Đương Tiểu Phiến Ngộ Đáo Thành Quản

Chương 42: Dùng thử đồ Chơi người lớn


Đọc truyện Đương Tiểu Phiến Ngộ Đáo Thành Quản – Chương 42: Dùng thử đồ Chơi người lớn

Về đến nhà, tôi chẳng biết tí nữa sẽ gặp phải cái gì, nhưng linh cảm về một tương lai không mấy tốt đẹp thì có rồi. Đặng Thiệu đặt túi đồ chơi tình thú lên giường, chính mình thì chui vào buồng vệ sinh tắm rửa. Nghe thấy tiếng nước chảy, tôi ngồi xếp bằng trên giường, lấy ra gói đồ cẩn thận xem xét.

Tôi tò mò cầm lấy cái bao cao su, mặt trên ghi hai chữ “Màu đen”. Tôi lấy thử một cái bao ra xé thử, quả nhiên miếng cao su bên trong có màu đen thật, còn thoang thoảng mùi thơm nữa. Tôi lấy tay xoa nhẹ lên vài cái, trên tay liền dính một ít dịch nhơn nhớt.

Tôi vứt cái bao cao su xuống đất, quay đầu lại nghịch hộp dầu bôi trơn được một lúc cũng thấy hết thú vị..

Cuối cùng tầm mắt tôi dừng lại ở cái máy rung chạy bằng điện kia, ngoài hộp ghi rõ: “ Máy mát xa điểm G (*)”. Tuy rằng đọc không hiểu lắm nhưng nắm cái cục tròn tròn trong tay, trên bao bì nói là bấm nút điều khiển nó sẽ rung, tôi đoán đây là máy tập tan mỡ dạng mini chắc luôn. (=)))))

Tôi ấn nút khởi động nhưng không có phản ứng gì, mở nắp ra thấy yêu cầu phải lắp pin mới chạy được. Tôi suy tư nửa ngày, cuối cùng lấy điều khiển TV mở ra, rút pin lắp sang máy rung. Bấm nút khởi động, vật trong tay bỗng nhiên rung bần bật, còn kèm theo mấy tiếng “Xèo xèo xèo”

“Em làm gì thế?” Đặng Thiệu từ phòng vệ sinh đi ra hỏi.

Tội bị dọa, vội vàng tắt máy mát xa đi: “ Không có gì, em chỉ xem anh mua gì thôi.”

Nói xong, Đặng Thiệu quay lại phòng vệ sinh, cười: “ Nhóc ngốc, trước em cứ nghiên cứu đi, một lát nữa chúng ta cùng thử xem sao. Thực ra anh cũng chưa từng chơi mấy thứ này, nhưng gần đấy có xem qua phim heo nên cũng hiểu một ít.” Nói đúng ra thứ Đặng Thiệu xem toàn là GV nhưng lại chẳng biết nói ra mồm thế nào, đành phải nói bừa là xem phim heo.

Ở trong gói còn có một thứ đặt ở dưới cùng, mở ra xem là một cái chuỗi các hạt nối dài với nhau, thoạt nhìn trông giống đồ chơi, cầm trong tay nhẹ tênh, thiệt tình chẳng hiểu thứ này dùng làm gì. (**)

Đặng Thiệu tắm xong để trần đi ra, trên người vẫn còn vương bọt nước từ cổ chạy xuống ngực, lăn xuống ngực rồi mất tăm trong chỗ bí ẩn bị khăn tắm che lại. Dáng người Đặng Thiệu tốt lắm, tuy rằng cơ bụng, bắp không quá rõ ràng nhưng nhìn vẫn rất đàn ông.

“Thèm rớt nước dãi chưa?” Đặng Thiệu cầm điều thuốc ngồi xuống cạnh tôi, cười nói: “ Đi tắm đi, anh chờ em.”

Tôi xấu hổ quay đi, nhỏ giọng hỏi: “ Sao vừa rồi không gọi em tắm chung luôn? Như thế tiết kiệm được bao nhiêu nước.”

Đặng Thiệu hít quá một hơi thuốc, ho khan vài tiếng, nói: “ Thì cũng tính thế nhưng anh muốn nhân lúc tắm suy nghĩ vài thứ ấy mà.”

“Suy nghĩ chuyện gì?”

Đặng Thiệu khinh thường liếc tôi: “ Tắm nhanh lên, anh chờ em đó.”

Không lay chuyển được Đặng Thiệu, tôi đành cởi hết quần áo đi ra phòng vệ sinh.

‘Chờ đã.”

“Chuyện gì?” Tôi quay lại nghi ngờ hỏi.

“Nhớ đi nặng trước đi” Đặng Thiệu mắc cỡ đỏ mặt, cố ý không nhìn tôi.

( Đoạn này giải thích cho mấy bạn ngây thơ =))))))) Tại vì bình thường nam nam quan hệ là công đâm vào hậu môn của thụ nên anh Thiệu dặn em đi nặng ( đi ị) trước không tí cắm vào, rút ra lại toàn “ngô” =)))))))))))

“Em biết rồi” Tôi quay vào phòng vệ sinh, trong lúc đợi nước ngồi ị trước vậy. Ngồi lên bệ xí, dồn nén nội công, rặn đỏ mặt nửa ngày cũng chỉ phọt ra rắm.


“Thôi kệ vậy” Tôi cắn răng đứng lên, lấy vòi sen tẩy qua loa cơ thể. Có điều đến lúc tắm gần xong, tay tôi lại mò xuống vị trí hoa cúc, nhẹ nhàng sờ sờ cảm nhận những nếp nhăn xung quanh, hình như không vấn đề gì. Ngay cả trong tưởng tượng của mình, chính tôi cũng không biết thứ nhỏ bé này có thể đàn hồi đến độ nào, lỡ rách, mất máu rồi phải vào viện thì sao.

Xác nhận hoa cúc bản thân khỏe mạnh, tôi cởi trần ra khỏi phòng tắm, lấy khăn mặt nhẹ nhàng lau tóc, nói với Đặng Thiệu: “ Ban nãy em không ị được.”

Đặng Thiệu giương mắt nhìn tôi, trong mắt có điểm mê ly. Anh không cười, vươn tay nói với tôi: “ Tiểu Lục, lại đây.”

Tôi đặt tay lên bàn tay anh đưa ra, Đặng Thiệu nhẹ nhàng kéo tôi ngồi lên đùi, tôi hỏi: “ Anh sao thế? Không có chuyện gì xảy ra chứ?”

Đặng Thiệu lắc đầu, lại gần hôn sau gáy tôi: “ Không việc gì, chỉ là tự nhiên nghĩ sẽ đối xử thật tốt với em.”

Tôi ngừng lại động tác, nhỏ giọng nói: “ Anh đối với em tốt lắm, ngoại trừ bố mẹ em, anh là người đối xử với em tốt nhất trên đời này.”

(Dễ thương quá =)))

Đặng Thiệu thổi nhẹ sau tai tôi, có chút nhột, tôi xoay người né tránh lại bị Đặng Thiệu túm lại ôm cứng ngắc, nói: “ Tiểu Lục, anh là gì của em?”

Bỗng tôi nhớ ra quảng cáo mình từng xem, không chút do dự nói: “ Anh là viên chân trâu của em.”

Tuy rằng không nhìn được biểu tình của Đặng Thiệu nhưng tôi cảm giác được anh chắc chắn đang bất đắc dĩ.

Đặng Thiệu cười khổ: “ Hóa ra bao lâu nay em coi anh là trà sữa à?”

Tôi lập tức nói tiếp: “ Như thế em có thể đặt anh trong lòng bàn tay mà nâng niu.”

Vừa dứt lời, Đặng Thiệu hung hăng cấu vào lưng tôi, cười nói: “ Anh không rủ em đọc quảng cáo nhé, vả lại anh nặng thế này em đặt trong lòng bàn tay kiểu gì. Thà em nói nắm lấy (tay) anh còn hợp lí hơn nhiều.” Đặng Thiệu tằng hắng giọng, nói: “ Như vậy anh cũng có thế nắm chặt lấy em” Anh vô cùng tự hào, dạt dào đắc ý cười.

Đặng Thiệu xoay người nằm lên giường, vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh, nói: “ Nhanh lên giường thôi.”

Tôi mặt mày hớn hở, chắc chắn nói: “ Anh mới lên giường ấy.”

Tính nhẫn nại sớm đã cạn, không đợi tôi cười đủ anh đã trực tiếp túm lấy quăng lên giường, đè lên người tôi, nói: “ Nhóc con, suốt ngày chỉ lo đấu mồm với anh thôi.”

Tôi cười khanh khách không ngừng, nói: “Sao anh không đổi cái giường lớn hơn? Lỡ lăn xuống té gãy cổ thì sao?”

Đặng Thiệu dở khóc dở cười nói: “ Giường này thừa đủ cho chúng ta lăn, khỏi phải lo.” Nói xong, Đặng Thiệu dần dần thu lại ý cười, mắt nhìn chằm chằm, tay vuốt ve mấy lọn tóc lòa xòa trước trán tôi, nói: “ Tiểu Lục, anh là gì của em?”

Giờ không còn là lúc được phép nói giỡn nữa, tôi ngoan ngoãn trả lời: “ Anh là người em thích nhất.”

Đặng Thiệu vừa lòng gật đầu, nói: “ Tiểu Lục, gọi một tiếng ông xã nghe đi.”


“Ông…. ông xã?’ Tôi há hốc mồm lắp bắp theo, nửa ngày không nói ra hơi.

“Ừa” Đặng Thiệu khẳng định chắc nịch: “ Gọi một tiếng ông xã nghe xem, nơi này cũng không có ai, chỉ có hai đứa mình. Anh muốn nghe em gọi để xem có cảm giác thế nào..”

Đặng Thiệu một khi đã muốn thì tôi cũng không đủ trình từ chối anh. Nhưng mà hai chữ “ Ông xã” này bảo một thằng con trai nói không dễ tí nào. Tôi vốn định nhắm mắt lại gọi một tiếng qua loa cho xong chuyện, ai ngờ Đặng Thiệu lấy tay vạch mí mắt tôi, bực bội nói: “ Tiểu Lục, nhìn anh. Không cho em nhắm mắt.”

“Vâng, ông xã” Đây coi như là gọi rồi nha.

Đặng Thiệu cười khẽ, như chuồn chuồn lướt nước hôn lên môi tôi. Lúc rời đi anh còn cố ý liếm môi, cười nói: “ Hóa ra cảm giác có một gia đình của riêng mình lại hạnh phúc thế này. Nghe thích lắm, chi bằng từ nay lúc không có ai, em đều gọi anh là ông xã được không, bà xã?”

“Anh gọi em là gì cơ?” Tôi sợ hãi hỏi lại.

“Bà xã…. Bà xã….. Bà xã…. Bà xã…” Một hơi Đặng Thiệu gọi đến bốn lần, tuy đối với một thằng đàn ông mà nói bị gọi là “bà xã” không hay tí nào, nhưng mà tôi lại thích được Đặng Thiệu kéo vào thế giới của anh, trở thành gia đình của anh.

“Bà xã, chúng mình làm một ít chuyện cấm trẻ con nhé?” Miệng đặt câu hỏi mà tay sớm đã sờ mó không trong sáng, đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm lấy thắt lưng tôi, lần theo đường nét cơ thể mò xuống.

Tôi theo bản năng kẹp chân lại, cười nói: “ Hơi nhột”

Đặng Thiệu vỗ nhẹ hai cái chân khép chặt, nói: “ Nhột thì cười đi, tuy rằng anh vẫn chưa quen nhưng thà thế còn hơn đêm nay không thu hoạch được gì.”

Đã nói đến nước này tôi đành phối hợp tách chân ra, Đặng Thiệu thuận lợi tìm được vị trí quan trọng, đầu ngón tay anh nhẹ nhàng ma sát phía ngoài quần, lúc lại dùng lực. Nặng nhẹ tác động khiến đũng quần tôi chẳng mấy đã dựng lều cao chót vót.

“Thả lỏng nào” Đặng Thiệu an ủi, xoay người lấy dầu bôi trơn ở túi đồ, cười nói: “ Chúng mình thử xem mấy thứ mới mua có tốt không nha”. Nói xong, Đặng Thiệu lấy món đồ chơi gồm các hạt màu lam xếp thành ống dài, bắt đầu đẩy từng viên vào cúc hoa tội nghiệp của tôi.

Mới đầu tôi thấy cũng bình thường, mãi đến viên thứ sáu thì đau đớn chịu không nổi nữa, túm lấy cánh tay Đặng Thiệu, nói: “ Em đau quá.”

Đặng Thiệu nghi hoặc nói: “ Không thể nào, anh cho nhiều dầu vậy rồi chẳng lẽ vẫn chưa đủ?”Nói rồi, Đặng Thiệu mở cái chai lấy ra không ít dầu bôi trơn trát lên cái gậy.

Cảm giác mát mẻ làm thống khổ của tôi giảm không ít, cứ như vậy chịu đựng tới viên cuối cùng, Đặng Thiệu nhẹ nhàng thở ra, nói: “ Cuối cùng cũng vào hết, còn tiếp tục nữa chắc anh thành cương thi mất.” Thoạt nhìn Đặng Thiệu so với tôi còn khẩn trương hơn, còn chưa làm gì đầu đã đổ đầy mồ hôi, nâng tay lau mồ hôi trên trán một lúc, Đặng Thiệu nhìn tôi, nói: “Bà xã, anh rút cái này ra nhé.”

“Được, anh nhẹ thôi.”

Đặng Thiệu nhận được câu trả lời, nhẹ nhàng kéo thanh cầm rút viên đầu tiên ra, một viên lại một viên, cứ như có hạt đầu chạy trong người. Toàn thân tôi ngứa ngáy, một chút hưng phấn kích thích âm ỉ chờ trỗi dậy: “ Nhột quá, nhột chết đi được…”

“Thế à?” Đặng Thiệu nghi hoặc, nói: “ Hóa ra cái này có thể gây kích thích bên trong à?” Đặng Thiệu nói xong, một hơi kéo toàn bộ các hạt còn lại ra, tôi kêu ngao một tiếng rồi ngã vật ra giường dậy không nổi nữa

“Bà xã, em không sao chứ?” Đặng Thiệu thân thiết nói.


Tôi hổn hển thở sâu, nhẹ giọng nói: “ Không sao.”

Đặng Thiệu thoáng yên tâm, nói: “Vậy chúng mình thử cái máy rung này nhé.” Nói xong, Đặng Thiệu cầm máy mát xa nhìn tôi, cao thấp đánh giá một phen, nói: “ Nằm thế này e không được, em ngồi dậy ghé người vào thành giường đi.”

Tôi không tình nguyện ngồi dậy áp ngực vào thành giường, mông chổng lên cao, Đặng Thiệu nhìn tôi từ đằng sau, nói: “ Bà xã, trứng này nhìn qua có hơi thô một tí, em kiên nhẫn chút nha.”

Lúc này tôi có thể nghe được tiếng trái tim nhảy nhót, thời điểm Đặng Thiệu đặt cái máy mát xa gần cúc hoa, tôi lại rụt rè nói: “ Em sợ.”

Đặng Thiệu vỗ mông tôi an ủi: “ Không sao đâu, em thả lỏng là được rồi.”

Đặng Thiệu nhân lúc tôi không tập trung liền đem đầu quả trứng nhét vào, tôi cảm giác phía sau trướng đau, vừa định đứng dậy kéo ra lại bị anh đè lại, nói: “ Không sao đâu, không sao đâu, em thả lỏng nào, hít sâu. Đúng rồi, làm như anh này.” Đặng Thiệu hít một hơi căng ***g ngực, lập tức lại thở ra.

Tôi nhìn quả trứng vẽ trên vỏ hộp, cảm giác đau đớn rốt cuộc cũng giảm đi chút ít.

Một bên Đặng Thiệu cùng tôi hít sâu, một bên tiếp tục đem máy rung nhét vào, mỗi lúc một sâu cho đến khi toàn bộ đều ở trong, anh nhẹ nhàng thở ra: “Xong rồi, anh ấn khởi động nhé.” Đặng Thiệu nhắc tôi một tiếng, sau đó liền bấm nút khởi động.

Cơ thể tôi chấn động như quả bom hẹn giờ, máy rung tác động vào vị trí nhảy cảm khiến toàn thân đều muốn rung lắc theo, khoái cảm cũng theo đó mà chạy dọc cơ thể không kiểm soát nổi.

Lúc này, nương theo chấn động của máy rung, toàn thân cảm giác vừa thống khổ vừa quái dị.

“Bà xã, em thấy thế nào?” Đặng Thiệu dò hỏi.

Tôi dựa hẳn vào giường, yếu ớt nói: “ Khó chịu lắm, rất ngứa…” Tôi cảm thấy toàn thân đều nóng lên, đặc biệt là phía sau như đang bị lửa đốt vậy.

Đặng Thiệu vừa lòng cười, coi như lần này bỏ tiền ra không uổng phí tí nào. Trong mắt anh, tôi giống như tờ giấy trắng tinh mặc cho anh tha hồ vấy bẩn.

Tôi dần dần thích ứng với sự tồn tại của máy rung trong cơ thể, mặc cho Đặng Thiệu bật cỡ nào, rung lắc ra sao cũng không thấy đau đớn nữa, đổi lại là cảm giác tê dại ngày càng nghiêm trọng.

Đặng Thiệu thấy cũng đủ rồi liền tắt máy rung đi, kéo ra rồi nói: “ Bà xã, giờ đến ông xã tự mình chinh chiến, tuyệt đối lần này sẽ chiến đấu đến cùng, không tước vũ khí trước thời hạn nữa.” Nói xong, Đặng Thiệu lấy chai dầu bôi trơn vẽ loạn lên thằng em của mình. Nằm đè lên cơ thể vô lực của tôi, anh nói: “ Bà xã, anh đến đây.”

Không đợi tôi trả lời Đặng Thiệu đã cưỡi ngựa xuất trận, cho đến lúc thằng em đâm lút cán vào cơ thể tôi vẫn không thấy cảm giác đau đớn lần đầu tiên. Tâm lí được giải phóng, tôi nhẹ nhàng thở ra, nói: “ Anh động đi, em không đau.”

“Được, anh động đây” Đặng Thiệu đong đưa vòng eo, tiết tấu đều đều đâm sâu, cú nào ra cú nấy xóc tận hông. Tiếng “bạch bạch” da thịt đập vào nhau vang vọng trong phòng càng làm tôi mắc cỡ.

“Bà xã, em rên chút đi, đừng kìm nén nữa.”

Lần này tôi cũng không giở trò đùa dài ré lên như lợn cắt tiết, ngược lại hừ hừ vài tiếng trong cổ họng, phối hợp với động tác của anh lại trở nên hòa hợp vô cùng. Tôi dần nắm giữ được quy luật, mỗi khi Đặng Thiệu tiến vào vị trí sâu nhất, tôi phối hợp hết mình kêu lên.

Mãi cũng thành quen, đến khi cảm nhận được tiết tấu của nhau, chẳng cần phải giả vờ nữa, mỗi lần anh đâm tới tôi đều tự động rên rỉ.

“Đúng, cứ như thế. Bà xã, gọi anh là Boss đi.” Đặng Thiệu dùng sức đâm mạnh vài cái, theo khí lực của anh, tiếng kêu của tôi cũng tăng vài đề – xi – ben.

Đang lúc chìm vào bể tình thì thình lình mông bị đánh một cái, tuy không đau lắm nhưng vẫn làm tôi giật mình, hỏi Đặng Thiệu: “ Anh đánh em làm gì?”

Đặng Thiệu vẫn như cũ rong ruổi phía sau tôi, gương mặt ửng đỏ mang theo ý cười: “ Anh học theo phim heo ấy mà, tự nhiên hứng quá làm theo thôi. Nói thử xem em thấy thế nào?”


“Em quên rồi” Tôi bất đắc dĩ xoay người xem thường, nói: “ Vậy anh đánh thêm vài cái thử xem”

Vừa dứt lời, Đặng Thiệu giơ tay đánh thêm mấy cái, tôi hét lên: “ Cũng hay đấy, anh đánh tiếp đi.”

“Được, bà xã nói gì thì là như thế”, Đặng Thiệu lật người tôi lại đối diện với anh, kéo cao hai chân tôi lên, tìm đúng vị trí yếu ớt nhất mà đâm vào, cười nói: “ Giờ không đánh mông nữa, chúng mình đổi trò khác đi.”

“Trò gì nữa?”

Đặng Thiệu cúi xuống áp vào cơ thể tôi, thân dưới vẫn không ngừng đong đưa, anh thì thầm vào tai tôi: “ Ôm lấy cổ anh đi.”

Tôi nghe lời ôm lấy cổ Đặng Thiệu, anh cúi xuống há miệng hung hắn cắn vào bả vai tôi. Cảm giác đau đớn thế này càng khiến tôi hưng phấn hơn.

Đặng Thiệu chưa nhả ra tôi cũng đành cắn răng chịu đựng. Lúc anh buông ra, tôi lại gắt gao ôm lấy cổ, nói: “ Chú, đừng buông ra mà. Mạnh hơn nữa cơ.” Tôi tự nhiên gọi anh là chú, quên luôn cả xưng hô “ Ông xã”. Hẳn là trong tiềm thức của tôi, gọi anh là chú nghe thân mật hơn là ông xã nhỉ?

Đặng Thiệu nghe tôi nói thế, miệng càng dùng thêm sức mà cắn, mãi đến lúc tôi đau quá chịu không nổi mới nhẹ nhàng vuốt ve đầu anh, nói: “ Chú, buông cháu ra. Cháu đau quá.”

Đặng Thiệu ngừng cắn, ánh mắt mê ly nhìn tôi, nói: “Tiểu Lục, anh phát ra hiện anh thích nghe em gọi anh là chú nhất.”

Tôi chủ động nâng đầu hôn Đặng Thiệu, lúc hai đôi môi rời nhau, rốt cục nhịn không nổi nữa, tôi bật khóc: “ Chú, cháu cầu xin chú đừng rời xa cháu, nhé?”

Đặng Thiệu lau nước mắt, ôm lấy tôi thật chặt: “ Anh sẽ không rời xa em, Tiểu Lục”

Ps: Ngọt quá, sến quá, bựa quá. Hai anh hết chơi SM phiên bản non tơ rồi sang boss and slave, giờ nhảy cả cosplay chú cháu =)))) Quỳ =))))

(*) Điểm G: Ai đọc đam mỹ nhiều cũng biết, điểm G là điểm nhạy cảm trên cơ thể con người, bạn thụ nào mà bị ấn vào đây là sướng đứt đuôi =)))) Cả nam và nữ đều có điểm G nhé. Vị trí điểm G thì mọi người search gg cho thêm phần hiểu biết nha =))

(**) Thực ra tính không đăng ảnh sợ bị rì pọt nhưng mà không làm lại sợ mọi người nhìn không ra. Thôi bác nào ngứa mắt bỏ quá cho, tui bổ túc chút kiến thức cho anh em thôi TT^TT

Đây là “dương v*t giả” ở chương trước em nó thấy

cach-su-dung-duong-vat-gia-1

Đây là “ âm đ*o giả” mà em nó thấy ở cửa hàng

am-dao-gia-silicon-tran-nhu-gai-con-trinh-1236-500×500

Đây là “Trứng rung” Nhìn dễ thương hén =)))

trung-rung-tinh-yeu-ca-na-1-dau-a

Đây là tiết niệu cắm niệu đạo ( Cái mà một chuỗi hạt đó)

145mm-5-7-Length-Male-Metal-Solid-Urinary-font-b-Plug-b-font-font-b-Urethral

Thực ra thím nào hay đọc truyện mà khẩu vị nặng chắc cũng biết cả rồi mà nhể =))))


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.