Dương Thư Mị Ảnh (Quyển 3) - Phong Vũ Vô Cực

Chương 67


Đọc truyện Dương Thư Mị Ảnh (Quyển 3) – Phong Vũ Vô Cực – Chương 67

Quân Thư Ảnh nghe vậy khinh thường nói: “Nữ nhân này cũng quá là không có đạo lý. Nếu như bởi vì nàng làm trái tổ huấn mà Tứ Phương trại bị thiên khiển thì người có lỗi lớn nhất với Tứ Phương trại dân chẳng phải chính là nàng sao? Nàng lấy tư cách gì để hận thiên hận địa hận mọi người, đã không biết tự trách mình lại còn gây ra biết bao tai họa, quẫy nhiễu võ lâm, thật sự đáng căm ghét!”

Trình Tuyết Tường cười cười nói: “Nói thì nói như vậy, đại giới thảm trọng, nàng đại khái là chịu không nổi, chỉ có thể trút giận sang người khác.”

Quân Thư Ảnh quẹt môi, Sở Phi Dương ở một bên nói: “Bọn họ tranh cãi như vậy cũng không phải biện pháp, chỉ tốn thêm thời gian. Tiểu Phóng không phải tinh thông y thuật sao? Hắn có thể có biện pháp nào đó xác định quan hệ giữa Viên lão tiền bối và Thánh Cô. Chẳng hạn như tích huyết nhận thân…” (tích huyết nhận thân: lấy máu để nhận biết nhân thân).

“Này cũng vô dụng.” Quân Thư Ảnh xem thường nhìn Sở Phi Dương, “Có làm cũng không thể đúng. Sở đại hiệp kiến thức có phần hạn chế.”

Sở Phi Dương khụ khụ một tiếng nói: “Ta chẳng lẽ không biết nó vô dụng sao? Ý của ta là, có thể tương kế tựu kế.”

Trình Tuyết Tường áp sát: “Ý của Sở huynh là…?”

“Vô Cực trang chủ tinh thần đã hư nhược, hoàn toàn chỉ dựa vào cừu hận đối với Viên lão tiền bối để chống đỡ.” Sở Phi Dương nói, “Hành động lúc trước của nàng hoàn toàn không có nguyên tắc, tựa hồ hết thảy chỉ vì quấy nhiễu võ lâm Trung Nguyên, hiện tại xem ra nàng chỉ muốn trút hết phẫn uất, mục đích chính là báo thù. Nếu như nàng cứ như vậy chúng ta muốn từ trong miệng nàng biết thêm bất cứ chuyện gì cũng đều rất khó. Cho nên bất luận chân tướng như thế nào, hiện tại nhất định phải khiến nàng suy sụp.”


“Ý huynh là, phải giả mạo chứng cớ để chứng minh Thánh Cô cùng với sư phụ ta không có quan hệ huyết thống?” Trình Tuyết Tường nói.

Sở Phi Dương gật đầu, lại ngoảnh mặt nhìn thoáng qua Vô Cực trang chủ đang ở trong phòng giam đang bị cừu hận bao phủ cả thể xác lẫn tinh thần.

“Tích huyết nhận thân, bản thân nó cũng đã không đáng tin cậy, để tránh phạm sai lầm trước tiên vẫn là nên lấy vài giọt máu của Thánh Cô thử một lần.” Sở Phi Dương lại nói, “Nếu tan ra cùng với máu của Viên Minh Chủ thì phải nghĩ biện pháp khác, nhất thiết phải khiến kết quả là hai người không cùng huyết thông.”

Trình Tuyết Tường nghe xong lắc đầu cười nói: “Thật đúng là làm giả triệt để. Sở huynh quả nhiên rất biết hiệp chi nhất đạo, thành đại sự không câu nệ tiểu tiết.”

Sở Phi Dương nói: “Chỉ là một chút thủ đoạn nho nhỏ mà thôi. Cứ mãi giằng co cũng không phải là biện pháp tốt. Người ta nói không phá thì không xây được, bất kể kết quả ra sao, cứ phải phá vỡ cục diện bế tắc trước rồi mới tính tiếp.”

Trình Tuyết Tường gật đầu, hoàn toàn không có dị nghị.

Trình Tuyết Tường và Sở Phi Dương cùng nhau đem Viên Khang Thọ đang mặt đỏ tía tai ly khai khỏi lao phòng giam giữ Vô Cực trang chủ. Viên Khang Thọ vẻ mặt kích động, không cách nào bình tâm tĩnh khí cho nên Sở Phi Dương không thể đem chân tướng nói cho lão biết mà chỉ cho người lấy một chén nước, cùng mọi người đi đến lao phòng giam giữ Thánh Cô.

Bên trong chấn song, Thánh Cô đang gục ở trên chiếc giường làm bằng rơm rạ, khuôn mặt chôn ở dưới cánh tay, nhìn không ra đang tỉnh hay là mê. Trình Tuyết Tường sai người mở cửa lao, sau đó ở trên đầu ngón tay của Thánh Cô đâm xuống một mũi kim, đem giọt máu nhỏ vào chén nước. Sở Phi Dương cũng nắm lấy bàn tay Viên Khang Thọ đang không hiểu ra sao, để Quân Thư Ảnh đâm cho lão một châm.

Hai giọt máu ở trong nước gặp nhau, nhưng không dung hòa.

Vẻ mặt Viên Khang Thọ chấn động, chỉ chỉ vào giọt máu trong chén, nói: “Đây là tích huyết nhận thân, chí ít cũng chỉ ra rằng nàng không phải là cốt nhục của lão phu!”

Đừng nói là nữ nhi, lão cả đời này vì luyện công phu mà ngay cả nữ sắc cũng không thân cận, như thế nào lại từ trên trời rơi xuống có một nữ nhi mà lão lại không hay hay không biết?

Từ đầu đến cuối, Thánh Cô cũng không buồn động lấy một cái, chỉ đến khi Viên Khang Thọ nói xong thân hình có vẻ hơi gầy yếu kia mới khẽ run lên, tựa hồ không hề hôn mê nhưng cũng không làm ra thêm bất cứ hành động nào khác.


Sở Phi Dương đương nhiên thấy được cảnh này, đây cũng là một nữ tử khổ mệnh nhưng so với chuyện của võ lâm thì điểm trắc ẩn này cũng không đáng nhắc tới.

Viên Khang Thọ muốn ngay lập tức đem kết quả này đưa cho Vô Cực trang chủ xem nhưng lại bị Trình Tuyết Tường ngăn lại.

Vô Cực trang chủ tính cách cứng cỏi ngoan cố, lại dễ dàng cực đoan, muốn hoàn toàn khiến nàng sụp đổ, chỉ dùng cách này chỉ sợ là chưa đủ.

Hiện giờ có rất nhiều môn phái võ lâm Trung Nguyên tề tụ ở Vô Cực sơn trang, còn có đệ tử Vô Cực sơn trang đang bị giam giữ, tích huyết nhận thân này nếu như được công bố trước chúng nhân trong thiên hạ thì đả kích này sẽ càng có trọng lượng.

Hơn nữa Trình Tuyết Tường còn có một chút tư tâm, đó là ngày hôm nay trên đại hội chỉ trích của Vô Cực trang chủ đã khiến rất nhiều người đối với Viên Khang Thọ có điểm hoài nghi. Điều này đối với việc quản lý Võ Lâm minh sau này cũng không phải chuyện tốt, vừa vặn mượn cơ hội này để làm trong sạch mọi chuyện.

Sở Phi Dương đối với việc này ngược lại không có dị nghị. Mọi việc thương nghị xong xuôi, bốn người liền cáo từ.

Sở Phi Dương kéo tay Quân Thư Ảnh đi trong bóng đêm một lát, bỗng nhiên nghe y nói: “Ngươi có nghe hay không, vừa rồi Trình Tuyết Tường mới nói ‘làm giả chứng cứ’. Xem ra hắn cũng không tin Viên lão đầu.”

Sở Phi Dương nghe vậy đi đến gần y, cười hắc hắc nói: “Thư Ảnh, nhìn không ra ngươi đối với chuyện bí mật này lại cảm thấy hứng thú.”


“Ta thuận miệng mới nói.” Quân Thư Ảnh trừng mắt nhìn Sở Phi Dương, “Ngươi đừng hòng mượn đề tài để nói chuyện của mình.”

“Ta cũng chỉ là thuận miệng mới nói, ta làm sao lại như muốn mượn đề tài để nói chuyện của mình chứ?” Sở Phi Dương nhíu mày nói, “Thư Ảnh sao có thể nghi ngờ phẩm hạnh của vi phu như vậy?”

“Hừ.”

“Ngươi đừng hừ a, Thư Ảnh, ngươi giải thích rõ cho vi phu nghe, ngươi nghĩ rằng ta muốn mượn đề tài để nói chuyện của mình như thế nào? Ngươi không nói rõ ràng, vi phu không thể gánh được oan khuất không minh bạch này a.”

“…”

“Nói chuyện a, Thư Ảnh.”

“Ngươi thực đáng ghét!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.