Dưỡng Tình: Cuộc Sống Hạnh Phúc Của Diêu Tuyết

Chương 39


Đọc truyện Dưỡng Tình: Cuộc Sống Hạnh Phúc Của Diêu Tuyết – Chương 39

Trời đêm u tối, tất cả mọi thứ đều đang chìm trong tĩnh lặng của màn đêm, trong một căn phòng khách dưới lầu một, cây kim giờ trong chiếc đồng hồ trên tường đang tích tắc tích tắc nhích dần đến con số ba, bỗng ba tiếng cộc, cộc, cộc vang lên từ ngoài cửa, âm thanh phá lệ vang dội trong khung cảnh tĩnh lặng khiến người đang ngủ say trên giường bị làm phiền không khỏi phiền chán xoay người:

“Chết tiệt, giờ này mà còn có người phá đám, không để cho người khác yên à!”

Người đang nằm trên giường mở miệng mắng kia đúng là Hoàng Mỹ Ngọc đã được Diệp Vũ Thiên đặc biệt cho phép ở lại trong phòng khách Diệp gia. Hôm qua sau khi đưa trà, anh đã mở miệng cho phép cô ta ở lại, nói là để tiện giúp đờ hơn, còn dặn Hoàng Mỹ Ngọc mau đi nghỉ sớm, mà từ đầu tới cuối cô ta vẫn còn chìm đắm trong nụ cười mê chết người kia của anh, sao còn có tâm trí đi nghĩ tới những chuyện khác, ngoan ngoãn đi ngủ, ai ngờ mới sáng sớm đã bị người phá đám, không lẽ mấy người trong đây không biết phá đám giấc ngủ của người khác là rất không lễ phép sao?


Nhưng cho dù cô ta có kêu gào, càu nhàu cỡ nào thì sự việc vẫn không hề diễn ra như ý muốn của cô ta, tiếng gõ cửa bên ngoài vẫn tiếp tục vang vọng đều đều trong đêm chui vào trong lỗ tai cô ta dù đã cố gắng bịt kín hết cỡ. Cuối cùng Hoàng Mỹ Ngọc cũng hết chịu nổi, tức giận lật chăn, nhăn nhó, dậm chân đi về phía cánh cửa. Tuy nhiên, vừa mở cửa ra, khuôn mặt nhăm nhó hung ác của cô ta lập tức sượng lại sau đó cố gắng mở một nụ cười cứng ngắc bởi vì người đang đứng trước cửa phòng cô ta chính là Diệp Vũ Thiên, anh đang ăn mặc chỉnh tề mỉm cười đứng nhìn cô ta.

“Có vẻ như anh đã làm phiền đến em rồi nhỉ, nếu vậy anh sẽ quay lại sau nhé!”

Hoàng Mỹ Ngọc lúc nghe thấy câu này trong lòng quả thực vô cùng muốn gật đầu, bình thường ở nhà cho dù có khó khăn cỡ nào cha mẹ cũng chư từng bắt cô ta dậy trước sáu giờ. Nhưng mà nghĩ đến mục đích của mình, cô ta đành cắn răng nặn ra một nụ cười có vẻ tự nhiên hơn một chút, trong lòng không ngừng tự nhủ cố lên, phải cố gắng lên, chỉ cần qua một đoạn nữa cô ta nhất định sẽ có thể bước trên con đường huy hoàng, không thể lùi bước được.

“Đâu có, đâu có em cũng mới định thức dậy đó chứ, anh đến thật đúng lúc, có việc gì cần em giúp sao ạ?”

Từ đầu đến cuối những thay đổi nhỏ nhất trên mặt cô ta đều lọt vào mắt Diệp Vũ Thiên, chỉ là anh vẫn giữ nguyên nụ cười không thay đổi, giọng nói trần thấp hết sức dịu dàng:


“Vậy sao, thế thì may quá, anh cứ sợ đã đánh thức em dậy thôi. Chuyện là vì hôm qua bác Lâm chăm vườn rau đằng sau đã có việc xin nghỉ mấy ngày, hôm nay vừa lúc phải bón phân sớm cho cây. Trước đây Diêu Tuyết vẫn luôn làm việc giúp mọi người, hôm qua không phải em đã nói những việc Diêu Tuyết cần làm em đều có thể làm tốt sao, vậy em có thể giúp anh việc đó trước hay không, em cũng là con nhà nông mà, việc đó đối với em chắc cũng không có gì phức tạp đâu nhỉ?”

“Dạ dĩ nhiên rồi ạ. Em sẽ cố hết sức giúp anh.” Trước sau, Hoàng Mỹ Ngọc vẫn là không có cách nào chống cứ với nụ cười và giọng nói mê hồn của soái ca, chỉ là bón phân thôi không phải sao, việc Diêu Tuyết làm được thì sao cô ta không thể làm được cơ chứ.

“Vậy thì tốt, việc bón phân vườn rau kia, nhờ cả vào em nhé, đó là vườn rau ông nội yêu thích nhất đó, khi nào ông về nhất định anh sẽ kể với ông là em đã chăm sóc nó trong thời gian ông đi vắng. Vậy em mau đi thay quần áo đi, anh sẽ cho người đến dẫn em đi nhé.

“Dạ, anh cứ tin ở em, em nhất định sẽ thay ông chăm sóc vườn rau thật tốt.”


Diệp Vũ Thiên nghe được lời đảm bảo của cô, nụ cười trên mặt càng thêm sáng rỡ, sau đó quay lưng đi để lại Hoàng Mỹ Ngọc vẫn đang còn ngơ ngác cười đằng sau.

Còn Hoàng Mỹ Ngọc nghe được câu sau của anh, trong lòng lại càng lâng lâng, lần này không những có thể để lại ấn tượng tốt với anh còn có thể lấy lòng ông nội, đúng là một công đôi việc, như vậy con đường leo lên hào môn của mình có phải ngày càng ngắn lại hay không?

Nghĩ rồi, cô ta nhanh chóng chạy đi thay quần áo sau đó hăng hái theo quản gia ra vườn rau sau hoa viên, hoàn toàn không biết rằng rất mau thôi, cô ta sẽ hối hận muốn chết vì quyết định này của mình….


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.