Đọc truyện Dưỡng Tru Thiên Nhất, Dụng Trư Nhất Thế – Chương 26
Đợi cho Tề Thiên vào phòng rồi, hai người mới bắt đầu suy xét. Lấy ra hai điếu thuốc, Tưởng Minh châm lửa, hít một ngụm rồi mới đưa điếu kia cho An Tạp.
“Ngươi làm sao phát hiện được giọng nói kia là giả?”
“Ha ha ha, ngươi ngốc thật! Bây giờ cái loại nhạc chờ này đầy rẫy a.”
“Ta biết, nhưng mà…”
“Ngươi không chú ý à? Đáng lý ra nên là Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được… chứ không phải Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được…”
“… Kháo! Cái lỗ tai ngươi có phải là của người không đấy?” Tưởng Minh cười cười vỗ vai An Tạp. Hoàn hảo là có gọi hắn tới, bằng không cả đêm nay chả phải là hai người lo lắng đến chết? Hiện tại có thể xác nhận Mục Kiền vẫn đang khoẻ mạnh, tốt quá, ít nhất cũng có thể bớt lo.
“Ông cụ non Mục Kiền lần này thật là biết tìm phiền toái a, ngày đầu năm mà cũng không thể sống yên ổn được.” Tưởng Minh phả ra một luồng khói, cau mày.
“Ai da, không có cách nào khác, dù sao cũng không thể khoanh tay đứng nhìn.” An Tạp cười khổ.
“Thôi, ta bây giờ về nhà nghỉ ngơi. Địch nhân còn chưa nóng nảy, ta sốt ruột cũng là vô dụng, một hồi nữa ta sẽ liên hệ lão Hắc, để lão hỗ trợ tìm người. Ngươi cũng thương lượng một chút với Tiêu Kỳ, mạng lưới của y rộng, chắc là sẽ có ích.”
“Ừ, ta cũng sẽ liên hệ Triệu Thất bên kia để xem có thể hỏi ra cái gì không, còn có công ty của Mục Kiền… cũng phải lưu tâm, phỏng chừng là có người bên trong giở trò quỷ.”
“Đi, ta cũng trở về nghỉ ngơi. Ôi chao! Đáng thương cho cái đống xương cốt già khọm này của ta a, bị ngươi dựng từ trong ổ chăn lên đấy!” An Tạp xoa xoa thắt lưng, oán giận.
“Hắc hắc, bị lão Tiêu nhà ngươi dằn vặt không nhẹ hả?”
An Tạp cho y một cái liếc mắt xem thường: “Đúng vậy, ngươi là ghen tị hay là hâm mộ đấy?”
“……” Tưởng Minh rốt cuộc cũng tổng kết ra một cái định luật: Vĩnh viễn đừng bao giờ so da mặt dày với An Tạp, hắn đã muốn đem cái tinh thần đến chết vẫn không biết xấu hổ phát triển đến mức độ tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả.
Khi Tưởng Minh trở lại câu lạc bộ cũng đã gần 4 giờ sáng, Mập Mạp chắc còn đang say ngủ, không nên lên lầu quấy rầy hắn, đành phải trở lại phòng làm việc đa chức năng của mình cố qua đêm nay thôi. Từ khi bị bắt dọn lên lầu sống chung với Mập Mạp, nơi này liền trở nên hoang vu. Ngồi vào chiếc ghế giám đốc của mình, ừm, cảm giác không tệ! Mở máy tính, nhàm chán, chơi bài vậy.
MSN có hơn chục cái thư rác, lựa chọn xoá hết… Từ từ! Để lại 2 cái, còn lại cho vào thùng rác.
Một cái là của mẹ, chỉ đơn giản nói tiết trời rét lạnh, cẩn thận bị cảm mạo, rồi chúc mừng năm mới gì gì đó, còn đính kèm một tấm thiệp chúc mừng nữa, bên trong có chèn tấm hình ba mẹ chụp chung. Tưởng Minh cười cười, cho nó vào mục lưu trữ.
Cái mail kia là của Mục Kiền, thời gian là 9:23 ngày 13 tháng 2. Là ngày hôm qua? Nếu mình nhớ không lầm thì khoảng thời gian đó là lúc hắn gọi điện thoại mời mình qua nhà đón năm mới… Hiện tại đã là 4 giờ sáng, như vậy thời gian gửi mail chính là trước khi hắn mất tích!
Tưởng Minh hai mắt phát lạnh, mở mail, đọc từng câu từng chữ một. Đột nhiên, y trừng lớn ánh mắt, tại sao lại như vậy? Một lúc lâu sau, Tưởng Minh mới tắt bức thư đó đi, cựa quậy đôi chút.
“Uy? Lão Thất hả? Giúp ta một chuyện với.”
“Minh ca, ngươi gọi điện sớm quá a… Cáp! Tối hôm qua náo loạn nguyên đêm, mệt chết ta!”
“Hiện tại đang có chuyện gấp, ta sẽ gửi một lá thư vào máy tính cho ngươi, xem nó ngay lập tức, sau đó… điều tra rõ ràng.”
“… Kháo! Ngươi nha! Bộ ngươi cho ta là cảnh sát đặc nhiệm hả?”
“Không còn cách khác, xem như ta cầu ngươi đi, sau này sẽ cảm tạ.”
“Được rồi, được rồi, đừng có nói chuyện tiền nong với ta a! Huynh đệ với nhau còn so tính cái gì? Chờ tin tức của ta.”
“Cám ơn.”
“Mẹ nó, còn khách khí với ta!”
Cúp điện thoại, Tưởng Minh siết chặt hai tay. Lần này ngươi chơi cú lớn lắm, Mục Kiền!
.
.
.
An Tạp về đến nhà, Tiêu Kỳ vẫn chưa tỉnh. Cởi sạch quần áo tiến vào ổ chăn, khí lạnh trên người làm cho Tiêu Kỳ run run.
“Đã về đấy à?” Tiêu Kỳ bật cái đèn ngủ cạnh giường lên.
“Ân, hắc hắc.” Nhào vào lòng Tiêu Kỳ, cố gắng hấp thu một chút hơi ấm từ người y.
“Nói nghe chút đi…” Tiêu Kỳ vuốt ve tấm lưng nhẵn bóng của An Tạp, một đường xuống dưới, đến cái mông mượt mà đầy đặn thì ngừng lại, vỗ một phát.
“A! Ngươi đánh người ta, người ta không nói.” Người nào đó cố gắng chui vào lòng Tiêu Kỳ.
“Thật sự không nói?” Xúc cảm trên tay không chỉ tốt một cách bình thường, nhéo nhéo một chút, lại dùng thêm một chút lực…
“Ngao~~~ Ta nói, ta nói! Kháo! Ngươi nha Tiêu Kỳ, lão tử không phải đã nói với ngươi là đừng có nhéo mông lão tử à?”
“Ân?” Tay Tiêu Kỳ từ cái mông chậm rãi chuyển ra phía trước, không có hảo ý mà đụng chạm.
“A a a, Tưởng Minh điện thoại muốn nhờ ta giúp, Mục Kiền mất tích rồi.”
“Nga. Mục Kiền, mất tích? Như thế nào có khả năng?”
“Đúng vậy, lúc đầu ta cũng không tin, nhưng là sau khi gọi di động cho hắn… hẳn là bị người bắt cóc.”
“Cư nhiên còn có người dám động đến Mục gia đại thiếu gia, hừ hừ, không muốn sống nữa. Cần ta hỗ trợ gì sao?”
“Ân, ngươi có mạng lưới rộng, hỗ trợ tra dùm xem gần đây có người nào hay chuyện gì khả nghi không, bằng không thì thật là mò kim đáy bể, chưa có gì rõ ràng thì biết đi đâu mà tìm?”
“Được, này là chuyện nhỏ, không còn gì nữa à?”
“… Mai mốt rồi nhờ tiếp.” An Tạp lại nhích vào lòng Tiêu Kỳ, rốt cuộc cũng thấy ấm, không còn đông lạnh như nãy nữa.
“Ngươi nói… bữa nào ta lại gọi điện cho Tưởng Minh đi?” Tiêu Kỳ tắt đèn ngủ, tìm một tư thế thoải mái ôm An Tạp.
“Gọi y để làm chi?” An Tạp cũng cố gắng tìm vị trí nằm thoải mái.
“Thiến y, đỡ cho y lại gọi ngươi đêm hôm ra ngoài, ta lo lắng.”
“Hảo a, hảo a, ta đồng ý.” Tiếng cười của cả hai vừa đáng khinh lại gian trá.
Sáng sớm hôm sau Mập Mạp thức dậy, nhìn nhìn trước cửa không thấy có giày của Tưởng Minh, cả đêm không về? Hít sâu một hơi, Mập Mạp thay quần áo bắt đầu bài thể dục buổi sáng của mình.
Tưởng Minh như trước ở văn phòng vù vù ngủ, gần 5 giờ sánng y mới bắt đầu ngủ, đêm qua mệt đến dữ dội. Trước đó y đã gửi cái tin nhắn cho Tề Thiên và An Tạp, nội dung đại khái là điều tra đã có manh mối, 7 giờ sáng sẽ ra quán cà phê bàn kế hoạch cứu người.
Tề Thiên sau khi nhận được tin nhắn ấy thì không thể ngủ được, cứ một mực nhìn trời chờ bình minh. Mới 6 giờ sáng y đã đánh xe ra quán cà phê, thế nhưng sớm như vậy làm gì đã có ai mở cửa buôn bán, thế là y cứ đứng ở bên ngoài mà run cầm cập.
Còn An Tạp là bị Tiêu Kỳ xốc ra khỏi ổ chăn kêu dậy.
“Uy, Tưởng Minh nhắn tin cho ngươi nói 7 giờ ra quán cà phê thương nghị chuyện cứu người. Ngươi mau đứng lên a!”
“Ân? A… buồn ngủ muốn chết…” An Tạp trở mình tiếp tục say sưa ngủ.
“Uy! Nếu không phải chuyện trọng yếu thì ngươi có muốn đi ta cũng không cho ngươi đi, nhưng là chuyện này… không đi không được. Đứng lên!” Xoát một cái Tiêu Kỳ đem cả chiếc chăn nhấc lên.
An Tạp bị gió đông liếm khắp thân thể, co người thành một đoàn.
“Mẹ ngươi! Hỗn đản!”
Mặc quần áo, rửa mặt đánh răng, Tưởng Minh a, ngươi nợ ta nhiều lắm lắm lắm đó!
7 giờ sáng, An Tạp và Tề Thiên đều đã có mặt, nhưng mà Tưởng Minh còn chưa có tới? An Tạp bấm một chuỗi số gọi qua cho y.
“Tít… Tít… Tít…”
“Như thế nào không có người nghe máy?”
“Ta cũng gọi thử xem, không lý nào lại không nghe máy chứ!” Tề Thiên vội vàng lôi di động ra, trong lòng không giấu được tia sợ hãi. Vạn nhất… vạn nhất Tưởng Minh cũng xảy ra chuyện, thế thì bọn họ phải làm sao bây giờ?
“Tít… Tít…”
Ba! Di động rơi xuống mặt đất. An Tạp hoảng sợ, cúi người nhặt lại chiếc di động đưa cho Tề Thiên.
“Sao lại thế này? Chẳng lẽ… Tưởng Minh cũng xảy ra chuyện rồi?”