Đọc truyện Dương Thư Mị Ảnh (Quyển 3) – Phong Vũ Vô Cực – Chương 63
Bộ dạng lúc này của Sở Phi Dương sao có thể so với Quân Thư Ảnh và Thanh Lang ở trên đài phải chống lại mấy nghìn người vây công khiến cho toàn thân đổ mồ hôi, y phục còn bị máu tươi vấy bẩn.
Sở Phi Dương nghe vậy khẽ cười, lại giả bộ khiếp sợ ủy khuất: “Thư Ảnh, ngươi cư nhiên lại ghét bỏ vi phu. Vi phu rất thương tâm a.”
Quân Thư Ảnh quay đầu không chút do dự đá một cước, không nghĩ tới Sở Phi Dương không tránh không né khiến mũi chân y đạp trúng bắp đùi hắn ‘ba’ một tiếng.
“A, ngươi thật sự hạ thủ?” Sở Phi Dương nuốt một ngụm khí, xoa xoa bắp đùi, kêu lên.
“Ít nói nhảm, nhanh lên!” Quân Thư Ảnh hừ nói, “Ta còn muốn hỏi ngươi, Thánh Cô kia tu hành phương pháp quái dị, khắp người đều là độc vật, nàng vừa rồi ôm ngươi, ngươi vì sao không tránh?”
Sở Phi Dương cười nói: “Ta có tránh a, không phải vừa rồi không hôn sao? Thư Ảnh yên tâm, vi phu thân thể vẫn còn trong sạch.” Nói xong hắn liền đưa tay quàng lên vai Quân Thư Ảnh.
Quân Thư Ảnh trừng mắt liếc hắn một cái: “Ta đang nghiêm túc nói chuyện, ngươi đừng cùng ta cười cợt. Lúc trước Tư Không Nguyệt có dưỡng loại huyết trung này, chỉ cần dính lên da là lập tức thâm nhập vào cơ thể. Thánh Cô cố ý đem máu bôi lên người ngươi, ta thực lo lắng trong đó có độc.”
Sở Phi Dương nghe vậy ý cười càng thêm sâu, hắn dang rộng tay hơn, ôm trọn bả vai Quân Thư Ảnh.
“Có một câu lo lắng này của Thư Ảnh, vi phu có chết trăm lần cũng không tiếc.” Thấy Quân Thư Ảnh trừng mắt nhìn hắn, Sở Phi Dương lại nói: “Thư Ảnh yên tâm, ta còn muốn cùng ngươi sống lâu trăm tuổi, thật lâu thật dài. Huống hồ ta còn có nội lực Đông Long Các hộ thân, bất kể máu của Thánh cô có cái gì cổ quái thì nàng cũng không dễ dàng mà đắc ý được.”
“Lần này ta quả thực khinh suất, không ngờ tới Thánh Cô có vẻ ổn trọng lại có thể bất chấp mạng sống để có thể hãm hại ta. Nàng ta không vì đại cục của Vô Cực sơn trang mà suy nghĩ, chuyên tâm hãm hại ta làm cái gì, ta thực nghĩ không ra.” Sở Phi Dương nhíu mày khó hiểu nói.
Quân Thư Ảnh ôm cánh tay hừ lạnh một tiếng: “Đúng a, người ta cũng chẳng có ý muốn hại người, liều mạng chỉ là vì muốn hôn một cái. Được mỹ nhân tuyệt sắc giữa thanh thiên bạch nhật ôm ấp yêu thương, phong lưu năm đó của Sở đại hiệp không giảm chút nào a~.”
Sở Phi Dương nhìn bộ dạng này của Quân Thư Ảnh, nhịn không được đưa tay sờ sờ mặt y: “Ai, đây là tức giận sao? Vi phu như thế nào lại nghe được vị chua đậm như vậy… Ân, khuôn mặt thực trơn nhẵn.” Sở Phi Dương nhịn không được lại nhéo thêm hai cái, “Nội lực Đông Long Các cũng thật sự là hảo vật, trú nhan cái thế thần công hạng nhất cũng không thể sánh bằng. Năm đó lão tiền bối tạo ra một bộ công pháp này nhất định cũng là một diệu nhân.”
“Tránh ra!” Quân Thư Ảnh bực bội đẩy bàn tay hư hỏng của hắn ra.
Sở Phi Dương tiếp tục ôm vai y, cười nói: “Hơn nữa, nói về phong lưu năm đó của tại hạ, không phải Thư Ảnh công tử là người hiểu rõ nhất sao? Tại hạ có bao nhiêu phong lưu cũng đều đặt trên người Quân công tử cả rồi, giảm hay không chẳng phải ngươi cũng là người rõ nhất?” (ngả ngớn =)))
“Sở Phi Dương, ngươi có im miệng hay không?” Quân Thư Ảnh nổi giận nói.
Y rõ ràng là đang lo lắng cho thân thể của Sở Phi Dương, như thế nào nói chuyện một hồi lại bị hắn lừa gạt lôi kéo sang những chuyện kỳ quái này?
Hai người vừa đi vừa nói, dưới chân một bước không chậm, men theo đường mòn trong núi, đi đến cuối đường thì thấy mặt hồ lăn tăn sóng nước đã gần ngay trước mắt.
Hai người đến bên hồ, Sở Phi Dương ngồi xổm xuống, vớt nước lên tẩy rửa vết máu trên cổ. Quân Thư Ảnh ngồi trên một phiến đá gần đó tỉ mỉ quan sát.
Nhìn một hồi, Quân Thư Ảnh nhịn không được phải đi tới, đưa tay vớt nước lên.
“Chỗ này vẫn còn chưa sạch…” Quân Thư Ảnh càu nhàu nói, đưa tay muốn chà sạch.
Sở Phi Dương nắm lấy tay y, không cho y chạm vào.
“Nếu máu này có độc, sao có thể để ngươi chạm vào đó, đây chẳng phải là thỏa nguyện chủ ý của địch nhân sao? Nếu quả thật có chuyện gì, vẫn còn có ngươi có thể giúp ta.” Sở Phi Dương nhéo nhéo lòng bàn tay của y, “Ngươi ở một bên nhìn, ta tự mình tẩy rửa là được rồi.”
Quân Thư Ảnh biết hắn nói có lý, gật gật đầu rồi ngồi trở lại phiến đá.
Sở Phi Dương dứt khoát đem vết máu trên cổ tẩy rửa sạch sẽ, y phục cũng bị nước làm ướt một phần.
Hắn lại vớt nước lên, cười nói: “Nước này được thái dương chính ngọ chiếu xuống nên rất ấm, thật sự là khoan khoái. Thư Ảnh, chi bằng chúng ta xuống hồ tắm gội, gột rửa một thân bụi bẩn.”
“Không cần, ta trở về sẽ tắm rửa.” Quân Thư Ảnh lắc đầu, nơi này không gian rộng lớn, cách đó không xa còn có người qua kẻ lại, thực sự không phải là nơi tốt để tắm gội.
Sở Phi Dương chẳng nói chẳng rằng, men theo mép hồ đi thêm một đoạn cách xa địa điểm vừa rồi, thẳng hướng về phía có gió.
Đây là một góc nhỏ của đại hồ, bị núi đá cùng cây cối bao quanh tạo thành một đầm nước tự nhiên mà bí mật. Trong đầm bích thủy trong suốt có thể nhìn thấy đáy, phản chiếu trời xanh mây trắng, màu sắc phân minh, đẹp đến nỗi khiến người ta mê đắm. Đứng trên bờ cũng có thể nhìn thấy thạch đầu dưới đáy hồ, còn có vài cái đuôi cá đang du nhiên du động.
“Thư Ảnh, đang ở bên ngoài không cần chú ý nhiều như vậy.” Sở Phi Dương nói, “Ngươi xem, hồ nước này trong vắt, cảnh sắc tuyệt đẹp lại kín đáo, chính là nơi thích hợp để gột rửa một thân huyết ô bụi bẩn, tắm một cái lập tức sẽ thấy thoải mái. Nơi này có thể nói là khoan khoái hơn nhiều so với tắm trong bồn.”
Quân Thư Ảnh bị hắn dụ dỗ cũng có chút động tâm, nơi này cảnh sắc tươi đẹp, bích thủy bồng bềnh, dương quang dìu dịu, càng ngắm càng cảm thấy huyết ô trên người mình thập phần khó chịu.
Sở Phi Dương đã cởi bỏ xiêm y, ném lên một phiến đá gần đó, chỉ còn lại một chiếc đoản khố, lại duỗi tay cởi bỏ vạt áo trên người Quân Thư Ảnh.
“Tiếp tục còn chần chừ, đến khi mặt trời xuống nước sẽ rất lạnh. Hảo cảnh không phải lúc nào cũng có, đại trượng phu không cần câu nệ tiểu tiết.” Sở Phi Dương cười nói, “Đến, nhanh đem xiêm y cởi ra. Đợi lát nữa vi phu còn phải giặt giũ, ai.”
Nói đến việc này, Quân Thư Ảnh khó mà có được một chút áy náy đi.
Y khẽ dang hai tay, để Sở Phi Dương cởi bỏ ngoại sam cho mình, nhìn một góc y sam bị máu tươi vấy lên, quả thực rất chướng mắt.
“Cái này không cần ngươi giặt nữa, ném đi.” Quân Thư Ảnh hào phóng nói.
“Ngươi nói quá đơn giản a!” Sở Phi Dương trừng mắt nhìn y, “Ném? Xiêm y này là thời điểm chúng ta đi kinh thành đã tìm đến trang tử chuyên may vá nổi danh khắp thiên hạ, còn tìm đến hiệu may tốt nhất ở đó để may đo vừa vặn, ngươi có biết là tốn bao nhiêu tiền không? Nói ném là ném sao?!”
“Chúng ta xuất môn làm việc, vẫn là luôn gặp phải những chuyện đánh đánh giết giết, ai bảo ngươi thu dọn xiêm y này mang theo làm gì!” Quân Thư Ảnh cũng đáp trả, lại khoát khoát tay, “Lại nói, một chút tiền ấy ta còn không để tâm, nhưng xiêm y đã dính máu thì dù có tẩy sạch ta cũng sẽ không mặc nữa.”
Sở Phi Dương thở dài một tiếng trong khi Quân Thư Ảnh đã tự mình cởi bỏ xiêm y ném lên phiến đá, động thân nhảy xuống hồ.
Một bóng trắng xuyên giữa làn nước, tới giữa tiểu đầm mới từ dưới mặt nước ngoi lên, Quân Thư Ảnh vuốt nước trên mặt, nhìn về phía bờ đã không còn thấy Sở Phi Dương ở đâu.
Quân Thư Ảnh chẳng quan tâm hắn lại bày ra trò gì, được hồ nước ấm áp bao quanh khiến cho một thân mệt mỏi vừa mới trải qua một trận đại chiến cảm thấy hết sức dễ chịu.
Da thịt ngâm trong nước cảm nhận được một cỗ thủy lưu rất nhỏ đang dao động, không lâu sau liền nghe rào một tiếng ở phía sau, Quân Thư Ảnh không quay đầu, liền bị một đôi tay từ phía sau ôm chặt.
Sở Phi Dương vớt nước lên vai Quân Thư Ảnh, tinh tế chà xát, lại hôn xuống đầu vai một cái, thở dài nói: “Ngươi hoàn hảo không thụ thương, bằng không ta sẽ đau lòng muốn chết.”
“Nói bậy.” Quân Thư Ảnh dùng nước chà xát rửa đi vết máu, quệt quệt môi nói, “Ta đời này chỉ một lần thụ thương nặng nhất chính lần bị ngươi đánh.”
“… Thư Ảnh, ngươi thật có thể sát phong cảnh.”
“Sát phong cảnh?” Quân Thư Ảnh ngoảnh đầu nhìn Sở Phi Dương, tựa tiếu phi tiếu nói, “Sở đại hiệp, phong cảnh này là có ý gì? Ngươi muốn làm cái gì?”
“Ta muốn làm cái gì, Quân công tử sớm đã thành quen mới phải, hà tất biết rõ còn cố hỏi…” Sở Phi Dương ghé vào lỗ tai y thổi một ngụm nhiệt khí ám muội, ngón tay di động từ bờ vai của y quét xuống thắt lưng, xoa nhẹ vào nơi khiến hắn tiêu hồn thực cốt kia.
Quân Thư Ảnh nhíu mày kiềm chế, nhưng Sở Phi Dương lại càng quá phận. Quân Thư Ảnh nhịn không được ngửa đầu, cắn răng chế trụ thanh âm từ nơi cổ họng.
“Đừng ở chỗ này…” Trên đỉnh đầu nhật quang chính diện, thiên lam thủy thanh, ở loại địa phương này làm chuyện đó, Quân Thư Ảnh mới nghĩ thôi đã cảm thấy hết sức xấu hổ. Nhưng rõ ràng là có người không thấy như vậy.
Sở Phi Dương gắt gao đem Quân Thư Ảnh ôm vào trong ngực rồi lại gạt mái tóc phía sau gáy y sang hai bên, tại nơi nóng ẩm trên da thịt khẽ hôn xuống.
“Bảo bối, ngươi thực nhẫn tâm để ta tiếp tục phải kiềm chế sao?” Sở Phi Dương ghé vào lỗ tai y thở gấp khiến Quân Thư Ảnh trong nháy mắt mặt đỏ tía tai, phía sau thắt lưng cảm nhận được vật nóng rực khiến y không chịu nổi.
Quân Thư Ảnh trầm mặc một lát mới thấp giọng nói: “Vậy đến bên kia đi…”
Sở Phi Dương thuận theo ý của y, hai người bơi tới nơi kín đáo nhất trong hồ nước, Sở Phi Dương cũng vô pháp tiếp tục nhẫn nại mà đem Quân Thư Ảnh ép xuống một phiến đá lớn, cởi ra một tầng y vật che đậy cuối cùng.
Quân Thư Ảnh giơ tay lên che hai mắt lại, gân xanh trên cổ cũng đã nổi lên, biểu hiện hết sức phối hợp và kiềm chế.
Sở Phi Dương cười nói: “Vẫn còn tỏ ra không tình nguyện như vậy sao? Giống như ta đang khi dễ ngươi vậy.”
“Ngươi ít nói nhảm.” Quân Thư Ảnh cắn răng nói. Sở Phi Dương mỗi khi nói lời không đứng đắn đều khiến kẻ khác xấu hổ và giận dữ. Hiện tại nếu hắn còn dám nói thêm một chữ, Quân Thư Ảnh nhất định sẽ đem hắn một cước đá văng.
“Không nói, không nói.” Sở Phi Dương cúi người tỉ mỉ đem y khóa dưới thân, vì phúc lợi của mình mà cả tay lẫn miệng đều làm việc.
Quân Thư Ảnh nhắm nghiền mắt lại, lĩnh hội khoái lạc quen thuộc, thân thể hưởng thụ sớm thành thói quen không bao lâu hỏa nhiệt liền khó có thể nhịn được nữa.
Y giơ tay lên vuốt vuốt mái tóc Sở Phi Dương, Sở Phi Dương thuận theo lực đạo của y mà cúi xuống hôn lên đôi môi hồng nhuận.
Hai tay Quân Thư Ảnh đặt lên bả vai của hắn, hai chân cũng tự giác tách ra, ghé vào lỗ tai hắn thấp giọng nói: “Có thể rồi, Phi Dương…”
Không hề đề phòng mà mở rộng thân thể, thời điểm bị tiến nhập vẫn khó chịu như cũ mà căng cứng.
Nụ hôn triền miên chưa dứt cùng với yêu thương vỗ về khiến cho thủy đàm nhỏ bé tràn ngập ôn nhu vô tận.
Sóng nước trong hồ dập dềnh rồi dần dần kịch liệt hơn, hù dọa con cá đang yên yên ổn ổn bơi lội, cái bóng của nó trên mặt nước cũng trở nên mập mờ rồi vỡ vụn. Con cá đợi thật lâu sau vẫn không thấy mặt nước an tĩnh trở lại, chỉ có thể lúc lắc cái đuôi bơi từ tiểu đầm ra đại hồ.
Mà đợi đến khi hết thảy mọi thứ an tĩnh cũng là lúc bầu trời ráng hồng.
Quân Thư Ảnh khẽ thở hổn hển, ngửa đầu nhìn trời, nửa ngày mới nói: “Thật sự là mất thời gian…”
Sở Phi Dương đem hắn ôm vào trong nước, thừa dịp dư âm cuối cùng đem hai người tẩy rửa sạch sẽ, nghe vậy mới hôn y một cái: “Cái này mà gọi là mất thời gian, vậy thì ta còn phải cùng ngươi sống thêm một trăm năm, suốt đời suốt kiếp, ngươi thấy sao?”
“Không thế nào.” Quân Thư Ảnh ngay cả khí lực tranh cãi cũng không còn, yên ổn dựa lên vai Sở Phi Dương, để mặc hắn hầu hạ.
Sở Phi Dương lại xiêm y của cả hai giặt giũ một phen, vận đủ nội lực để hong khô. Đến khi hắn chỉnh tề mặc xong thì Quân Thư Ảnh sớm đã tùy tiện búi tóc lên khiến Sở Phi Dương hết sức tiếc nuối vì mất đi lạc thú này.
Thời điểm thái dương lặn về phía tây là lúc hai người thanh thanh sảng sảng cất bước quay trở lại con đường nhỏ dẫn về Vô Cực sơn trang…. chỉ là, có một người lưng mỏi chân nhuyễn phải âm thầm chống đỡ, tất nhiên không thể sảng khoái rồi.