Dương Thư Mị Ảnh (Quyển 3) - Phong Vũ Vô Cực

Chương 33


Đọc truyện Dương Thư Mị Ảnh (Quyển 3) – Phong Vũ Vô Cực – Chương 33

Sở Phi Dương và Thanh Lang đi theo Trình Tuyết Tường tới một miệng giếng cạn nơi hậu viện Thường Thanh môn. Miệng giếng được đậy lại bằng một phiến đá lớn, mới nhìn cũng không thấy có gì bất thường.

“Trình minh chủ là nói nơi này sao?” Thanh Lang ngó nghiêng xung quanh một chút, “Nhìn qua cũng không thấy có gì khác thường.”

Trình Tuyết Tường cười cười, khom lưng đẩy cự thạch sang một bên, chỉ vào miệng giếng, nói: “Dưới đáy giếng mới có thứ bất thường, Sở huynh và Thanh huynh phải chuẩn bị cho tốt.”

“Trình huynh khi không lại nhảy xuống giếng người ta tìm cái gì?” Thanh Lang thò đầu nhìn xuống phía dưới, mở miệng nói.

Trình Tuyết Tường nói: “Nói vậy cũng là oan uổng cho tại hạ rồi. Ta vốn chỉ là đi xung quanh xem xét một chút, lúc tới đây mới bắt gặp một vài con hồ điệp từ khe đá này chui ra. Trong giếng cạn tại sao lại thu hút hồ điệp, ta cảm thấy kỳ lạ nên mới xuống giếng xem xét, không nghĩ lại phát hiện ra được một chuyện kỳ lạ. Ta xuống trước, Sở huynh Thanh huynh phải cẩn thận dưới chân mình, sau khi hai huynh chứng kiến thì sẽ tự mình hiểu rõ.”

Trình Tuyết Tường nói xong liền nhảy xuống trước một bước, Sở Phi Dương và Thanh Lang sau đó nhảy theo. Miệng giếng không lớn, vốn tưởng rằng sau khi nhảy xuống đó, ba người sẽ phải chen chúc nhung không ngờ vừa chạm đáy giếng đã không thấy Trình Tuyết Tường đâu.

Dưới chân là nước bùn nhơ nhớp, giẫm phải hết sức khó chịu. Sở Phi Dương và Thanh Lang nhìn quanh thì thấy trên thành giếng bám đầy rêu xanh trơn trượt, Trình Tuyết Tường đang mở ra cơ quan gì đó rồi biến mất ngay sau đó.

“Sở huynh, Thanh huynh, ở trong này.” Thanh âm Trình Tuyết Tường chợt vang lên từ trên đỉnh đầu, hai người ngẩng đầu, chứng kiến khuôn mặt Trình Tuyết Tường xuất hiện ở nơi cách đáy giếng một khoảng cao bằng thân người, nơi đó đang mở ra một lỗ nhỏ hình vuông, vừa vặn có thể để một người chui qua.


Sở Phi Dương và Thanh Lang trước sau đi lên.

“Động này rất bí mật, ta trước xuống đây gặp đúng lúc có hồ điệp từ chỗ này bay ra nên mới phát hiện trên thành giếng có cơ quan.” Trình Tuyết Tường vừa nói vừa dẫn hai người đi sâu vào bên trong động.

Đáy giếng không thấy ánh sáng mặt trời, trong động lại càng một mảnh hắc ám, tuy nhiên trên vách động lại đục một dãy các lỗ nhỏ phía trên có cắm đuốc.

Sở Phi Dương lấy ra hỏa chiết tử (vật dùng để đánh lửa) thắp sáng một cây đuốc cầm trong tay, Thanh Lang cũng đem đuốc dọc đường đi đốt lên tất thảy, nháy mắt trong động sáng hắn lên, một chút âm lãnh ban đầu bị xua tan.

Ba người đi men theo lối nhỏ chật hẹp cao ngang người một lát thì tới được một nơi rộng rãi hơn. Sở Phi Dương quơ đuốc về phía trước một cái, sắc mặt thoáng ngưng trọng.

Trong huyệt động dưới lòng đất chỉ lớn bằng nửa cái cốc tràng lại có thể chất đầy thi thể đã khô héo, liếc mắt nhìn quanh một lượt, giống như đang bị mấy chục tròng mắt trống rỗng nhìn chằm chằm khiến cả người bất giác ớn lạnh.

Những xác chết này tứ chi đều đầy đủ, cũng không nhìn ra vết thương, dễ dàng nhận thấy những người này cũng không phải là chết do mâu thuẫn giang hồ, hơn nữa quá nửa vẫn còn đang duy trì tư thế khi còn sống. Trong đó đa số là ngồi dựa lưng vào vách tường, ngửa đầu nhìn đỉnh động, mặc dù nhìn không ra diện mạo khi còn sống nhưng tư thế này lại lộ ra một cỗ bi thương cam chịu số phận.

Nhưng kỳ dị nhất đó là hoa cỏ dưới chân lại sinh trưởng tươi tốt. Tại nơi huyệt động tối tăm không thấy ánh sáng mặt trời lại có trăm loại lục thảo phồn hoa, dưới ánh lửa phản chiếu màu sắc tiên diễm lại càng thêm kỳ lạ.


Mấy con hồ điệp vẫn còn bay lượn trong bụi hoa, bị ba người đánh động nên vỗ cánh bay ra ngoài cửa động.

“Cây cỏ này…” Thanh Lang nhớ lại cảnh tượng khi y ôm Cầm Anh bị thương trở về, “Những người này là tộc nhân của Cầm Anh?”

Trình Tuyết Tường gật đầu: “Thanh huynh cũng nghĩ vậy sao? Tộc nhân Cầm Anh cùng với Vô Cực sơn trang có quan hệ không đơn giản, nơi này lại có nhiều người bị chết như vậy, thoạt nhìn máu của bọn họ cũng giống của Cầm Anh, có công hiệu kỳ lạ khó lường. Chúng ta lần này tìm tới Thường Thanh môn cũng là tìm đúng đường rồi.”

Lúc hai người nói chuyện, Sở Phi Dương đã đi đến ngồi xổm trước mặt một thi thể, giơ cây đuốc lên tỉ mỉ xem xét.

Thanh Lang đi tới nói: “Sở huynh, có phải huynh đã phát hiện ra cái gì không?”

Sở Phi Dương chỉ vào vách động ẩm ướt: “Nơi này hình như có chữ viết.”

“Nga? Nếu có thể biết nhiều hơn một chút sự tình thì rất có lợi đối với chúng ta, trên đó viết gì vậy?” Trình Tuyết Tường lúc trước đến đây chỉ là tùy ý xem xét, cũng không phát hiện trên vách động có khắc chữ, bởi vậy cũng đi đến gần hỏi.


“… Không biết.” Sở Phi Dương nói.

Ba người lần lượt tỉ mỉ quan sát một phen, nhưng không ai nhận ra văn tự khắc trên vách động kia. Loại văn tự này so với văn tự sử dụng ở Trung Nguyên rất khác nhau, ngay cả đoán cũng không đoán được.

Thanh Lang lấy ra một mảnh vải trắng từ trong ngực, đặt lên vách động đem chữ viết thác xuống.

“Quên đi, ba người chúng ta nhìn mãi cũng không ra đâu, lấy trở về rồi tính sau.” Thanh Lang nhét mảnh vải có lưu lại nét chữ kia vào tay áo.

Ba người lại quan sát kỹ một lượt trong động, cũng không phát hiện thêm được cái gì có giá trị nên cùng nhau quay lại đáy giếng, từ đáy giếng nhảy lên mặt đất.

Trình Tuyết Tường lại đem phiến đá đặt trở lại miệng giếng, ba người xóa sạch dấu vết xung quanh rồi nhanh chóng rời khỏi nơi này.

Mấy người Sở Phi Dương chạy tới nơi có hạ nhân đi tới đi lui rồi mới cùng nhau ung dung trở về. Thanh Lang lại lấy mảnh vải kia ra, nhìn dưới ánh mặt trời, vẫn là không đọc được.

“Đây đại khái là văn tự mà bộ tộc của Cầm Anh sử dụng.” Sở Phi Dương nói, “Tộc nhân của Cầm Anh cách biệt với bên ngoài, trừ người trong tộc ra chỉ sợ không ai có thể đọc được những chữ này.”


“Chỉ tiếc thiếu một manh mối này.” Trình Tuyết Tường thở dài, “Hôm nay dưới đáy giếng chứng kiến cảnh tượng tuy rằng nhìn thấy mà giật mình nhưng nghi ngờ lại càng càng nhiều thêm, ta rất không hiểu tộc nhân của Cầm Anh, bọn họ nguồn gốc bí ẩn, bản thân có năng lực kỳ lạ như vậy nhưng lại cam tâm tình nguyện để Vô Cực sơn trang nô dịch, ngay cả sinh tử cũng mặc cho kẻ khác nắm trong tay, điều này thật sự là không hợp với lẽ thường.”

“Trình huynh nói đúng, bất quá hôm nay cũng không phải là không thu hoạch được gì.” Sở Phi Dương nói, “Thường Thanh môn muốn đi chúc thọ trang chủ Vô Cực sơn trang cũng không phải là ngẫu nhiên. Môn chủ Thường Thanh môn nhất định biết gì đó nhưng lại giấu diếm Nghiêm Phi, Hạng Ninh Tử. Chuyện này cũng phải nói cho Thư Ảnh và Cao Phóng biết để bọn họ chú ý đề phòng mới được.”

Ba người vừa đi vừa nói chuyện, trên đường trở về khách phòng, đi qua một tọa giả sơn, phía trước là hồ nước nhân tạo, cây cối trên bờ đủ loại nhưng hỗn tạp, chẳng ý nghĩa.

Dưới tán cây bên lương đình.

Tỳ nữ ló đầu nhìn bóng dáng trong lương đình.

“Quả nhiên là một công tử tuấn tú phong lưu hào phóng a.” Tỳ nữ che miệng cười trộm, nhìn về phía Hà Y nói, “Tiểu thư ngay cả phó môn chủ và Hạng thiếu gia cũng đều không để mắt, ta còn tưởng rằng tiểu thư cả đời sẽ không động tâm chứ, nguyên lai là nhãn quang của tiểu thư rất cao a.”

“Ngươi nói bậy bạ gì đó, chẳng qua là bởi vì hắn đã cứu ta một mạng, ta… lòng ta mãi cảm kích, mới có thể…” Hà Y đỏ mặt thấp giọng nói.

Tỳ nữ đẩy nàng một cái, cười nói: “Nếu tiểu thư đã mang trong lòng cảm kích như vậy thì nào có đạo lý nào thấy ân nhân cứu mạng mà lại trốn tránh, còn không nhanh đi ra cảm tạ ân nhân đi.”

Hà Y bị đẩy, bước từng bước ra khỏi thân cây, trước người không còn vật che chắn. Dõi theo bóng dáng đang ở trong lương đình kia, phía sau còn có tỳ nữ ở một bên cổ động, nàng cố lấy dũng khí sửa sang lại đầu tóc quần áo, tiến vào lương đình.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.