Đọc truyện Dưỡng Tru Thiên Nhất, Dụng Trư Nhất Thế – Chương 13
Mập Mạp quay tới quay lui, hết nhìn đông tới nhìn tây thì bỗng nhận ra Tưởng Minh nãy giờ vẫn không nhúc nhích mà nhìn chằm chằm một thứ ngoài cửa xe. Nương theo ánh nhìn kia mà quay đầu, Mập Mạp kinh hoàng nhận ra một màn quỷ dị: hai nam nhân hôn môi?!? Mập Mạp cả kinh trợn mắt mà nhìn, này… này… là có chuyện gì? Dụi dụi mắt, xác định mình không nhìn lầm, chẳng lẽ đây chính là đồng tính luyến ái mà người ta vẫn nói?
Mập Mạp vì phát hiện to lớn của mình mà hưng phấn không thôi. Vì cái gì lại là hưng phấn nha? Bởi vì trước nay hắn chưa từng thấy qua, cái từ “đồng tính luyến ái” cũng chỉ xuất hiện với hắn từ những bài giảng về sức khoẻ giới tính thời còn đi học. Vốn nghĩ rằng chẳng bao giờ gặp phải chuyện kì quái như vậy, nhưng hắn hôm nay còn được tận mắt chiêm ngưỡng, đương nhiên phải hưng phấn a! Mập Mạp không nghĩ tới hai nam nhân cũng có thể hôn môi, như vậy không khó chịu sao?
“Bim…bim…bim…” Những chiếc xe xung quanh đều đang thi nhau bấm còi, Mập Mạp bất giác chợt tỉnh, chọt chọt Tưởng Minh, chỉ ra phía đằng sau: đèn xanh rồi, mấy cái xe khác đã chạy đi gần hết.
Chiếc xe đột nhiên xoay đầu.
“Chúng ta là đang đi về à?” Mập Mạp thận trọng nhìn Tưởng Minh, sắc mặt này không phải khó coi bình thường nha.
“Ân.” Sau đó hai người trở về câu lạc bộ, trên đường về một câu cũng không nói.
Mập Mạp về phòng liền thay quần áo, mở TV lên vừa xem vừa tập đứng lên ngồi xuống…
Tưởng Minh trở lại phòng làm việc đa năng của mình, cới áo khoác vắt lên ghế sô pha, ngã người vào chiếc giường. Nhớ lại một màn kia…thật sinh khí! Tuyệt đối sinh khí! Nhưng là… không hiểu sao lại thấy thương tâm… Đã đến lúc phải nói lời chia tay.
“Người ta yêu, lại không phải là người yêu ta. Mỗi phân mỗi tấc trong lòng hắn đều dành cho người khác. Hắn thật hạnh phúc, nhưng hạnh phúc cũng thật tàn nhẫn, làm cho ta vừa yêu vừa hận. Tình yêu của hắn vì sao lại thâm sâu như vậy?”
“Uy? Tiểu Minh? Có chuyện gì thế?” Nghe được thanh âm của hắn, lời muốn nói bất giác nghẹn lại nơi yết hầu.
“Ngươi ở đâu vậy?”
“Ở bên ngoài…”
“Khải Khải… Chúng ta… chúng ta chia tay đi.”
“……”
“Nếu không yêu, cùng một chỗ chỉ là tra tấn lẫn nhau. Vậy nên, chia tay đi.”
“Hảo… Chia tay đi, tiếp tục dây dưa ta cũng thấy mệt mỏi. Về sau… về sau… ngươi thu cái tính nóng nảy của mình lại… Trừ ta ra, chẳng có ai chịu nổi, còn có… Ngươi không thể ăn cay, mỗi lần ăn cay sẽ bị nổi mẩn đỏ, nhắc bao nhiêu lần cũng không nhớ… Uống ít rượu thôi, dạ dày ngươi không khoẻ…”
“Khải Khải…” Tưởng Minh cầm điện thoại, cái mũi phiếm cay.
Hít sâu một hơi, “Còn có, mấy thứ gì đó còn ở nhà ta, có thời gian thì dọn dẹp một chút… Sở dĩ nguyên nhân trước là do ta, cho nên, ngươi không cần phải nói xin lỗi…” Cúp điện thoại, Trương Khải Khải ngồi trong phòng vệ sinh âm thầm rơi lệ. Dù sao đã từng yêu, cũng yêu rất sâu đậm, bây giờ chia tay, tâm cũng đau chứ…
Nằm trên giường chôn đầu vào gối, tựa hồ như làm như thế sẽ không ai nhìn thấy nước mắt hắn.
.
Tưởng Minh thất tình biến thành một thùng thuốc nổ, ai đi chọc y đều rước lấy một đầu tro bụi. Vốn lúc trước còn ra ngoài tản bộ cả ngày, bây giờ được lắm, thành tiểu thư khuê các trong câu lạc bộ, đại môn không ra nhị môn không mại (mại = bước ra khỏi), làm cho dân tình trong câu lạc bộ đều thấp thỏm bất an. Đương nhiên, dân tình ở đây không bao gồm Mập Mạp.
Mập Mạp lấy tốc độ cứ mỗi hai phút lại từ nằm ngửa mà ngồi dậy, lúc đầu tối đa chỉ có thể làm năm cái, bây giờ đã được hai chục cái. Huấn luyện viên ngồi bên cạnh Mập Mạp ra sức động viên, khích lệ tinh thần hắn. Ngay khi làm đến cái thứ hai mươi mốt, Mập Mạp gian nan đứng lên liền được huấn luyện viên hống (dụ dỗ, dỗ dành), nhưng hắn chỉ có thể ngã lên tấm nệm, dùng bao nhiêu sức cũng không ngồi dậy nổi lần nữa. Thở hổn hển, từng lớp thịt trên bụng theo hơi thở mà rung rinh, dập dìu lên xuống. Huấn luyện viên bất đắc dĩ lấy tay ôm đầu.
“Xin… xin lỗi, huấn luyện viên… Ta không dậy nổi… bụng muốn rút gân luôn rồi…”
“Được rồi, cứ tiếp tục cố gắng, hôm nay làm nhiều hơn hôm qua được một cái.”
“Cứ như vậy ngươi còn muốn giảm béo?” Tưởng Minh từ văn phòng đi ra liền thấy Mập Mạp đang nằm trên nệm, huấn luyện viên ngồi một bên… Lửa giận ngay lập tức xông lên não, lúc trước thì cầu xin ta giúp ngươi giảm béo, bây giờ được rồi lại không tự mình cố gắng, thế thì ta giúp ngươi làm cái gì?
“… Ta…” Mập Mạp chống tay nâng cơ thể dậy.
“Ta cái gì mà ta? Hiện tại chạy đến toà thị chính rồi chạy về! Bằng không ngươi thu dọn hành lý lập tức rời khỏi chỗ này.”
Mập Mạp uỷ khuất đứng dậy, hắn rất rất cố gắng nha! Nhưng nghĩ đến cảnh mình bị Tưởng Minh đuổi ra ngoài, hắn liến vội vội vàng vàng chỉnh trang lại y phục chạy ra ngoài.
“Là ngươi dạy học hay là ta?” Dương Vũ Thanh khoanh tay, vẻ mặt khó chịu.
“… Dựa theo cái phương pháp của ngươi thì hắn cả đời cũng không gầy được!” Tưởng Minh cũng khoanh tay, đối đầu trừng mắt với huấn luyện viên.
“Được rồi, ngươi huấn luyện, ta rời đi, OK?”
“Ngươi… Ngươi cái này là lâm trận bỏ chạy! Có bản lĩnh thì đem Mập Mạp làm cho gầy xuống đi!”
“Hừ, ta đương nhiên có thể làm cho Mập Mạp gầy xuống, chỉ cần người nào đó đừng quấy rối là được!”
“Ngươi…!!!” Tưởng Minh bực bội chạy về văn phòng.
“Uy? An Tạp! Mẹ ngươi, tìm được cái tên huấn luyện viên tốt quá nhỉ?”
“……” Ta con mẹ nó lại đắc tội ai? Thà đắc tội người ngoài chứ chẳng dám đắc tội Tưởng Minh.
Lấy lại tinh thần, Tưởng Minh phát giác được bản thân vừa nãy rất doạ người. Cái tên An Tạp đó có hảo ý tùm giúp mình ông huấn luyện viên giảm béo, mình chưa cảm tạ hắn đã đem người mắng một trận rồi… Giải thích là chuyện không có khả năng, Tưởng đại thiếu có thứ duy nhất không thể nhượng bộ chính mà mặt mũi. Chờ lúc nào có thời gian mời hắn đi ăn bữa cơm vậy, ừ, ăn bữa cơm!
Đúng rồi, Mập Mạp, hồi nãy nhất thời sinh khí mà bắt phạt hắn. Bây giờ đang là giữa trưa a, bắt hắn chạy từ đây đến toà thị chính rồi lại chạy về… còn không thăng thiên luôn a! Hắn trước đó đã tập mệt rồi, chạy nữa thì có chết không nhỉ? Nghĩ lại, thôi quên đi, gọi hắn trở về vậy. Tưởng Minh cầm chìa khoá xe định đi ra ngoài.
Đại sảnh câu lạc bộ thể hình, một nam nhân thân hình cao lớn, diện mạo anh tuấn, y phục sang trọng đang ngồi trên ghế ông chủ, điều này làm cho Tưởng Minh vô cùng khó chịu. Cái vị trí ấy, phàm là người trong câu lạc bộ đều biết nó thuộc chủ quyền của một mình Tưởng Minh.
Tiểu Triệu ở bên cạnh không biết ghé vào tai nam nhân nói cái gì, chỉ thấy nam nhân ngẩng đầu, đón ánh mắt trực diện từ phía Tưởng Minh. Khi Tưởng Minh cảm thận được ánh mắt tên nam nhân này đâm vào người, y cảm nhận được người này không hề đơn giản.
Không đoái hoài đến hắn, Tưởng Minh cầm chìa khoá xe nghênh ngang ra cửa.
“Tưởng đại thiếu, biệt lai vô dạng (đã lâu không gặp) a!”
Tưởng Minh chấn động. Thanh âm này… mạnh mẽ quay đầu lại. “Ngươi là Tạ Cường?”
“Ôi chao! Còn nhớ rõ ta nga~” Nam tử đứng lên đi về phía Tưởng Minh, ánh mắt tựa tiếu phi tiếu nhìn y.
“Ngươi tới làm gì?” Tưởng Minh bây giờ quả thật đã giận đến mức muốn giết người.
“Đương nhiên là đến… thăm ngươi!” Đến cạnh Tưởng Minh, hơi cúi đầu nhìn y.
Tưởng Minh né ra phía sau. “Ngươi còn chưa chết a?”
“Luyến tiếc ngươi a, cho nên không muốn chết.”
“Nếu ngươi muốn chết, ta không ngại tiễn ngươi một đoạn.” Tưởng Minh không thèm tốn hơi thừa lời.
“Được, xem ngươi tiễn ta làm sao.”
“Tạ! Cường!”