Dương Thư Mị Ảnh (Quyển 3) - Phong Vũ Vô Cực

Chương 53


Đọc truyện Dương Thư Mị Ảnh (Quyển 3) – Phong Vũ Vô Cực – Chương 53

Tác giả: Nam Phong Ca

Thanh Lang dẫn theo Cao Phóng một đường chạy tới nơi ở của những người nô phó. Đó là một viện tử cũ nát hoang vu, trong viện cỏ dại mọc tràn lan, không hề giống nơi người ở.

Thanh Lang để Cao Phóng đi phía sau, y thuận tay đẩy ra một cánh cửa, một cỗ mùi khó chịu lập tức xộc vào mũi.

Cao Phóng từ phía sau Thanh Lang ló đầu nhìn về phía trước, chỉ thấy trong phòng người nằm ngủ la liệt, nam nữ đều có. Trong phòng không có giường, chỉ có rơm rạ và vài cọng lông ngỗng gì đó làm đệm lót.

Nghe thấy tiếng động, chỉ có vài người nằm gần cửa ngẩng đầu lên nhìn một cái rồi lại gục xuống, biểu hiện giống như đối với chuyện không liên quan đến mình.

Thanh Lang nhíu mày lùi về phía sau mấy bước, thứ mùi này rất khó chịu, y đường đường là Thiên Nhất giáo giáo chủ không cần phải tự ủy khuất chính mình.

Cao Phóng ngược lại không thèm để ý, đạp một cước tiến vào, ngồi xổm xuống quan sát hai người nằm ngay dưới chân.

“Những người này giống Cầm Anh, tựa hồ trúng cùng một loại độc.” Cao Phóng quay đầu nói với Thanh Lang.

Thanh Lang đang muốn đáp lời thì xa xa bỗng nhiên vang lên mấy tiếng líu lo, nhỏ đến nỗi cơ hồ bên trong đại trang ồn ào này nếu không chú ý lắng nghe thì không thể nhận ra được.


Đó là ám hiệu mà y và mấy người Sở Phi Dương sử dụng. Thanh Lang ngưng thần tập trung lắng tai nghe một lát, rồi nói với Cao Phóng: “Hãy khoan để ý tới việc này, Phi Dương gọi chúng ta trở lại, không biết bọn họ bên đó xảy ra chuyện gì, mau đi thôi.”

Cao Phóng vẻ mặt không đành lòng nhìn những người đang nằm dưới đất, bọn họ áo quần rách rưới, sắc mặt mệt mỏi, xung quanh tản ra một cỗ tuyệt vọng nhàn nhạt khiến người khác hít thở không thông.

“Đi thôi.” Thanh Lang kéo Cao Phóng đứng dậy, dẫn theo y cùng rời đi.

Không bao lâu mọi người đã tập hợp đầy đủ tại nơi ở của La đại tiểu thư. La đại tiểu thư cũng đã dẫn theo nữ hài kia ly khai, lưu lại gian phòng này cho mấy người bọn họ.

Sở Phi Dương đem sự tình sơ lược kể lại một lần, lại nhìn về phía Cao Phóng nói: “Hiện tại đã biết lai lịch của Liên Sơn tộc nhân cũng như nguyên nhân bọn họ trúng độc, vậy có thể tìm ra phương pháp giải độc hay không?”

Cao Phóng gật đầu: “Chỉ cần biết được phương pháp phối chế độc dược thì ta có thể giải độc.”

Thanh Lang nói: “Thì ra cái gọi là vũ phách chính là dùng máu của Liên Sơn tộc nhân trộn với độc dược mà chế thành, Vô Cực sơn trang này thật đúng là có thể dùng bất cứ thủ đoạn nào.”

“Xem ra, việc khẩn cấp trước mắt là phải lấy được phương pháp phối chế độc dược.” Trình Tuyết Tường nói, “Nhân tiện nếu có thể cứu cả thánh mộc của Liên Sơn tộc cũng tốt, dù sao đó cũng là tín ngưỡng của bọn họ.”

Quân Thư Ảnh khinh thường nói: “Tín ngưỡng là vì cứu vớt thế nhân, nếu vì tín ngưỡng mà chôn vùi hy vọng của cả một bộ tộc thì tín ngưỡng đó cũng thực cực đoan. Nhìn bộ dạng Liên Sơn tộc nhân lúc này, quả thực chẳng khác nào những cái xác không hồn. Chỉ vì một thân cây mà phải chịu kẻ khác khống chế lợi dụng đến nước này, thật sự là cực kỳ hồ đồ.”


Sở Phi Dương cười nói: “Được rồi, chớ suy đoán lung tung, chúng ta chuyên tâm cứu người là tốt rồi. Đừng quên trên người chúng ta có thể cũng đã trúng độc.”

“Cũng là hảo sự do tổ sư gia kia nhà ngươi làm ra!” Quân Thư Ảnh bất mãn nói.

Thanh Lang cũng nói: “Cũng may chuyện này không phiền toái, nếu tìm không ra Thánh tử kia chúng ta vẫn có thể trở về tìm Vân Thâm, hắn nếu dám không đưa ra giải dược ta sẽ để Tiểu Phóng bỏ hắn, dẫn theo Ninh Viễn cùng bổn giáo chủ trở về Thiên Nhất giáo.” =))

“Chúng ta vẫn còn đang trong địa bàn địch nhân, ngươi chớ nói mấy lời vô nghĩa.” Cao Phóng trừng mắt nhìn Thanh Lang rồi lại nói, “Bước tiếp theo phải như thế nào? Làm cách nào mới có thể lấy được phương pháp phối chế độc dược?”

“Đem La đại tiểu thư cùng với nữ tử Liên Sơn tộc kia gọi đến hỏi một chút đi.” Sở Phi Dương nói.

La đại tiểu thư không một chút nghỉ ngơi, nghe được gọi liền lập tức dẫn theo nữ hài kia cùng chạy đến.

“Nàng tên là A Doanh.” La đại tiểu thư nói, “A Doanh, ngươi đừng sợ, bọn họ đều là vì cứu các ngươi mà tới. Nói cho Sở đại ca biết, những kẻ xấu kia bức các ngươi uống độc dược ở đâu?”

A Doanh sợ hãi nhìn Sở Phi Dương, mở miệng nói: “Cầm Anh nói Thạch đại ca muốn dẫn hắn đi tìm Sở đại hiệp để trị bệnh. Là huynh sao?”


Sở Phi Dương gật đầu, ôn nhu nói: “Hiện tại Cầm Anh đang ở Thanh Phong kiếm phái, được chăm sóc chu đáo, hắn hết sức an toàn. Nhưng chúng ta nhất định phải tìm ra độc trong người các ngươi là loại gì mới có thể cứu ngươi cùng với Cầm Anh và cả tộc nhân của các ngươi nữa.”

Từ trước đến nay Sở Phi Dương luôn rất biết cách trấn an người khác, A Doanh dần dần bình tĩnh trở lại, một lát sau mở miệng nói: “Ta không biết bọn chúng cho chúng ta uống loại dược gì nhưng ta biết nơi bọn chúng chế dược.”

A Doanh chỉ đến một viện lạc, mấy người liền lập tức chạy đến đó.

Cao Phóng dùng dược làm mê đảo những tên thủ vệ canh giữ ở đó. Sau khi thu hồi dược phấn còn sót lại, y quay đầu nói với mọi người: “Hiện tại không muốn đánh rắn động cỏ thì đây là phương pháp ổn thỏa nhất. Những kẻ này sau khi tỉnh lại cũng chỉ cho rằng mình không cẩn thận mà ngủ quên.”

Mấy người tiến vào trong, tìm kiếm khắp nơi nhưng không tìm thấy bất cứ phương pháp phối chế gì.

Cao Phóng đem thảo dược trong phòng lần lượt phân biệt từng loại, sau cùng bất đắc dĩ nói: “Xem ra bọn chúng hết sức cẩn thận, không có phương pháp phối chế, độc dược hẳn là được phối ngay tại lúc đó. Ta nghĩ nên ở đây chờ đến khi trời sáng, tận mắt chứng kiến bọn chúng phối dược ra sao. Như vậy mới có thể nắm được.”

Cao Phóng tinh thông dược thảo nhất đã nói như vậy, những người khác cũng không có biện pháp nào tốt hơn nên nhất tề nhảy lên xà nhà ẩn thân, chờ trời sáng.

Cao Phóng lần này không đi theo Thanh Lang mà một mực đi bên cạnh Quân Thư Ảnh.

Quân Thư Ảnh nhìn y, nói: “Cao Phóng, ngươi không có nội lực, bôn ba lâu như vậy chắc hẳn mệt mỏi. Ngươi nghỉ một chút đi.”

Cao Phóng sớm đã cảm thấy hết sức uể oải, nghe vậy liền chớp chớp hốc mắt khô khốc, gật đầu rồi tựa vào người Quân Thư Ảnh ngủ một lát.


Một đêm mai phục trên xà nhà không nói chuyện. Trời vừa hửng sáng liền có người tiến vào, ở bên bàn dược gấp rút làm việc.

Cao Phóng ngủ một giấc đã đủ tinh thần, tỉ mỉ quan sát từng động tác của người này, lấy dược gì, lấy bao nhiêu, rồi đem phương pháp phối chế độc dược ghi chép lại cẩn thận.

Chờ đến khi Cao Phóng gật đầu, Thanh Lang liền làm ra một chút động, đánh lạc hướng những tên thủ vệ, người trong phòng cũng vội vã thu dọn dược vùa mới tán rồi vội vã rời đi.

Mấy người Sở Phi Dương thừa dịp lẻn ra ngoài, lúc này cũng đã là giữa trưa, mọi người liền trở lại chỗ ở của La đại tiểu thư tạm thời ẩn náu, để Cao Phóng có thời gian tìm ra giải dược.

Tựa hồ với vị trí của Tào bang nên La đại tiểu thư được đối đãi cũng không tệ, chỉ có một người mà được an bài trong một viện tử nhỏ thanh u, bên trong còn có mấy gian phòng trống.

Cao Phóng bắt đầu tìm hiểu phương pháp phối chế độc dược còn những người khác đều tự mình tìm nơi nghỉ ngơi dưỡng sức.

Quân Thư Ảnh đương nhiên đi theo Sở Phi Dương tìm một gian phòng trống. Trình Tuyết Tường dừng bước, xoay người sang hướng khác, chỉ có thanh âm truyền đến: “Các ngươi nghỉ ngơi trước đi, ta ra ngoài xem xét tình hình một chút.” Thân ảnh lập tức biến mất.

Quân Thư Ảnh ngoảnh lại nhìn thì bị Sở Phi Dương nắm lấy bả vai kéo vào phòng. Đóng cửa lại, Sở Phi Dương nói: “Thư Ảnh, chúng ta ngủ một giấc đi, chờ khi Cao Phóng chế ra giải dược, chỉ sợ sẽ có một trận ác chiến.”

Quân Thư Ảnh y phục chỉnh tề nằm trên giường, Sở Phi Dương ngồi xuống bên cạnh hôn nhẹ lên trán y sau đó di chuyển tới miệng, ôn nhu triền miên một hồi, hai trán tương để, hắn thấp giọng nói: “Ngủ đi, ta ở đây canh chừng ngươi.”

_________________


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.