy ta không có mở miệng phản đối, liền động thủ thao tác, lần thứ nhất kéo ta đau đến rơi nước mắt. Hắn vội vã buông ra, sau đó nói: “A, thật xin lỗi! Ta bảo đảm sẽ không.” Ta đây nghĩ, cũng có thể không tắm đi.
Nhưng Thập Tứ giống như chơi ra hứng thú, xoa tóc của ta, còn chà xát ra một chút xíu bọt, Đông Vân liền cầm khăn bông lau đi bọt trên trán cùng khóe mắt ta. Hắn đang dưới sự chỉ đạo của Đông Vân, dùng ngón tay ở trên da đầu ta ép nhẹ, ta chê tay hắn nặng hơi cau mày, hắn liền lập tức thả nhẹ sức lực. Như thế qua lại mấy lần, hắn cơ bản cũng nắm giữ được lực độ thích hợp, ta liền nhắm mắt lại theo hắn loay hoay.
Sau khi tưới sạch tóc, Đông Vân cầm khăn bông bó tóc lại cho ta, ta vừa động đậy, hắn lại nói một câu”Đừng nhúc nhích”, một phen ôm lấy ta, đi qua mấy bước thả ta ngồi vào mép giường. Ta cau mày nói: “Ngồi nơi này làm cái gì?” Còn phải chải đầu kia.
“Ta cảm thấy ngồi nơi này thoải mái.” Hắn nhận lấy khăn bông bên cạnh đưa tới, lau tóc đang không ngừng nhỏ nước cho ta, hỏi, “Nàng nghĩ ngồi nơi đó?”
“Thôi.” Nói chuyện với hắn tốn sức, ta thấy hắn cầm trong tay lược Đào Mộc, liền một tay đoạt lấy hung khí này, tự mình động thủ chải đầu. Hắn thì một tay ở một bên giúp lau khô.
Tóc dài chảy vuốt chỉnh tề, lúc lau khô được một nửa, hắn vòng quanh ta để cho ta dựa vào trên bả vai hắn, nói nhỏ: “Mệt không? Dựa vào một lát tốt lắm, buổi chiều còn phải vào cung đi gặp Hoàng a mã một phen, nàng trước dưỡng tinh thần.”
Ưmh, đây cũng là điều nhất thiết. . . . . . Chỉ là tại sao ta mới vừa ngủ qua lại mệt rồi, thật muốn giống như hắn nói, phải dưỡng đủ tinh thần ứng đối. Hoàng đế cha của hắn, bị ta lấy một khối mặc thúy, còn không biết có thể thuận lợi vượt qua kiểm tra hay không.
Dưới mặt trời đứng ở bên ngoài cửa Càn Thanh chờ một khắc đồng hồ, Hoàng đế tạm thời còn chưa có nhàn rỗi nhận quà tặng, chỉ là có lẽ không đành lòng nhi tử bị phơi nắng, mệnh thái giám dẫn chúng ta đi Đông Noãn Các đợi. Dĩ nhiên, không có chỗ ngồi, không có nước trà, chỉ lặng yên đứng thẳng chờ đợi ngự giá. Hai mươi phúc qua đi, như cũ không có tin tức hoặc tín hiệu nào của nội thị truyền lại Hoàng đế cho gọi.
Lúc này, có một thái giám mũ miện bạch sắc đi vào bên trong Noãn Các, thỉnh an Thập Tứ, sau đó nói: “Xin Thập Tứ a ca cùng Phúc Tấn đợi một chút, Hoàng thượng vào lúc này ở Nam thư phòng, sợ còn cần chút thời gian.”
Thập Tứ cười nói: “Đa tạ Cố Am Đạt quan tâm. Hoàng a mã chắc là vì chuyện thi đình làm phiền, hai người chúng ta ở nơi này chờ đợi không sao.”
Thái giám này cũng không đáp lời, cười hành lễ lui ra ngoài.
Thập Tứ đứng gần lại một chút, nói nhỏ: “Nếu mệt, thì dựa vào ta.”
Ta”Ừ” một tiếng, tầm mắt quét qua trên bài vị điện thần, đi xuống xẹt qua bảo tọa Hoàng Vân trên kháng gối dựa cùng đàn mộc khảm ngọc Như Ý, lại từ trên mặt thái giám trẻ tuổi mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm quét qua, dời tới bên ngoài cửa sổ. . . . . .
Cảnh sắc tươi đẹp, lan can cẩm thạch cùng sắc ngói lưu ly xa xa trên điện đường vàng óng ánh, tất cả đều chói mắt đến làm cho không người nào có thể nhìn gần. Đây cũng là Tử Cấm Thành đây, là hình chiếu Thiên đế ở tử cung nhân gian. Đại biểu tử vi Đế Vương Tinh viên giờ phút này liền ẩn ở đó Bích Lam như tắm trong bầu trời quang đãng, chung quanh của nó, là bức tường ngăn cách đường phố, bức tường to lớn hòa cùng nhị thập bát tú. Ở ngoài tầng khí quyển, mênh mông trong vũ trụ, những cụm hằng tinh xa xôi kia, đang theo quỹ đạo đã định vận hành.
Các chòm sao lóng lánh lại có vẻ vô cùng mênh mong trong vũ trụ, có lẽ đã từng là một thứ vô hạn mật độ cùng vô hạn thời không ngoài dự đoán, ước chừng ở một trăm ba mươi bảy triệu năm trước trong vụ nổ lớn ra đời, theo giãn nở bành trướng mà phục hồi, lại đang ước chừng năm mươi triệu năm trước, mặt trời do bao hàm xác Siêu Tân Tinh xoay tròn thể khí mây tạo thành, trong mây số ít nguyên tố nặng là ngưng tụ thành hành tinh Địa Cầu như vậy.
“Vũ” ý trên dưới bốn phương, đại biểu không gian, “Trụ” ý từ cổ chí kim, đại biểu thời gian. Đúng như Hán ngữ hợp thành từ “Vũ trụ”, thời gian cùng không gian không được tách ra thành hai khái niệm, từng sự kiện cũng có thể bị không gian ba chiều cùng một suy nghĩ định nghĩa thời gian tọa độ. Ta giờ phút này tọa độ không gian cùng thời gian đều vô cùng minh xác, Tử Cấm ThànhCàn Thanh Cung Đông Noãn Các, nếu mà cần thiết, còn có thể dùng kinh độ và vĩ độ chuẩn xác biểu thị, mà thời gian, còn lại là Khang Hi năm bốn mươi tám ( công nguyên năm 1709) chừng hai giờ chiều ngày mười một tháng tư âm lịch. Mà ta cuối cùng về trí nhớ của Cao Lăng, còn lại là sáu giờ mười lăm phút chiều ngày mười bốn tháng sáu năm 2005 công lịch. Không ai có bất kỳ chứng cớ nào tỏ rõ là Cao Lăng đột phá giới hạn thời gian cùng không gian đi tới vĩ độ nơi này, mặc dù định luật vật lý ở dưới điều kiện vô cùng hà khắc có thể cho phép nghịch lưu du lịch, hơn nữa xem từ bất kỳ góc độ nào, Cao Lăng cùng Lý Hàm đều không có liên hệ tất yếu nào. Ta vẫn có, chỉ là thân phận của Lý Hàm cùng trí nhớ của Cao Lăng.
Hiện tại, ta tin tưởng hai khả năng: Thứ nhất, Cao Lăng cũng không tồn tại, nàng chỉ là một loại hình ảnh ảo tưởng trong ta, mà tương lai mấy trăm năm sau, cũng chỉ là ta điên cuồng phán đoán; Thứ hai, Cao Lăng xác thực tồn tại, lại cùng ta không có quan hệ, chỉ là một đoạn suy nghĩ của nàng bởi vì một loại nguyên nhân tạm thời cũng không biết bao trùm ở trong đầu ta lúc chín tuổi. Ta hi vọng là người sau, tối thiểu chứng minh trên tinh thần của ta không tồn tại vấn đề, hơn nữa, nàng ở vị trí thời đại của nàng trải qua cuộc sống của nàng. . . . . .
Chợt trước mắt một mảnh bóng tối, Thập Tứ lấy tay che kín hai mắt của ta, ở bên tai ta nói nhỏ: “Đừng xem, đừng nhìn nữa!”
Ta nhắm mắt lại, lấy tay của hắn ra, địa đồ cung điện bầu trời cùng với không gian vũ trụ giống như từ trong đầu biến mất.
“Ai, có thể rồi.” Một trung âm nam từng nghe qua từ xa đến gần, hài hước nói: ” Như keo như sơn như vậy, ngươi vừa là tân hôn yến nhĩ, Trẫm nên cũng không kỳ quái.”
Mới vừa rồi không biết đi vào nơi cõi tiên nào, hoàn toàn không có chú ý tình trạng chung quanh, tình hình như thế được cho là thất nghi trước ngự tiền rồi. Ta cúi đầu, liền thấy một đôi giày đoạn đào màu xanh thoáng một cái đã qua, đi về phía ghế.
Thập Tứ cũng không hốt hoảng, nhẹ nắm cầm tay của ta, sau đó buông ra, khom người trả lời: “Hoàng a mã, nhi tử mang nàng dâu hướng tới ngài tạ ơn.”