Đọc truyện Dưỡng Tru Thiên Nhất, Dụng Trư Nhất Thế – Chương 32
Bây giờ đã biết cách để Mập Mạp nhanh chóng giảm cân, Triệu Trác liền dốc lòng đem quyển sách nấu ăn của mình sửa đổi lại, bên trong cơ hồ không hề có thực phẩm chứa tinh bột, đường lại càng thưa thớt.
Quả nhiên, sau một tháng khống chế lượng đường hấp thụ vào cơ thể, trọng lượng Mập Mạp biến hoá rõ ràng. Hiện tại hắn đã xuống còn 243 cân, cơ thể cũng càng ngày càng giống người bình thường, cho dù đi trên đường lớn cũng không còn hấp dẫn ánh mắt người khác như trước kia.
Trước kia mà nói, mỗi lần Mập Mạp đi dạo phố, mọi người xung quanh sẽ nhìn hắn như nhìn một con quái vật, làm cho hắn rất rất xấu hổ. Hiện tại có thể làm một người bình thường, cảm giác thật là tốt.
.
“Tưởng Minh, ngươi phải suy nghĩ cho thật kĩ… Việc này không thể làm bừa được a! Ngươi không nghĩ đến sẽ làm Mập Mạp thất vọng hả?” An Tạp ở một bên đang tận tình khuyên bảo.
“Kháo! Ta và Mập Mạp chẳng qua chỉ là diễn trò đánh lừa cha mẹ ta. Người khác có thể không biết, ngươi mà cũng không biết à? Ngươi xem tên kia, rất được a! Cái eo nhỏ kia, tiểu mông kia, chậc chậc…”
“Ôi chao… Tự ngươi đi mà tìm, có tìm được người cũng đừng đưa về nhà, chọn đại một cái khách sạn nào đó, sự tình làm xong cũng phải thành thành thật thật mà về nhà đấy.”
“Được rồi! Được rồi! Ngươi so với mẹ ta còn dông dài hơn nữa. Ê, ngươi xem, cái người tóc đỏ kia thế nào? Làn da thật trắng a~”
“Tự ngươi đi mà thưởng thức, ta đối với nam nhân nhu nhược không có hứng thú!” Cho một ánh mắt xem thường, lắc lắc eo nhỏ hướng Tiêu Kỳ đi đến.
Tưởng Minh vuốt cằm: “Chậc, thấy thế nào cũng không được tự nhiên.” An Tạp trần truồng y tuy không thấy hết 100 phần nhưng cũng đủ 80 đi, dáng người ấy điển hình thon gọn nhưng vẫn đầy đủ cơ bắp. Còn Tiêu Kỳ, lúc bơi lội có thấy qua, thân thể cũng đồng dạng, không kém bao nhiêu. Hai người bọn họ rốt cuộc là ai áp ai a?
“Này, cậu đẹp trai, một mình sao?” Nam tử có mái tóc đỏ như màu rượu vừa rồi được Tưởng Minh nhìn trúng đi đến, khẽ vỗ vai y.
“Đúng vậy, có hứng thú uống một ly không?”
“Tốt.” Nam tử ngồi xuống chỗ kế bên. Hắn vừa rồi vẫn luôn quan sát Tưởng Minh, nhưng lại thấy bên cạnh y có một nam nhân rất xinh đẹp nên không dám vọng động. Đợi cho mỹ nhân kia đi rồi hắn mới dám lại đây, quả nhiên, y đối với hắn cũng có hứng thú.
“Cho hai ly Blue Love.” Tưởng Minh hướng nhân viên phục vụ búng tay một cái.
Nụ cười của cả hai càng ái muội…
“Xưng hô thế nào?”
“Tưởng Minh. Ngươi thì sao?”
“Văn Ái Khanh.”
“Phốc…” Văn Ái Khanh… Vậy ta nên xưng “trẫm” chứ nhỉ?
“Ha ha, ba ta họ Văn, mà tên mẹ ta là Viên Khanh. Ba ta rất yêu mẹ ta, cho nên cái tên kì quái này mới ra đời.” Chính hắn cũng khanh khách cười rộ lên. Lông mi cong cong, ánh mắt cong cong, ngay cả khoé miệng cũng cong cong… Tưởng Minh sửng sốt, hảo đáng yêu! Không được, đêm nay thế nào cũng phải đem hắn áp đảo!
Hai người ngươi một câu ta một câu, tán gẫu cực kì vui vẻ. Rốt cuộc, đến thời khắc quyết định…
“Khụ… trời cũng sắp tối.” Văn Ái Khanh nghiêng nghiêng đầu.
“Đúng vậy. Ta đưa ngươi đi.” Tưởng Minh bày ra nụ cười tối mê người của mình.
“Ân, tốt.”
Ngồi ở trên xe, tay Tưởng Minh bắt đầu không chịu thành thật… Một tay tiếp tục lái xe, một bàn tay khác lại ở trên đùi Văn Ái Khanh qua lại vuốt ve. Văn Ái Khanh cũng không cam thế yếu, tay từ thắt lưng Tưởng Minh tiến đến chỗ hơi gồ lên đằng trước, biến thành xoa nắn. Tưởng Minh run run, thiếu chút nữa đã đem cả xe lẫn người cùng lao xuống cống.
Văn Ái Khanh ôm lấy cổ Tưởng Minh, bắt đầu tinh tế hôn môi: “Chúng ta đi Thiên Hải đi.”
“Hảo…” Đạp chân ga, vài phút sau chiếc xe đã đến khách sạn Thiên Hải. Hai người nửa ôm nửa kéo tiêu sái bước vào.
“Kính chào quý khách, xin vui lòng lấy ra giấy tờ tuỳ thân để chúng tôi làm thủ tục.”
Hai người lấy ra chứng minh nhân dân, làm xong thủ tục check in thì vội vàng lên lầu tìm phòng.
Dưới lầu, hai nhân viên tiếp tân bắt đầu chin chít tám chuyện.
“Thấy không? Lại là hai tên đồng tính luyến ái a.”
“Thật đáng tiếc! Hảo hảo nam nhân tại sao lại đi làm đồng tính a? Hơn nữa cả hai người đều là cái dạng nam sinh ta thích a…”
“Ôi chao~”
Vừa vào trong phòng, hai người đã không kìm chế được nhiệt tình trong lòng, vừa ôm vừa cắn.
“Reng reng reng… reng reng reng…” Tưởng Minh buông Văn Ái Khanh ra, cầm lấy di động. Số máy của câu lạc bộ?
“Uy? Mập Mạp à… Ừm, đêm nay ta… có việc, sẽ ở chỗ An Tạp, tối nay ta không về đâu. Ừ, ngươi cũng đi ngủ sớm đi. Được rồi, ta cúp máy đây.”
“BF?”
“Không phải, một người bạn của ta mà thôi.”
“Vậy chúng ta tiếp tục?”
“Đương nhiên.”
Hai người lại ôm lấy nhau mà cắn gặm, rồi lăn đến giường, thoát quần áo lẫn nhau.
Văn Ái Khanh khoá ngồi trên thân Tưởng Minh, ghé người xuống thân y, làm nổi lên một chuỗi dấu hồng.
“Ngươi… không phải là mặt trên chứ hả?” Tưởng Minh kéo lấy quần áo hắn, ngăn chặn hắn tiếp tục xu hướng càng hôn xuống.
“Đúng vậy. Ngươi không phải là 0 sao?” Văn Ái Khanh nghi hoặc ngẩng đầu.
“Ngươi con mẹ nó mới là 0! Cả nhà ngươi đều là 0!!!”
“Kháo! Cái thân 0 như ngươi mà cũng muốn làm 1? *** ngươi đi!” Văn Ái Khanh cũng phát hoả.
Xoạt một tiếng, đem Văn Ái Khanh từ trên người mình đẩy ra, mặc lại quần, thắt dây lưng nghiêm chỉnh.
“Cút! Ngươi con mẹ nó còn nói ta cũng nhìn lại cái thân thuần 0 của mình đi. Ngươi nếu không phải 0 ta thèm mà liếc mắt.”
“Thao! Ngươi nói ai là 0 hả? Lặp lại lần nữa xem?” Văn Ái Khanh nhảy dựng lên túm lấy áo Tưởng Minh, một dạng ngươi dám lặp lại ta liền đánh.
Tính cách cả hai đều là dạng nóng như hoả.
Bụp! Tưởng Minh không ngốc, nên y đương nhiên không có lặp lại những từ ấy, mà là trực tiếp vung nắm đấm. Mẹ nó! Vốn tìm được một người muốn áp mình còn chưa tính, hắn ta cư nhiên lại còn kiêu ngạo đến như vậy, không đánh hắn trời đất cũng không dung a!
Văn Ái Khanh từ mặt đất đứng lên, xoa xoa cái mũi mới bị ăn đấm… Máu?!? Mẹ nó! Y dám đánh hắn đến mức chảy máu mũi? Thao con mẹ nó! Tức giận đến đỏ cả mắt, Văn Ái Khanh nhấc chân muốn dẫm nát đệ đệ của Tưởng Minh.
Tưởng Minh mắt thấy sắp đoạn tử tiệt tôn liền vội vã né qua một bên. Không bị đá trúng địa phương ấy, nhưng đùi ăn một cước cũng đã đau đến tê rần.
“Ta ****!” Tưởng Minh cũng đỏ mắt, hai người đánh loạn thành một đoàn.
Thùm thụp! Bên ngoài có người đang đập cửa.
“Người bên trong mở cửa! Mau mở cửa ra!”
Hai người sửng sốt: cái tình huống quỷ gì thế này? Buông nhau ra, sửa sang lại quần áo, mở cửa. Bên ngoài có ba anh cảnh sát đang đứng.
“Chúng tôi thuộc đội phòng chống tệ nạn, xin mời hai người đi theo chúng tôi một chuyến.”
“Dựa vào cái gì? Chúng ta lại không có phạm pháp!” Hai người đồng thanh.
Nói giỡn à? Một không trộm, hai không cướp, ba không phiêu (chơi gái)… Dựa vào cái gì muốn bắt bọn họ chứ?
“Chúng tôi nghi ngờ hai người quan hệ *** phi pháp. Dựa vào thủ tục, xin mời hai người theo chúng tôi về đồn một chuyến.”
Mẹ nó! Hôm nay thật sự là chẳng đi đâu đến đâu cả! Tìm phải một tên bộ dáng đàn bà còn muốn đè mình! Đánh nhau chưa xong đã phải ngậm bò hòn làm ngọt, cái đùi ta bây giờ còn đang đau chết đây! Lúc này thì hay rồi, phải vào cục cảnh sát… Xong rồi, nháo ra chuyện lớn rồi…
Đến cục cảnh sát, hai người bị nhốt vào nơi giam giữ tạm thời. Bên trong khỏi phải nói, người đông nghìn nghịt, nam có nữ có, già có trẻ cũng có…
“Ôi, Tưởng Minh, phải làm sao bây giờ?” Văn Ái Khanh nắm lấy góc áo Tưởng Minh, mặt bị doạ cho xanh mét.
“Làm sao? Chờ chết đi!” Đây chẳng qua là tâm lý trả thù của Tưởng Minh mà thôi, ai bảo một cước kia hắn đạp y đau quá.
“A?” Văn Ái Khanh sợ tới mức ịn mông xuống đất.