Đọc truyện Đương Tiểu Phiến Ngộ Đáo Thành Quản – Chương 47: Dã chiến (Hạ)
Cái giếng mỏ này bỏ hoang đã nhiều năm, lối đi hai bên tối đen như mực, cây cối rậm rạp chắn hết lối đi, đèn bên đường vỡ nát, mỗi khi gió lay qua liền đung đưa kêu két két.
Tôi đi theo Đặng Thiệu vào, chân trần nhẹ nhàng đá văng mảnh gỗ dưới chân, mảnh gỗ va vào góc tường làm kinh động đến mấy con chuột khiến chúng chạy loạn cả lên.
Tôi co rúm lại lui về sau mấy bước: “ Hay chúng mình về đi? Em thấy hơi sợ, lỡ có ma thì sao?”
Đặng Thiệu nắm lấy cánh tay tôi: “ Đừng nói lung tung, trên đời này làm gì có ma? Có anh rồi không cần sợ.” Đặng Thiệu đứng ra sau, dán ***g ngực áp vào lưng tôi, ấm áp từ cơ thể anh khiến tôi thả lỏng hơn nhiều.
Chúng tôi đi thêm vài bước tôi liền nhớ ra dừng lại, cứng ngắc hỏi: “ Vừa nãy anh ị chỗ nào?” Tôi cúi đầu nhìn giếng mỏ tối đen tuần tra một vòng: “ Đừng bảo nãy giờ không để ý dẫm vào rồi nhé.”
Đặng Thiệu nói: “ Anh ị ở ngoài kia cơ, không cần lo.”
Chúng tôi lại đi thêm một đoạn ngắn nữa, cho đến khi bên ngoài không thể nhìn thấy liền ngừng lại, Đặng Thiệu đem quần áo mình đặt lên phía trên giếng, sau đó liền bế tôi ngồi lên trên.
Đặng Thiệu chậm rãi lại gần, tôi biết ý hùa theo anh hé miệng, đầu lưỡi chạm tới răng nanh đối phương, nhẹ nhàng liếm bên ngoài. Đặng Thiệu cũng vậy, nương theo đầu lưỡi đẩy nước miếng sang, tôi nuốt lấy không ít.
Tôi thích đầu lưỡi Đặng Thiệu, mềm mại và ấm áp, mỗi khi chạm vào nó đều khiến tôi nóng cả người.
Nụ hôn chấm dứt, Đặng Thiệu động thân, hai chân mạnh mẽ len vào khoảng trống giữa hai chân tôi, tôi dùng tay vuốt ve ngực anh, từ từ trượt xuống tò mò tìm tòi những cơ bụng ẩn hiện của anh. Tôi dựng ngón tay, nhẹ nhàng ấn xuống từng múi cơ.
“Bà xã, em có sợ đau không?” Trong bóng đêm, Đặng Thiệu hỏi.
Tôi do dự nói: “ Chắc sẽ không đau đâu, đã làm nhiều lần vậy rồi còn gì.”
Đặng Thiệu nói: “ Thôi quên đi, đến đâu hay đến đó.” Đặng Thiệu nhẫn nại thập phần vất vả, chậm rãi cúi người, như chuồn chuồn lướt nước nhẹ nhàng hôn xuống ngực tôi, một tấc lại một tấc cho đến khi “cục cưng” được bao bọc bởi khoang miệng ấm áp của anh.
Tôi khép hờ hai mắt, ngửa cổ vuốt ve đầu anh, tóc Đặng Thiệu rất ngắn, sờ vào thấy ngứa ngứa như con nhím ấy. Tôi nhẹ nhàng xoa lấy.
Trong giây lát, giếng mỏ chỉ cần lại tiếng mút “chùn chụt”. Âm thanh kia rõ ràng như vậy làm tôi hận không thể tự mình bít chặt lỗ tai.
Đặng Thiệu phục vụ một hồi liền quỳ hẳn xuống đất, hai tay nâng cao chân tôi lên làm tôi ngửa cả về sau. Phía dưới hoàn toàn bại lộ trong không khí, gió lạnh khiến “Cục cưng” run rẩy muốn héo đến nơi.
Tôi tính khép lại hai chân: “ Anh… Anh làm gì đó?”
Đặng Thiệu cười hai tiếng: “ Anh còn có thể làm gì? Đương nhiên là dùng nước bọt của mình bôi trơn rồi.” Vừa dứt lời Đặng Thiệu dùng đầu lưỡi chạm vào lỗ hậu, cảm giác ấm áp khiến tôi ngứa ngáy cả người chỉ muốn tránh đi. Ấy thế mà anh lại dùng sức áp chặt eo tôi vào vách tường không có động đậy.
“Đừng lộn xộn” Đặng Thiệu dừng lại cảnh cáo tôi sau đó quay lại với sự nghiệp liếm cúc hoa vĩ đại của mình. Thi thoảng sẽ ngẩng đầu hỏi tôi thoải mái không.
Thực ra tôi thoải mái chết đi được, bằng chứng là miệng không kiềm được lại phát ra những tiếng rên rỉ xấu hổ.
Đặng Thiệu vội muốn chết, vươn tay chỉ vào thân dưới của tôi: “ Sao mãi không được nhỉ? Mãi mới được có một ngón tay.”
“Anh đừng liếm nữa, nhột chết đi được, em tình nguyện để anh đâm vào luôn đấy” Tôi không chịu nổi cái cảm giác kì quái này nữa, tình nguyện ăn đau còn hơn.
Đặng Thiệu không thèm để ý tôi, còn ngang ngực liếm thêm vài cái.
Tôi thấy bụng lành lạnh đoán chừng chẳng lẽ tự mình phân bố ra chất lỏng. Lấy tay sờ vào “cục cưng” một chút, còn tưởng biến thành xúc xích luộc luôn rồi chứ.
“Làm sao vậy” Đặng Thiệu hỏi.
“Không… Không có gì” Tôi vội vàng lau chất lỏng dính trên “cục cưng”, lấy tay giấu ra sau.
“Quên đi” Đặng Thiệu đứng lên, mạnh mẽ chen vào giữa hai chân tôi: “ Chắc cũng ổn rồi” Đặng Thiệu cầm thằng nhỏ chính mình đặt vào cúc hoa tôi, thử đẩy đẩy vài cái: “ Bà xã, em thả lỏng một chút, đừng gấp như vậy”
“Vâng” Tôi thử thả lỏng thân thể chính mình, Đặng Thiệu vươn tay vuốt ve ngực tôi an ủi.
Đặng Thiệu nhẹ nhàng đẩy vài cái, đầu khấc thuận lợi tiến vào mà cảm giác trướng đau phía dưới làm tôi không nhịn nổi căng cứng cả người, nói: “ Chậm… chậm một chút, đau….”
Đặng Thiệu đứng im không động đậy, một lát sau mới dè dặt đẩy thêm.
Đặng Thiệu càng đâm sâu tôi càng cảm nhận rõ rệt đau đớn, không thể chịu nổi dằn loại dằn vặt dai dẳng này, hai tay tôi tựa vào vách tướng, hướng về phía trước dùng sức, mạnh mẽ tiếp nhận toàn bộ phân thân của anh.
Đặng Thiệu bị động tác của tôi làm cho trở tay không kịp, anh rên lên một tiếng: “ Bà xã, em không sợ đau cũng đừng liều lĩnh như vậy, hại anh tí nữa là xuất tinh sớm rồi.”
Tôi dần dần thích ứng với vật trong cơ thể, hai tay ôm lấy vai Đặng Thiệu: “ Ông xã, hôn em đi.”
Đặng Thiệu cúi đầu hôn lấy miệng tôi, thân thể chậm rãi cử động, trước sau va chạm làm không gian quanh giếng mỏ tràn ngập âm thanh khiến người nghe ngượng ngùng.
Thể lực Đặng Thiệu khá tốt, mỗi hiệp ít ra cũng tới nửa giờ mới đủ cho anh, mà tôi vĩnh viễn không kiên trì nổi đến lúc ấy, phía sau mỏi nhừ đến chết lặng, mấy cái cảm giác hưng phấn sớm bị tôi vứt quách đi rồi.
“Em chịu không nổi nữa, anh còn muốn làm đến khi nào?” Tôi thống khổ nói.
Đặng Thiệu tiếp tục rong ruổi, mồ hôi từ ngực anh chảy xuống hai đùi tôi, anh nâng tay lên lau qua loa: “ Còn sớm mà, em kiên trì một chút.”
Tôi nâng tay đặt lên người Đặng Thiệu, cố gắng giảm bớt lực đạo khi anh đẩy vào, nói: “ Em chịu không nổi nữa, em đau bụng lắm rồi”
“Em đau bụng?” Đặng Thiệu kinh ngạc sờ soạng vài cái trên bụng tôi, sau đó đưa lên mũi ngửi: “ Đau bụng thật à?”
“Nói vớ vẩn, bằng không em nói làm gì?” Tôi mạnh mẽ đẩy Đặng Thiệu làm phân thân anh rút ra khỏi cơ thể, phía sau sớm đã trở thành một đống hỗn loạn, tôi thử sờ vài cái, hai chân vô lực cứ thế khụy xuống: “ Nhanh lại đây, em dùng miệng giúp anh giải quyết.”
Đặng Thiệu cười khổ nói: “ Cũng đành như vậy” Đặng Thiệu đi tới vài bước, phân thân cọ cọ lên môi tôi.
“Sao không há miệng?” Đặng Thiệu hiếu kì nói.
Tôi chép miệng, cười nói: “ Anh vừa đâm mông em, em thì đau bụng, giờ bỏ vào miệng, lỡ dính tí ngô nào….” Nói chưa dứt lời, bàn tay thô to cố định cằm tôi, mạnh mẽ ép tôi mở miệng: “ Những lúc thế này đừng nói mấy lời ghê tởm như vậy, ban nãy ông xã đã hầu hạ em, giờ em cũng nên đáp lễ đi.” Nói xong, Đặng Thiệu liều lĩnh đẩy vào, cười nói: “Liếm cho anh.”
(Ý là em nó hơi đau bụng vì buồn…. mà anh vừa đâm chỗ ấy =)))))
Tôi bỏ phân thân của anh ra khỏi miệng, than thở nói: “ Anh đừng có chọc giân em, em mà điên lên là cắn đấy.” Chưa nói hết câu, Đặng Thiệu lại dùng sức đâm vào. Tôi lui về sau nôn khan, nước miếng từ khóe miệng chảy ra ngoài, chậm rãi rơi xuống đùi tôi, một ít lại nhỏ xuống đất.
Tôi giống như ăn kem chậm rãi mút lấy, ngón cái và ngón trỏ đặt ở hệ rễ của anh nhẹ nhàng xoa nắn. Phải lôi hết kĩ năng tích lũy mấy chục năm ra biểu diễn một lần Đặng Thiệu cuối cùng cũng tới giới hạn, hung hăng giữ chặt đầu tôi, chạy nước rút thêm mấy nhịp nữa mới chịu bắn ra.
Đặng Thiệu chậm rãi rời khỏi miệng, tôi ngồi xổm trên đất thở hổn hển, khoang miệng toàn là dịch thể của anh, một ít theo nhịp thở trôi xuống cổ họng.
Đặng Thiệu cũng mệt mỏi không ít, thở mạnh giúp tôi mặc quần áo vào, cười nói: “ Vất vả cho em rồi, bà xã. Chúng mình về nhà đi.”
Tôi hung hăng nuốt nước miếng, đem chỗ dịch thể còn lại nuốt vào, đứng lên lạnh lùng nói: “ Từ nay về sau không bao giờ đánh dã chiến nữa, không thể nào mà quen nổi.”
Đặng Thiệu giúp tôi thắt nút áo, cười nói: “ Chẳng phải hôm nay tụi mình cao hứng lắm sao? Không bằng như vậy đi, coi như hôm nay là ngày kỉ niệm tân hôn.”
“Anh đi chết đi” Tôi gạt tay tự mình mặc quần,đi giày rồi ra ngoài.
“Giận rồi à?” Đặng Thiệu đuổi theo tôi, hỏi.
“Em làm gì còn sức mà giận. Mệt chết đi được, hai chân cũng mềm luôn rồi.” Cả người tôi run rẩy, tựa vào cái cây gần đó, nói: “ Anh cõng em về đi, mệt chết mất.”
“Được thôi”Đặng Thiệu ngồi xổm xuống trước mặt tôi, tôi cười nói: “ Có chồng sướng thế đấy, chịu khổ hai tiếng trên giường, sau đấy muốn thành ông vua bà tướng gì thì làm.”
Đặng Thiệu cười: “ Biết vậy là tốt, sau này phải chịu khó kêu gợi tình một chút, đừng như lần trước ré như lợn chết ấy, nghe xong làm người ta muốn cương cũng không nổi.”
Bóng lưng Đặng Thiệu vững vàng hướng về nhà tôi, tôi áp vào lưng anh, hai mắt díp lại, đêm nay hẳn sẽ có một giấc mơ đẹp nhỉ?
Hôm sau rời giường không thấy Đặng Thiệu đâu, gập chăn gối chỉnh tề xong, mặc độc cái quần cộc, tôi đánh ngáp một cái đi ra cửa hô to: “ Đặng Thiệu, anh chết ở đâu rồi?”
“Sáng sớm còn gào cái gì?”Mẹ nghe tiếng tôi gào liền chạy lại, trên tay vẫn còn cầm con dao thái rau.
Tôi nói: “ Mẹ, mẹ có gặp Đặng Thiệu không? Sáng sớm đã không thấy người đâu.”
Mẹ tôi trừng mắt liếc tôi một cái: “ Đặng Thiệu nó cùng bố con ra chợ sớm rồi, con vẫn còn ngủ trương thây ra đấy.Sao tôi lại sinh ra thằng con vô tích sự thế này hả giời?”
Tôi cười khờ khạo: “ Ra chợ làm chi vậy mẹ?”
“Ông con có một kho ngô tồn, nhờ bố con tìm chỗ tiêu thụ. Đặng Thiệu thấy thế thì đi cùng ông ấy luôn.” Mẹ tôi cầm con dao đi vào bếp, quay đầu lại nói với tôi: “ Con cũng chuẩn bị mau lên, tí còn ra chợ giúp bố.”
Tôi quay người ngáp một cái, vặn thắt lưng nói: “ Thế thôi con vào ngủ tiếp đây. Dù sao có ra đó Đặng Thiệu cũng đau lòng không cho con làm gì đâu.” Vừa nói dứt câu tôi liền hối hận, rất sợ không để ý làm mẹ nghi ngờ. Tôi vội vàng đóng cửa phòng, nằm chổng vó nghĩ xem khi nào nên thằng thắn nói ra mọi chuyện.