Dương Thư Mị Ảnh (Quyển 3) - Phong Vũ Vô Cực

Chương 71


Đọc truyện Dương Thư Mị Ảnh (Quyển 3) – Phong Vũ Vô Cực – Chương 71

Trình Tuyết Tường nói xong, không lên tiếng mà chờ đợi Trì Oanh mở miệng.

Trì Oanh nghe xong lại ngơ ngẩn sững sờ một lát rồi mới cúi đầu mở miệng nói: “Khổ nạn của Liên Sơn tộc nhân…”

“Không sai.” Trình Tuyết Tường nói.

Trì Oanh thảm nhiên cười một tiếng: “Các ngươi chẳng phải đã tìm ra phương pháp giải độc rồi sao? Còn cần ta giúp bọn họ giải độc làm gì?”

“Trưởng lão của bọn họ đang bị ngươi giam giữ.” Trình Tuyết Tường nói, “Chỉ cần ngươi đem bọn họ hoàn hảo không một chút tổn hao mà phóng thích, cũng coi như lập công chuộc tội. Trì trang chủ, ngươi vì tình mà bị tổn thương, mới liên tiếp mắc phải sai lầm, nhưng Trì trang chủ là một người trọng tình trọng nghĩa, ta tin tưởng Trì trang chủ biết lựa chọn đúng đắn.”

“Lựa chọn đúng đắn…” Trì Oanh vẻ mặt bi thương thấp giọng lặp lại.

“Đúng vậy, trại chủ, thỉnh không nên tiếp tục sát hại người vô tội.” Hứa Trực ngẩng đầu nhìn Trì Oanh, “Hi vọng trại chủ không nên lại bị cừu hận che mắt. Trại chủ làm sai việc, cũng là bởi vì ta sai, ta tuyệt đối sẽ không để trại chủ một mình đối mặt. Ta sẽ không trốn tránh nữa, chỉ cần còn sống một ngày thì ta nhất định sẽ che chở trại chủ.”

Hứa Trực vừa khóc vừa nói ra từng chữ, Trì Oanh lại mặc nhiên như không nghe thấy, sắc mặt vẫn ngơ ngơ ngẩn ngẩn như trước.


Trình Tuyết Tường sớm đã nhìn ra trên mặt nàng có một tia dao động, bởi vậy cũng không nóng nảy. Lúc này cần phải kiên nhẫn vì vậy hắn không mở miệng mà chỉ lặng lẽ quan sát Trì Oanh, chờ chính miệng nàng đưa ra sự lựa chọn.

“Ha ha… Ha ha ha….” Một tiếng cười quái dị đến tột cùng đột nhiên vang lên dữ dội. Tiếng cười không chỉ có thanh âm, mà còn mang theo khí tức cổ quái phát ra từ khoang miệng, so với đại tiếu cười nhạo thì càng lộ ra vẻ châm biếm, ngang ngược càn rỡ.

Tất cả mọi người cùng nhìn về nơi phát sinh tiếng cười, chỉ thấy Thánh Cô lúc trước vẫn một mực nhắm mắt cúi đầu, bây giờ lại có thể bất cần á huyệt bị điểm, đang ngửa mặt lên trời cười lớn, dường như có sự tình gì đó phi thường đáng cười khiến nàng không thể nhịn được.

Quân Thư Ảnh nhìn nàng, trong lòng khẽ động, chỉ cảm thấy một tia uy hiếp như có như không lúc trước trong nháy mắt càng trở nên rõ ràng.

Thánh Cô quả nhiên có vấn đề! Quân Thư Ảnh không tự chủ được mà đề phòng.

Trình Tuyết Tường cũng nhíu chặt mày, nhìn nữ tử bộ dạng cuồng ngạo đang dùng yết hầu vô pháp phát ra âm thanh để khàn giọng cười lớn.

Sở Phi Dương nhận ra Quân Thư Ảnh đang căng thẳng, hắn đương nhiên cũng cảm thấy một chút bất thường, bởi vậy mới lập tức đứng dậy đi đến bên cạnh Quân Thư Ảnh, đề phòng nếu có phát sinh biến cố, sẽ hảo hảo bảo vệ y.

Trực giác của mọi người đều chính xác, nhưng sự tình gì sẽ phát sinh thì không ai có thể dự liệu.


Thân hình gầy yếu của Thánh Cô vẫn chưa thể thoát ra khỏi sự chế trụ của xích sắt, nàng thậm chí cả chuyển động cũng không thể, giống như một tù nhân, thân mang xiềng xích đứng ở vị trí bị thẩm phán.

Sở Phi Dương đang đứng phía trước Quân Thư Ảnh đột nhiên hư nhuyễn ngã xuống.

Trong khoảnh khắc đó, tựa hồ vạn vật trên thế gian đều bị cố ý làm cho chậm lại, Quân Thư Ảnh mở to hai mắt nhìn bóng dáng mạnh mẽ rắn rỏi của Sở Phi Dương vào lúc này đột nhiên như mất đi tất cả sức chống đỡ.

Cho đến khi Quân Thư Ảnh theo bản năng cúi người đỡ lấy Sở Phi Dương, giúp hắn không bị va đập với mặt đất cứng rắn rồi đem cả người hắn ôm vào trong lòng, thì y vẫn như cũ không kịp phản ứng rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì.

“Phi Dương…” Quân Thư Ảnh mở miệng kêu lên, thanh âm khàn khàn run rẩy.

Sở Phi Dương cau mày, nhắm hai mắt lại, dựa vào ngực y nhưng lại không thể lên tiếng đáp lời. Khớp hàm cắn chăt, gân xanh trên trán cũng đã nổi lên dữ dội, Sở Phi Dương tựa hồ đang phải chịu đựng đau đớn đến cực độ.

“Phi Dương, ngươi làm sao vậy?” Quân Thư Ảnh giơ tay lên, lại phát hiện bàn tay mình đang run rẩy. Y đưa tay đặt lên trên đầu, trên mặt, trên người Sở Phi Dương, khắp nơi xoa nắn, nhẹ nhàng lại cẩn thận.


Sở Phi Dương giơ một bàn tay lên, bắt được cổ tay Quân Thư Ảnh, gắt gao nắm thật chặt, giống như đang nắm lấy một cọng rơm sinh mệnh cuối cùng. Cực kỳ đau đớn khiến hắn không thể khống chế lực đạo, cổ tay Quân Thư Ảnh lúc này đã hằn lên những vết hồng sắc.

Quân Thư Ảnh mặc hắn nắm tay, hai đầu gối quỳ xuống đất, cẩn thận ôm Sở Phi Dương vào lòng, muốn giúp hắn thoải mái một chút.

“Phi Dương, ngươi rốt cuộc làm sao vậy?” Chưa từng thấy qua bộ dạng như vậy của Sở Phi Dương khiến Quân Thư Ảnh lo lắng đến nỗi gần như cắn môi bật máu.

Trình Tuyết Tường và Thanh Lang vội vàng chạy đến, ngồi xổm xuống, vẻ mặt ngưng trọng.

Biến cố bất ngờ phát sinh, dưới đài mọi người còn chưa kịp phản ứng, Trình Tuyết Tường nhất định phải dàn xếp tình hình, vì vậy sau khi xem xét qua tình trạng của Sở Phi Dương hắn lập tức trở về trước đài, cao giọng truyền lệnh cho đệ tử Thanh Phong phái và Võ Lâm minh áp giải mọi người rời khỏi nghiễm tràng.

“Đúng rồi, Cao Phóng… Cao Phóng! Cao Phóng ở đâu?” Quân Thư Ảnh đột nhiên hoàn hồn, nôn nóng cao giọng quát lên, “Mau tìm Cao Phóng đến!”

Thanh Lang vội nói: “Thư Ảnh, người đừng quá lo lắng, Sở huynh vẫn còn thanh tỉnh, hắn không có việc gì. Tiểu Phóng đến rồi, để cho hắn xem xét một chút tình hình của Sở huynh.”

Thanh Lang nhường chỗ cho Cao Phóng, Cao Phóng quỳ trên mặt đất, kéo cánh tay Sở Phi Dương qua xem mạch.


Vẻ mặt Cao Phóng càng lúc càng ngưng trọng. Quân Thư Ảnh hiểu rất rõ Cao Phóng, đương nhiên biết vẻ mặt như vậy của y là đại biểu cho cái gì. biểu hiện này nghĩa là ngay cả Cao Phóng cũng cảm thấy thực khó giải quyết, cũng không biết làm như thế nào cho phải!

“Phi Dương rốt cuộc là bị làm sao? Có phải trúng độc hay không?” Quân Thư Ảnh vội vàng hỏi.

Cao Phóng nhíu mày: “Mạch của hắn hỗn loạn, đúng là trúng độc, hơn nữa không chỉ là một loại độc. Rất xấu chính là trong cơ thể hắn nội lực đang tán loạn, không thể khống chế. Sở đại hiệp nội lực cao thâm, nhưng như vậy sẽ càng khiến hắn đau đớn hơn, cho nên hắn hiện tại mới chật vật như vậy. Bất quá giáo chủ không nên lo lắng, hiện tại tính mạng của Sở đại hiệp cũng không quá bị đe dọa.”

“Vậy ngươi rốt cuộc có biện pháp chữa trị không?”

Cao Phóng khó xử lắc đầu, lại hướng tầm mắt nhìn về phía thủ phạm chính là Thánh Cô: “Muốn gỡ chuông cần phải có người buộc chuông. Vô Cực sơn trang dựa vào Liên Sơn tộc được xưng là hậu duệ của Thần Nông, tinh thông độc thuật, thế gian chưa nghe bao giờ. Ta phải biết nàng rốt cuộc làm cái gì mới có thể nghĩ biện pháp chữa trị.”

Quân Thư Ảnh từ đầu ngón tay bắn ra một đạo khí thẳng hướng Thánh Cô, khai giải á huyệt của nàng.

“Ta thật sự không nghĩ tới, Sở Phi Dương không hổ là Sở Phi Dương, đến nước này mà vẫn còn có thể bảo trì thanh tỉnh.” Huyệt đạo Thánh Cô được khai giải, nàng lập tức lên tiếng, cười lạnh nói “Nếu đổi lại là người khác chỉ sợ sớm đã chịu đựng không nổi sự tra tấn sống không bằng chết như vậy mà rối loạn tâm trí rồi. Bản thân ta lại rất muốn nhìn vị Sở đại hiệp này rốt cuộc có thể kiên trì bao lâu…”

Nàng còn chưa dứt lời, Quân Thư Ảnh đột nhiên từ trên không đánh xuống một chưởng khí, không một chút lưu tình trúng người nàng. Thánh Cô phun ra một ngụm máu tươi, ngã về phía sau, ngay cả mấy tên đệ tử Thanh Phong kiếm phái ở phía sau nàng cũng không kịp chống đỡ, cùng bị đánh bật ra sau, từ giữa không trung rơi xuống.

Cánh tay còn lại của Quân Thư Ảnh vẫn cẩn thận ôm lấy Sở Phi Dương, ánh mắt có gai mang theo tam cửu hàn băng, sắc mặt như tu la lạnh lùng nhìn về phía Thánh Cô.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.