Đọc truyện Dương Thư Mị Ảnh (Quyển 3) – Phong Vũ Vô Cực – Chương 36
Cả một đoàn người đứng chờ từ sáng sớm đến giữa trưa nhưng người tiếp dẫn của Vô Cực sơn trang vẫn chưa tới.
Hạng Ninh Tử đã bắt đầu mất kiên nhẫn, thầm oán giận: “Những kẻ này cũng quá khinh người, thật là đáng ghét.”
Mở miệng nhưng không có ai đáp lời, Hạng Ninh Tử không khỏi có chút mất hứng, liền đưa tay thọt thọt Trình Tuyết Tường đang đứng ở phía trước: “Này, huynh nói xem có đúng không?”
Trình Tuyết Tường quay đầu nhìn y, chẳng nói chẳng rằng mà chỉ cười cười rồi quay mặt trở lại. Hạng Ninh Tử hậm hực thu tay về, nghiêm chỉnh đứng yên một chỗ.
Tiết mục xen giữa này vừa mới kết thúc, chợt thấy hai dải bạch luyện từ không trung phía đại môn bay tới, trải xuống đỉnh đầu mọi người. Rõ ràng lơ lửng giữa không trung nhưng lại bằng phẳng như trải dưới mặt đất, không một gợn sóng.
Sở Phi Dương lắc đầu, nhìn Quân Thư Ảnh cười nhẹ: “Đây nhất định lại là hai nữ tử đêm hôm đó, chỉ thích màu mè diễn trò bịt mắt người.”
Trong lúc hắn nói thì Thánh Cô Vô Cực sơn trang kia đã từ đằng xa lướt nhẹ đến, vững vàng đáp xuống dải bạch luyện, y phục thanh nhã khẽ bay trong gió, tư thế từ trên cao nhìn xuống mọi người thoáng như tiên giáng trần, chẳng ai có thể nghĩ rằng trước đó không lâu nàng đã từng ngâm mình ở giữa đầm lầy đầy rẫy vật cực độc.
“Ai là môn chủ Thường Thanh môn Nghiêm Trực, còn không mau ra bái kiến Thánh Cô!”
Thiếu nữ tên gọi Ngọc nhi đứng ở trên cao, mở miệng quát.
Môn chủ Thường Thanh môn bước lên trước vài bước, khom lưng bái lạy: “Chính là lão phu, lão phu bái kiến Thánh Cô.”
“Lão đầu, ngươi nếu đã muốn đầu nhập Vô Cực sơn trang thì ngươi chính là nô tài của Vô Cực sơn trang. Gặp Thánh Cô tại sao không quỳ?” Ngọc nhi lại vừa cười vừa hăm doạ.
“Yêu nữ, ngươi chớ nên quá phận!” Hạng Ninh Tử không thể nhịn được nữa hô to một tiếng, khiến mọi người cũng xôn xao.
Thường Thanh môn chúng đệ tử đối với việc đầu nhập Vô Cực sơn trang vốn rất bất bình, sao có thể nhẫn nhịn bị hai nữ nhân này đến nạt nộ, còn muốn môn chủ quỳ xuống?
Môn chủ Thường Thanh môn Nghiêm Trực sắc mặt cũng khẽ biến, ngẩng đầu nhìn nữ tử được gọi là Thánh Cô, nhưng trì trệ không nhúc nhích.
“Bọn cẩu nô tài các ngươi, nếu còn tiếp tục ồn ào ta sẽ đem toàn bộ các ngươi giết chết!” Lông mày Ngọc nhi dựng lên, hung dữ uy hiếp.
Một tiếng này của nàng càng kích động sự phẫn nộ của mọi người, hận không thể xông lên phía trước thống khoái đánh một phen.
“Tất cả câm miệng!” Nghiêm Trực đột nhiên hét lớn, tiếng huyên náo của chúng đệ tử thoáng cái an tĩnh trở lại, nhất tề nhìn về phía Nghiêm Trực.
Nghiêm Trực hít sâu một hơi, đầu gối khẽ hạ xuống: “Lão phu…”
“Không cần, ngươi đứng lên đi.” Thánh Cô bất thình lình lên tiếng, phất ống tay áo một cái, mấy nữ tử từ ngoài đại môn nối đuôi nhau đi vào, trong tay mỗi người đều cầm một bầu rượu.
“Các ngươi nếu đã muốn đầu nhập Vô Cực sơn trang ta thì trước tiên phải uống một chén huyết tửu này.”
Nghiêm Trực nhận lấy ly rượu, hơi ngửa đầu rồi rót thẳng xuống họng, không mang theo một chút do dự nào.
Có môn chủ đi đầu, chúng đệ tử đương nhiên cũng làm theo, ào ào nhận lấy bầu rượu, uống một hơi cạn sạch.
Mấy người Sở Phi Dương sớm đã được chứng kiến loại tà môn này, đương nhiên sẽ không thành thật uống. Hạng Ninh Tử cũng từ Cao Phóng mà biết được công dụng của chén huyết tửu này nên ngay cả nhấp môi cũng không dám, len lén rót toàn bộ vào tay áo.
Nhìn thấy những sư huynh sư đệ khác đều đã uống, Hạng Ninh Tử trong lòng lo lắng nhưng ngặt nỗi không thể nói ra.
Nhìn tất cả mọi người uống xong huyết tửu, đoàn nữ tử dâng bầu rượt lần lượt lui ra, Thánh Cô kia đứng trên bạch luyện giữa không trung chậm rãi giơ hai tay lên, ngửa đầu, mắt khép hờ, nhỏ giọng nói: “Người uống huyết tửu tức là đã gia nhập Vô Cực sơn trang, từ nay về sau cùng với Vô Cực sơn trang đồng sinh cộng tử cùng hưởng vinh hoa vô biên. Ta lấy thân phận Thánh Cô của Vô Cực sơn trang, chúc phúc cho những người trung thành.”
Trình Tuyết Tường nhíu mày nhìn bộ dạng nàng thần điêu điêu, Sở Phi Dương đưa tay đè đầu hắn xuống: “Đừng quên Cầm Anh nói, sau khi uống vào sẽ có dấu hiệu bất thường, đừng để bọn chúng nhìn ra sơ hở.”
Sở Phi Dương đôi môi gần như không động, dùng nội lực dẫn âm. Trình Tuyết Tường cũng đáp lời: “Sở huynh yên tâm, ta có chừng mực.”
Hắn vừa nói xong, Thánh Cô kia đột nhiên bắt đầu ngâm nga. Âm điệu kia trầm thấp rồi lại thiên hồi bách chuyển, có một chút vi diệu thần bí khó tả, khiến tâm tình người nghe tĩnh mịch.
Vốn là đã nghe qua nhưng không cảm thấy gì. Hiện giờ tự thể nghiệm lại, nhưng Sở Phi Dương vẫn không tránh khỏi giật mình.
Đây cũng không phải phạm trù người có nội lực có thể đạt được, mà là một loại năng lực thông suốt nhân tâm. Sở Phi Dương không biết nó là cái gì, vì vậy lại càng phải cảnh giác đề phòng.
Ở xung quanh, những đệ tử Thường Thanh môn đã uống huyết tửu tất cả đều giống như chìm vào trong khúc nhạc, từ từ nhắm hai mắt lại, như bị rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê, lộ ra thần tình chẳng biết thoải mái hay vui mừng. Không biết trong đầu bọn họ rốt cuộc là đang thấy thứ gì?
Thánh Cô chỉ ngâm nga một lát, thời điểm nàng ngừng lại, mọi người giống như bừng tỉnh đại mộng, đột nhiên mở to hai mắt, nhất thời chẳng biết đây là lúc nào.
“Hiện giờ các ngươi đã trở thành người của Vô Cực sơn trang ta, chỉ cần các ngươi trung thành với Vô Cực sơn trang, Vô Cực sơn trang nhất định sẽ không bạc đãi.”
Vừa mới khôi phục thần chí, mọi người đưa mắt nhìn nhau, chúng đệ tử Thường Thanh môn vốn là vẫn còn huyên náo bất phục thì nay không một chút ngần ngại khom lưng trước Thánh Cô, đồng thanh nói: “Nguyện dốc sức vì Thánh Cô!”
Thánh Cô kia không đáp, lập tức phi thân rời đi, chỉ còn lại Ngọc nhi lúc này cùng một đội tỳ nữ dẫn theo đoàn người Thường Thanh môn lên đường đi tới Vô Cực sơn trang.
Đoàn người đi nửa tháng, dọc đường đều có người Vô Cực sơn trang trông giữ, thỉnh thoảng Thánh Cô đi phía trước lại ngâm xướng một khúc huyền bí cổ xưa. Mấy người Sở Phi Dương không tiện ra mặt bàn bạc, chỉ yên phận nhìn xem bọn chúng còn sử dụng những thủ đoạn lừa bịp gì.
Nửa tháng trôi qua, đoàn người dần dần tách khỏi nơi mọi người quận tụ, tới một ngọn núi không biết tên. Càng đi sâu hơn vào trong lại càng có ít người qua lại, độc xà mãnh thú càng nhiều hơn.
“Ta có một loại dự cảm không tốt.” Quân Thư Ảnh nói.
Sở Phi Dương một tay gạt mấy nhánh cây đang rủ xuống chắn đường, lại vung kiếm chém đứt bụi cây dưới chân, quay đầu nhìn y: “Cái gì?”
“Lần trước đến sư môn của đại sư phụ ngươi là xuống biển, lần này lại lên rừng, cảm thấy không phải là chuyện tốt.” Quân Thư Ảnh ôm cánh tay ngưng trọng nói.
Thanh Lang xách theo một thanh kiếm chen chúc tới gần, đưa tay lau trán, nói với Sở Phi Dương: “Này, Sở huynh nhanh lên, đưa cho hắn một thanh tiểu đao tiểu kiếm hay búa rìu gì đó cũng được. Mọi người đều đang mở đường, huynh lại để hắn nhàn hạ đứng ở đây a, còn mở miệng châm chọc người.”
Quân Thư Ảnh vẻ mặt bình tĩnh đưa tay đẩy Thanh Lang ra, cũng không thèm nhìn y mà bước đến bên cạnh Sở Phi Dương.
Sở Phi Dương bất đắc dĩ cười cười với Thanh Lang rồi lại giơ kiếm tiếp tục vừa đi vừa chém bụi cây cỏ dại.
Đoàn người ở trong núi đi thêm hai ngày, cuối cùng cũng nhìn thấy bóng dáng vài căn nhà lúc ẩn lúc hiện.