Đọc truyện Dương Thư Mị Ảnh – Chương 2
Thiên Nhất giáo nằm ở quan ngoại Thương Lang Sơn không ai biết lập giáo từ khi nào. Nội công tâm pháp Thiên Nhất giáo không tầm thường, truyền thuyết kể rằng khi luyện công phải lấy máu từ tim trẻ con mới sinh làm chất dẫn, tàn nhẫn đến độ khiến người khác nghe nghe phải biến sắc. Giáo chúng làm việc bạo ngược, giết đốt đánh cướp không việc ác nào không làm. Dưới chân núi Thương Lang vốn có nhiều dân tôc du mục tụ cư, hiện tại còn lại là một mảnh đất hoang.
Trong võ lâm Trung Nguyên từng có những nghĩa sĩ muốn trừ bỏ thế lực tà ác này, nhưng toàn bộ đều một đi không trở lại. Dần dần không còn ai dám đi tìm Thiên Nhất giáo, trong vài thập niên cũng lặng im vô sự. Nhưng dù là tà giáo này vẫn an phận ở Thương Lang Sơn thì đối với võ lâm Trung Nguyên trước sau vẫn là một mối họa ngầm.
Bên trong tổng đàn Thiên Nhất giáo quanh năm bao phủ một luồng không khí âm trầm tĩnh mịch. Tuy giáo chúng đông nhưng bình thường tối tăm, không có không khí sôi động.
Thiên Nhất giáo Tả sứ Quân Thư Ảnh cùng Hữu sứ Thanh Lang từ trước đến nay là phụ tá đắc lực của Thiên Nhất giáo chủ. Hiện giờ giáo chủ bế quan, thế lực hai người lại rõ ràng như mặt trời ban trưa. Giáo chủ có một đứa con trai độc nhất nhưng lại là tay ăn chơi không học vấn, không nghề nghiệp cả ngày chỉ biết ăn uống phiêu đổ (cờ bạc á). Rõ ràng không hữu dụng lại ỷ vào địa vị thiếu chủ mà tác oai tác quái. Giáo chúng chỉ vì sợ giáo chủ mà không dám nói gì, cũng không tin phục hắn. Quân Thư Ảnh cùng Thanh Lang lại không đem hắn để vào mắt. Thiên Nhất giáo lén đồn đãi sau khi giáo chủ qua đời thì vị thiếu chủ vô năng này cũng không được sống thọ. Phải biết rằng cả Quân Thư Ảnh lẫn Thanh Lang đều không phải là người lương thiện gì. Ngôi vị giáo chủ đời sau chỉ ở giữa Tả sứ cùng Hữu sứ.Phủ trạch của Quân Thư Ảnh nằm ở tổng đàn phía tây,hiện giờ trong phòng đèn đuốc sáng trưng. Quân Thư Ảnh một thân hắc y trầm mặc nghe thuộc hạ báo cáo.
Quân Thư Ảnh diện mạo kỳ thực rất anh tuấn nhưng lúc này gương mặt đang mang một cỗ âm khí nên có vẻ có chút dữ tợn.
Nghe thuộc hạ báo cáo xong, Quân Thư Ảnh âm hiểm cười một tiếng: ”Được, làm tốt lắm. Tống lão tặc vốn sớm được ta ban không ít ưu đãi cư nhiên dám cùng Thanh Lang liên thủ hãm hại ta. Vốn đang định lưu mạng hắn vài năm, hắn lại cố tình tìm cái chết.”
“Bẩm báo Tả sứ, còn một chuyện. . .” Người phía dưới ấp a ấp úng.
“Nói” Quân Thư Ảnh khẩu khí bình thản làm cho người tới báo tin sợ tới mức đầu gối mềm nhũn quỳ xuống,thanh âm tràn ngập sợ hãi: “Tả sứ đại nhân, thuộc hạ vô năng, Tống gia ba trăm sáu mươi bảy nhân khẩu, chỉ tìm được ba trăm sáu mươi sáu cỗ thi thể. Dường như là con hắn. . .con hắn. . .Tống Lam Ngọc đã trốn thoát. Thỉnh Tả sứ thứ tội!” Người nọ cúi đầu hướng sàn nhà dập đầu, nháy mắt huyết lưu đầy mặt.
Quân Thư Ảnh phút chốc ánh mắt trầm xuống, cúi đầu mở miệng nói: “Một đám phế vật! Lưu cái ngươi lại làm gì?”
Người đang liều mạng dập đầu trên mặt đất không kịp đứng lên, Quân Thư Ảnh năm ngón tay hé ra hút hắn lại. Người nọ hoảng sợ cực độ kêu to, thanh âm không giống tiếng người lại thê lương như vang vọng từ địa ngục. Nháy mắt huyết nhục bị hút khô, tiếng kêu thảm thiết chậm rãi thấp dần, cuối cùng chỉ còn lại tầng khói bao vây khung xương với làn da khô quắt.
Quân Thư Ảnh đem thây khô ném xuống kêu một tiếng: “Cao Phóng”
“Có ta” Một thanh âm bất cần đời theo góc tối truyền đến. Một thân nam nhân xuất hiện theo thanh âm, một thân phủ áo quần lố lăng, thượng sam không tay ngắn đến rốn bó chặt thân hình cao to. Những cái tua gắn chuông rũ xuống theo chuyển động tiêu sái của hắn mà định hướng rung động, thanh âm rất dễ nghe. Quần cũng chỉ đến gối, chân trần, tóc dài kết bím, đầu đầy ngân sức lòe loẹt, có chút chói mắt. (cái gì mà một chút??? Thằng cha này ăn mặc kiểu gì rứa???)
Nam nhân tên gọi Cao Phóng cười rất chi là chói lóa, hoàn toàn tương phản với Quân Thư Ảnh âm trầm.
“Giao ngươi làm việc này được chứ? Ta không muốn bị bại lộ”
Cao Phóng cười trả lời: “Được. Nhưng cũng đừng xem ta như người ngu ngốc. Ngươi đối với ta vẫn chưa yên tâm. Ta có bao giờ thất thủ chứ? Cam đoan đến lúc đó chúng ta sẽ ở trên người cơ thiếp của giáo chủ anh minh thần võ kia dục tiên dục tử. Bất quá chúng ta có nên chờ vị thiếu chủ đáng yêu kia? Nghe nói thiếu chủ cùng Hữu sứ đại nhân gần đây rất thân thiết. Vạn nhất đến lúc đó Hữu sứ đại nhân ủng hộ thượng vị của thiếu chủ, hắn lại danh chính ngôn thuận. Chúng ta vội như thế cũng vì nhận thức được điều đó.”
Quân Thư Ảnh hừ lạnh một tiếng: “Điều này tự nhiên không cần ngươi nhắc nhở.”
“Bẩm Tả sứ đại nhân, giáo chủ cấp gọi ngài cùng Cao đường chủ tiếp kiến.” Một hắc y nhân cung kính đi tới báo tin, ánh mắt liếc đến bộ xương khô trên mặt đất kia liền lập tức cúi đầu thật thấp.“Chẳng lẽ mới đưa cho hắn dược hắn lại dùng hết? Giáo chủ đại nhân cũng thật là dũng mãnh a.” Cao Phóng miệng ha ha cười nói. Quân Thư Ảnh nhíu mày nói với kẻ đang quỳ phục trên mặt đất: “Đã biết. Nhanh đem vật làm bẩn nơi này ra ngoài.”