Dương Thư Mị Ảnh

Chương 136: Phiên ngoại 12: Nếu khi đó gặp nhau Thượng


Đọc truyện Dương Thư Mị Ảnh – Chương 136: Phiên ngoại 12: Nếu khi đó gặp nhau Thượng

Có câu giang sơn sinh tài tử, cũng có người nói Trường Giang sóng sau đè sóng trước.

Còn có câu ba trăm sáu mươi nghề, nghề nào cũng có trạng nguyên.

Gần đây trên giang hồ có một người, gần như chỉ trong một đêm thanh danh tước khởi, tiếng tăm lẫy lừng. Nhắc tới người tự xưng Lâu Tiểu Mộng -Tiểu Mộng Lâu này những người trong giới bạch đạo vốn được giang hồ vọng trọng đều đen mặt, đem một trăm linh một câu mắng chửi người niệm đi niệm lại, lẩm nhẩm ” Yêu nhân, nghiệp chướng, bại hoại, cặn bã” Nếu muốn hỏi bọn họ người này phạm phải chuyện gì, đám tiền bối họ cũng chỉ có thể nhếch râu nâng cao thanh âm lại đem mấy lời thô tục không có chút mới mẻ lặp lại một lần bên miệng, cũng nói không ra một phần ba.

” ‘Ngậm bò hòn làm ngọt’, tự nhiên là khó nói ra.” Thanh Lang ôm ‘ Phu nhân’ nhà mình càng ngày càng thành thục xinh đẹp, tựa sát vào thích ý uống chút mỹ tửu từ ngọc thủ thon dài của mỹ nhân đưa tới, giả bộ ‘ưu nhân chi ưu’ –(1) mà thở dài. ( 1-vì người khác lo nghĩ)

” Đúng vậy, chỉ sợ nữ quyến trong các môn phái này, đa số đều bị cái dâm tặc kia quấy rối. Nỗi khổ này quả nhiên làm cho các lão nhân miệng đầy lễ nghĩa nói không lên lời.” Yến Kỳ gật đầu đáp.

” Ui, ngươi thực hiểu biết.” Thanh Lang mặt dầy kề sát vào Yến Kỳ trêu đùa, ” Tiểu mỹ nhân của ta, chỉ sợ đám nữ quyến của mấy lão nhân này một người so ra cũng không bằng ngươi. Ngươi có sợ dâm tặc kia không, ân ? Có sợ không? Có sợ không?…….”

Yến Kỳ đỏ mặt vùi đầu vào trước ngực Thanh Lang, ấp a ấp úng nói ” Không sợ, có Thanh đại ca bảo hộ ta…….”

” Tê_________” ngồi ở một bên- Sở Phi Dương mắt lé thấy được một màn này, chua đến sắp rớt cả răng.

Quân Thư Ảnh cầm chén rượu, uống cạn một hơi, mặt không biến sắc ngồi ngay ngắn.


” Khụ ! Thanh huynh, thương lượng chính sự, đừng như vậy…..” Sở Phi Dương sắc mặt nhắc nhở.

” Dâm tặc trước mắt, quan tâm mỹ nhân một chút có gì sai? ” Thanh Lang thản nhiên cười nói, liếc mắt nhìn Quân Thư Ảnh một cái lại nói tiếp” Sở huynh cũng nên quan tâm đến nhà mình đi, còn nữa đều là lão phu lão thê rồi còn ngồi xa như vậy…….”

‘Đinh’ một tiếng, một cây ngân châm vụt sát qua gương mặt Thanh Lang, cắm vào vách tường phía sau.

” Ngươi còn há miệng xen vào nữa, ta không ngại để cho ngân châm lệch đi vài phần.” Quân Thư Ảnh lên tiếng.

Thanh Lang thực nể mặt mà ngồi nghiêm chỉnh cười nói ” Quân huynh đừng giận, nói chính sự, nói chính sự.”

Sở Phi Dương lại không biết nghe xong câu nào mà kích động, nơi chân mày giương lên cười đến mê người, nghiêng người hướng Quân Thư Ảnh cười nói ” Thư Ảnh a………”

Căn cứ theo tình báo, tên dâm tặc này cũng không có dùng kỳ kỹ dâm xảo gì, chỉ là người đang ngoài vạn dặm, lại có thể tiến vào giấc mộng của người khác. Muốn bắt được hắn, khó nhất ở chỗ hành tung bất định của hắn, chỉ nghe được chút tin tức lại đã chuồn mất rất nhanh, đến nay cũng không người nào nhìn thấy chân diện mục của hắn.” Quân Thư Ảnh một hơi đã nói vào chính đề, Sở Phi Dương còn chưa kịp mở miệng nói ra lời đã bị chặn về trong bụng, chỉ có thể sờ sờ mũi, ngượng ngùng ngồi thẳng dậy.

” Đầu năm nay, ngay cả hái hoa đạo tặc cũng xuất ra một cái Hoa nhi a. Người này thậm chí ngay cả thực danh của hắn cũng không ai biết, danh xưng Tiểu Lâu Mộng- Tiểu Mộng kia, cũng không biết như thế nào mà ra.” Sở Phi Dương lên tiếng.


Thanh Lang cười giễu cợt một cái ” Danh xưng này cũng không có gì khó lường. Chỉ vì mấy cô nương bị hắn quấy rầy, có người nói hắn gọi Lâu Tiểu Mộng, có người kêu Mộng Tiểu Lâu, có người lại nói là Lâu Tiểu Lâu, người thì nói Mộng Tiểu Mộng. Thậm chí ngay cả bộ dáng người nọ thế nào mỗi người nói ra cũng không đồng nhất. Xem ra người này tâm tế như tơ, cũng nhát như thỏ đế.”

” Cuộc tranh luận này. Một người không biết thân phận, không biết bộ dáng, không biết danh tính, muốn bắt hắn, nói dễ hơn làm.” Quân Thư Ảnh nhíu mày.

” Những việc này không cần lo lắng, các ngươi nghĩ bổn toạ cả ngày không có việc gì làm chỉ biết chơi đùa hay sao?” Thanh Lang dạt dào đắc ý ” Thiên Nhất giáo dưới sự thống lĩnh của bổn toạ, sớm đã cường đại đến mức các ngươi không thể tưởng tượng. Tìm một người, còn không phải dễ như trở bàn tay.”

Quân Thư Ảnh vốn đang chăm chú nghe, lại cảm thấy Thanh Lang dùng nhãn thần ‘ Khinh thường ngươi’ liếc mắt nhìn mình một cái. Đang không hiểu tại sao, lại nghe thấy hắn khoa trương tự khen bản thân mình, trong lòng nhất thời hiểu được, đây là hắn đang châm chọc y không thích hợp làm giáo chủ, nhất thời hoả đại, rồi lại tìm không ra lời để phản bác, chỉ đơn giản ‘ Hừ’ một tiếng không phản ứng.

Thanh Lang thấy cư nhiên không khơi mào được Quân Thư Ảnh phản kích, nhíu mày, cầm đôi đũa gắp đồ ăn bổ sung thể lực.

Sở Phi Dương nhức đầu nhu nhu mi gian, đây là nguyên nhân sau khi ân oán giữa mọi người chấm dứt, hắn vẫn không muốn mọi người tụ họp cùng nhau.

” Nghe Thanh huynh nói, hẳn là đã biết chỗ ẩn thân của tên tiểu thâu này? Thỉnh Thanh huynh chỉ giáo. Chúng ta sớm ngay tróc nã hắn, cũng để sớm chấm dứt trận khôi hài hỗn loạn trên giang hồ.”

” Không dám không dám, ngày mai chúng ta có thể khởi hành.” Thanh Lang nâng chén hướng Sở Phi Dương cười.


Sở Phi Dương cứng đờ ” Ý của Thanh huynh……..”

” Đồng hành đồng hành.” Thanh Lang ha hả cười nói, đem chén rượu đưa cho Yến Kỳ, ” Mọi người cùng đi mới náo nhiệt.”

Bóng đêm buông xuống, một mảnh trăng non mọc lên, treo trên màn trời u ám, phía trước cửa sổ vài cành trúc non xanh biếc ở trong gió khẽ lay động.

Quân Thư Ảnh tắm rửa xong thì trở về phòng, mở cửa sổ ra cho gió mát thổi vào, chính mình cũng đứng trước cửa sổ, nhìn cảnh sắc bên ngoài đến ngẩn ngơ, tuỳ ý để mái tóc dài còn đang mướt nước.

” Nghĩ gì vậy?” đôi tay rộng lớn đã sớm vô cùng quen thuộc vừa ôn nhu vừa ấp ám từ phía sau ôm lấy eo, trên vai cũng chống đỡ cằm của người nọ.

Trong lúc nhất thời có chút hoảng thần.

Ban ngày lúc cùng bọn Thanh Lang gặp mặt, trong lúc ngẩn ngơ lại kéo về những chuyện rất lâu trước đây. Những thứ như băng lãnh, sắc nhọn, hắc ám, cực đoan đủ loại, từng là toàn bộ cuộc sống của y, y cũng từng nghĩ những thứ như thế là toàn bộ nhân sinh của mình.Chính là không biết sai lầm ở đâu, liền biến thành tình cảnh như hiện giờ. Địch nhân từng muốn đưa y vào chỗ chết hiện giờ lại coi y như trân bảo, bảo vệ y đến cẩn cẩn dực dực. Kẻ y từng muốn loại trừ cũng trở thành bằng hữu có thể đồng tịch mà ngồi nói cười yến yến oanh oanh.

Quân Thư Ảnh tuy cố chấp, nhưng rốt cuộc cũng nguyện ý chân thật với lòng mình. Thỉnh thoảng y có nhớ lại dĩ vãng, lại nhìn trước mắt, đây cũng là cuộc sống y thích nhất. Có người thân mật, có nhi tử đáng yêu. Mặc dù những việc này hơn phân nửa là do Sở Phi Dương cưỡng ép, mặc dù y không thể như nữ tử khuất phục, nhưng nếu đã tiếp nhận hiện trạng, y cũng không vì vậy mà tự phiền muộn chính mình.

Bất quá, luôn luôn có một sự tình, làm cho người ta cảm thấy………


” Ta không muốn đồng hành cùng Thanh Lang .” Quân Thư Ảnh nhíu mày nói.

” Ngươi nghĩ rằng ta muốn sao?” Sở Phi Dương thở dài.

Vốn tưởng rằng lần này có thể cùng Quân Thư Ảnh song hành, du du sơn, ngoạn ngoạn thuỷ, tróc tróc tặc, tăng tiến tăng tiến tình cảm, kết cục bị người chặn ngang một cước, Sở đại hiệp sớm đã vô cùng khó chịu. Mới nhớ tới giọng điệu thủ đoạn của Thanh Lang, Sở Phi Dương liền cảm thấy đau đầu.

Đáng lẽ, có một số việc, nghĩ trong lòng là tốt rồi, thế nhưng Thanh Lang hắn lại lớn tiếng nói ra. Nói mấy lời hồ đồ lẫn lộn đã đành, hết lần này đến lần khác Sở đại hiệp có chút tâm tư không đúng đắn lại bị hắn vừa nói một cái đã trúng phóc. Nếu chỉ làm trò trước mặt Yến Kỳ thì không nói làm gì, thế nhưng hắn lại nói trước mặt Quân Thư Ảnh. Thực sự khiến cho Sở Phi Dương muốn tìm một gian phòng tối đem hắn vào ám sát cho xong việc.

Đương nhiên, Sở Phi Dương cũng chỉ có thể thầm nghĩ. Dù sao giáo chủ Thiên Nhất giáo cũng không phải dễ chết như vậy, cho dù hắn là thiên hạ đệ nhất- Sở đại hiệp.

” Quên đi, vừa lúc đem Tiểu Thạch Đầu đưa đến giáo lý của hắn cho người hảo hảo chăm sóc, chúng ta đỡ phải đi đường vòng đến Lãng Nguyệt Sơn đem Tiểu Thạch Đầu đưa đến Thanh Phong kiếm phái. Ngươi không phải không thích qua bên kia hay sao?” Sở Phi Dương hôn lên hai má Quân Thư Ảnh.

” Sớm biết vậy để Tiểu Thạch Đầu cùng Lân nhi cùng bái sư học nghệ, bớt phiền rồi.” Quân Thư Ảnh nói.

Sở Lân đã bái sư, chính là vị thần bí sư phụ ‘ thần long kiến thủ bất kiến vĩ’ của Sở Phi Dương. Vốn dĩ Sở Phi Dương cùng Tiểu Tùng cho là người cuối cùng cũng bế môn không nhận đệ tử, nào ngờ vào ngày đại thọ Viên Minh chủ lão nhân kia vô tình đụng mặt tiểu Sở Lân, đại thán( ca ngợi) căn cốt kỳ giai, tuy đã sớm lập lời thề bế sơn không thu đệ tử, nhưng ỷ vào mình là sư công của Sở Lân, nhất định đem người mang đi.

Sở Lân tuổi còn nhỏ, suy nghĩ lại sâu xa, trong lòng âm thầm so sánh tình huống của phụ thân cùng cha, biết đi theo lão nhân sẽ có tiền đồ, tuy rằng không muốn, nhưng vẫn dứt khoát rưng rưng bái biệt song thân. ( nhóc này giống Ảnh nhi thế cơ chứ )

Ngược lại Tiểu Thạch Đầu khó cả đôi đường, đôi mắt long lanh hàm lệ, nhìn đệ đệ lại nhìn phụ thân, người nào cũng luyến tiếc, không biết phải đi với ai. Cuối cùng lão nhân cũng đem Tiểu Thạch Đầu ôm lấy, xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của hắn nói ” Lân tiểu tử ta mang đi, còn bảo bối này được nuông chiều từ nhỏ ta cũng không dám đường đột. Phi Dương à, mang về hảo hảo dưỡng đi.”Cuối cùng, Tiểu Thạch Đầu cứ như vậy cùng đệ đệ xa cách, khổ sở vài ngày không ăn thứ gì, ôm món đồ chơi cùng trang phục hàng ngày của đệ đệ lặng lẽ rơi lệ, đem trưởng bối toàn gia thương tiếc, ngay cả Tín Bạch cũng không buồn cùng Quân Thư Ảnh đối chọi gay gắt, chỉ một lòng một dạ muốn Tiểu Thạch Đầu khôi phục. Thật sự là, đáng thương thiên hạ trong lòng trưởng bối. (yêu thế cơ chứ >_


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.