Đọc truyện Dưỡng Thê Bảy Năm Suýt Thất Bại – Chương 4
Sau một ngày cuối tuần mùa
đông, Ngụy Tuyển Triệt thu lại thân phận học sinh bắt đầu trở thành người thừa
kế đời thứ ba đỉnh cao của Ngụy gia cùng cha mẹ tham gia bữa ăn tối tổ chức từ
thiện của tập đoàn Ngụy Thị.
Tuy Ngụy Tuyển Triệt là
một học sinh mười tám tuổi nhưng khi mặc vào âu phục của danh sư thiết kế thủ
công nổi tiếng thì một cỗ hồn nhiên trở thành một cỗ quý phái cùng trí tuệ
khiến mọi người trong hội trường đều kinh sợ.
Cơ hồ từng người nhìn thấy
Ngụy Tuyển Triệt đều đầy miệng khích lệ hắn, hắn đi đến đâu đều tràn đầy tiếng
khen ngợi rối tinh rối mù từ bốn phía, chỉ còn chưa có khen ngợi ngón chân của
hắn thôi, trình độ khoa trương đến mức độ hắn chẳng hề sợ vài giây tiếp theo sẽ
có người quỳ gối trước cửa đưa môi hôn ngón chân hắn, hắn nhất định cũng không
kinh ngạc.
Không được tự nhiên sao?
Ngụy Tuyển Triệt nhất định sẽ không.
Phải nói rằng, đối với
những trường hợp xã giao như vậy hắn kì thật không hề xa lạ.
Khi còn nhỏ hắn đã được
huấn luyện, sớm cũng đã biểu hiện thành thạo, cho dù nội dung khách quý có chán
nản đi nữa, những lời ca ngợi hắn nghe lỗ tai sớm đã dài ra, hắn vẫn là có thể
duy trì dáng người tao nhã của thiếu gia Ngụy gia, hắn vừa lộ vẻ tươi cười
khiêm tốn hướng đến mỗi quý khách quí cảm tạ, hắn cũng vừa sử dụng kĩ xảo đem
đối phương trở thành tiêu điểm để thoả mãn hư vinh của đối phương.
Nhiều lắm là hắn cảm thấy
chính mình phiền chán mà thôi, bởi vì trường hợp bình thường loại này nhất định
không thể không tránh gặp rất nhiều kẻ ngốc.
Hắn đột nhiên suy nghĩ nếu
đem thời gian này chọc giận Lương Tử Bái, hắn có lẽ sẽ cảm thấy có chút ý
nghĩa.
Hắn không phải có tài năng
diễn xuất trời cho hay sao? Có thể ở phía sau lưng phỉ báng người khác trên mặt
biểu tình lại thành khẩn chân thành tha thiết.
Đương nhiên, hắn có thể
đem nhân vật thiếu gia Ngụy gia mười tám tuổi diễn xuất nhập thần như vậy tuyệt
đối phải kể công chính là cha mẹ “môn đăng hộ đối” của hắn huấn luyện.
Hãy nhìn xem, ngày thường
hai người lúc nào cũng như nước với lửa khó hoà hợp, nhưng chỉ cần đứng trước
mặt người ngoài lập tức trở nên ân ái như một, trăm lần nùng tình, mặc kệ là
tay trong tay hay ôm thắt lưng lẫn nhau vẫn là nói lời nhỏ nhẹ bên tai, hai
người đều là bút viết thành văn, mười mấy năm qua ngai vàng vợ chồng vẫn bình
yên, hình tượng ân ái không bao giờ phai, cho dù là diễn viên chuyên nghiệp đến
đâu chỉ sợ là không kịp hành động cao siêu của cha mẹ hắn.
Hắn thật khó tưởng tượng,
khi ra ngoài ban nãy hai người kia mới ở nhà làm một trần ầm ỹ.
Mẫu thân rúc vào bên cạnh
phụ thân hướng hắn vẫy tay, Ngụy Tuyển Triệt hướng trước mặt khách quý tạ lỗi
sau đó bộ dạng thong dong hướng đến cha mẹ hắn.
“Tuyển Triệt, mau lên
tiếng chào hỏi Triệu bá phụ cùng Triệu bá mẫu.”
Ngụy Tuyển Triệt đang nhìn
gương mặt của đối phương trong vòng ba giây ngắn ngủi, thói quen trong đầu hiện
lên tư liệu mới nhất —
Vợ chồng Triệu Phong
Nguyên, chủ tịch tập đoàn Nguyên Đỉnh, duy nhất chỉ có một cô con gái, dựa vào
phẩm bài đại công lập nghiệp, nhưng bởi vì thị trường khó khăn nên thu lợi gần
đây không được như mong muốn hơn nữa đầu tư bên ngoài một mảnh cũng không xem
trọng tình huống cho nên cổ phiếu công ty giảm mức độ không nhỏ…
“Chào Bá phụ, bá mẫu, cảm
ơn cô chú công việc bận rộn còn cố gắng thu xếp công việc tham dự bữa tiệc.”
Hắn cúi đầu lễ phép ân cần hỏi.
“Tuyển Triệt, đã lâu không
thấy cháu càng ngày càng có khí suất. Cô nghe nói Tuyển Triệt là đứa nhỏ kết
hợp giữa thông minh cùng với suất khí, ở trong trường học có rất nhiều bạn học
nữ đều đem cháu trở thành bạch mã hoàng tử trong lòng.” Câu cuối cùng của câu
dài kia kì thật chính là nói cho phụ mẫu Ngụy gia nghe.
“Nhã Quyên, đứa nhỏ này
nào có giống chị nói tốt như vậy, là chị không chê thôi, nhưng mà muốn nói bộ
dạng xinh đẹp phải nói đến Ngọc Phân nhà chị tiếng tăm lừng lẫy là mỹ nữ, mỗi
lần tham gia yến hội đều luôn hấp dẫn ánh mắt của mọi người, giống như em nói,
hội trường ngày hôm nay có ai có thể so sánh được với Ngọc Phân nhà chị? Nếu mà
tình hình cứ như vậy đi xuống, chẳng bao lâu khẳng định sẽ có nam nhân muốn cầu
thân đến nhà chị đạp phá cửa nhà.” Ôn Như Mai đưa lời ca ngợi đến Triệu gia nữ
nhi bảo bối.
“Ha ha ha ha…” Vợ chồng
Triệu gia nghe được nữ nhi bảo bối được khen như vậy, cười đến cơ hồ toe toét.
Hãy nhìn xem, vừa nhắc tào
tháo là tào tháo đến, Triệu Ngọc Phân mặc lễ phục hồng nhạt đi đến bên cạnh cha
mẹ, nũng nịu lôi kéo cánh tay mẹ giống như bộ dáng tiểu nữ nhi đang làm nũng.
Nàng vừa mới chào hỏi vợ
chồng Ngụy gia, còn về phần người đứng bên cạnh vợ chồng Ngụy gia – Ngụy Tuyển
Triệt …. Ai nha, bộ dạng hắn vô cùng tuấn tú, làm cho nàng thẹn thùng không
biết đối mặt với hắn như thế nào.
“Ngọc Phân, tại sao lại
không lễ phép như vậy, nhìn thấy Ngụy Tuyển Triệt cũng không chào hỏi một
tiếng?” Triệu Phong Nguyên nhắc nhở.
“Tuyển Triệt ca, đã lâu
không thấy.” Triệu Ngọc Phân vẻ mặt ửng đỏ, hai con mắt không dám nhìn Ngụy
Tuyển Triệt, âm thanh thẹn thùng chỉ so với con muỗi lớn hơn một chút nói.
“Đã lâu không gặp.” Ngụy
Tuyển Triệt lễ phép đáp lại.
Hắn cùng với Triệu Ngọc
Phân cùng học ở trường học quý tộc, bởi vì cuộc sống xa xỉ giống nhau, thường
thường chạm mặt nhau ở các trường hợp xã giao, nàng cùng hắn đều cùng mười tám
tuổi, nhưng bởi vì nàng sinh vào cuối năm cho nên nhỏ hơn hắn một tuổi.
Đối với khuôn mặt đỏ hồng
cùng biểu tình thẹn thùng kia, hắn rất quen thuộc bởi vì trên mặt rất nhiều nữ
sinh hắn đều thấy qua cái kia chính là ái mộ.
Hắn không phải ngu ngốc,
cuộc đối thoại của hai bên nhà khắp nơi đều đầy sơ hở, chủ ý hiển nhiên chính
là đặt trên người hắn cùng Triệu Ngọc Phân, mà hắn chán ghét nhất chính là kiểu
đó.
Hắn không hề nghĩ tới sẽ
giả bộ say đối với trường hợp này, hắn đơn giản chỉ kiềm chế cảm xúc thanh sắc
bất động, lẳng lặng nhìn kế hoạch trưởng bối hai nhà bày ra.
“Tuyển Triệt, con mang
Ngọc Phân đi ăn chút gì đi, các con là người trẻ tuổi có thể cùng nhau tán
gẫu.” Ôn Như Mai tích cực giựt dây.
“Đúng vậy, đi ăn một chút
gì đi, đừng động đến chúng ta trưởng bối nhàm chán, giống như con gái của chú
hay nói, chúng ta làm cha mẹ cảm thấy thật buồn, mỗi lần tụ hội chỉ tán gẫu sự
nghiệp cổ phiếu với đám thanh thiếu niên của tụi con thật sự không thú vị. Nếu
chú mà không nói với Ngọc Phân hôm nay có Tuyển Triệt tham gia, nó còn không
nghĩ đến đi đâu.” Triệu Phong Nguyên cười hì hì.
Quả nhiên, thiên kim tiểu
thư của Triệu gia lập tức hờn dỗi nhẹ nhàng dậm chân tỏ vẻ không thuận theo,
giọng điệu ngọt ngào kêu “Ba, ba…”
“Ai, thật hâm mộ nhà anh
có một bảo bối nữ nhi như vậy, nhưng bởi vì nhà chúng tôi lại chỉ có nam hài tử
là Ngụy Tuyển Triệt. Vĩ Quốc thường la hét hâm mộ anh, hận không thể có một cô
con gái mỗi ngày đều có thể làm nũng với mình .”
“Tôi mới hâm mộ chị cùng
Vĩ Quốc có thể sinh đứa con vĩ đại như vậy, sự nghiệp tương lai có thể giao cho
con chuẩn bị, vợ chồng sau này có thể đi du sơn ngoạn thuỷ, trái lại tôi chỉ có
một đứa con gái là Ngọc Phân lại không có người nối nghiệp sau này không hẹn mà
về hưu, hơn nữa nữ nhi lớn lên cũng không thể lưu lại được sớm sẽ có người
trong lòng khẳng định liền quên đi lão ba lão mẹ.”
“Ba ba, người ta mới mười
tám tuổi nha…”
“Hiện tại con mới mười tám
tuổi, chờ đến khi có người trong lòng, sẽ lập tức ầm ỹ nói với ba là con đã
mười tám tuổi rồi phải lập gia đình.”
“Ai da,…Ba, ba thật
là…” Triệu Ngọc Phân vẻ mặt thẹn thùng nhấc tay đánh nhẹ vào cánh tay của ba
ba, đoàn người lập tức cười thành một đoàn.
Ngụy Tuyển Triệt thật sự
nghĩ không ra việc này có gì buồn cười, cách nói thô thiển như vậy nói thực ra
nhất định không hấp dẫn người khác, hắn thà đi chùa nghe phật đọc kinh còn hứng
thú hơn xem bộ phim này.
“Em thấy Ngọc Phân không chỉ
nhu thuận bộ dáng lại xinh đẹp, về sau ai mà lấy được cháu kia thật sự lễ vật
từ trên trời rơi xuống, có đúng hay không Vĩ Quốc?” Ôn Như Mai hỏi lão công của mình.
“Đúng vậy, lời nói của lão
bà chắc chắn là đúng.” Ngụy Vĩ Quốc một bộ dạng yêu vợ từ tốn nói.
“Anh thật chán ghét….”
Ôn Như Mai cười đến loan mặt, xoay người thúc giục con “Tuyển Triệt, con còn
thất thần làm gì? Mau dẫn Ngọc Phân đi ăn chút gì đi.”
“Dạ.”
Nhờ hai bên cha mẹ cố gắng
cổ động, Ngụy Tuyển Triệt đành phải dẫn Ngọc Phân đến một bên dùng cơm.
Trên bàn dài của hội
trường đầy đủ các loại đồ ăn kiểu dáng sắp xếp tinh xảo tràn ngập hương vị,
Triệu Ngọc Phân cầm đĩa đựng thức ăn, một bộ dáng khó xử, thật vất vả mới lấy
được vài món điểm tâm nhưng trên vẻ mặt lại xem như làm tội ác.
“Sao không lấy nhiều một
chút?”
Hắn đưa mắt liếc nàng một
cái, tâm tình mãnh liệt hoài nghi dạng điểm tâm này có thể cung cấp đủ nhiệt
lượng cho thân thể, chẳng lẽ các cô gái đều thích tự ngược đãi?
“Không phải, sức ăn của em
vốn không nhiều.”
Sau khi nghe câu này, Ngụy
Tuyển Triệt thiếu chút nữa nhịn cười không được, chỉ là khi nãy hắn vừa thấy
nàng đối khối thịt bít tết lộ ra vẻ thèm nhỏ dãi lại biểu tình nhẫn nhịn bóp cổ
tay, huống hồ cho dù là một đứa bé ba tuổi sức ăn cũng không ít như vậy, sức ăn
của nàng không tránh khỏi rất thái quá.
Nếu mà so sánh, hắn cảm
thấy Lương Tử Bái còn thẳng thắn hơn một chút.
Sau khi gần đây cùng hắn
quen nhau, Lương Tử Bái đều trực tiếp ở trước mặt hắn thưởng thức bữa sáng.
Nhưng mà đôi khi hắn không
khỏi cảm thấy buồn bực, nàng ăn nhiều như vậy, rốt cuộc thức ăn đều chạy đi đâu
rồi? Rõ ràng nàng đã muốn là tiểu cô nương mười lăm tuổi nhưng mà bộ dáng vẫn
giống với tiểu nha đầu bị suy dinh dưỡng.
Vừa nghĩ đến nàng, trong
lòng Ngụy Tuyển Triệt không khỏi thoáng bình phục một chút, khoé miệng không tự
giác giơ lên.
“Tuyển Triệt ca không ăn
sao?” Triệu Ngọc Phân nhìn hắn trong tay cầm ly sâm banh quan tâm hỏi.
“Không đói bụng.” Hắn
không thích ở loại trường hợp này ăn cái gì, lộ vẻ mặt nạ khi ăn làm hắn không
tiêu hoá được.
Hắn cùng nàng ngồi dùng
bữa tối, lặng im uống sâm banh trong tay.
“Tuyển Triệt ca thành tích
của anh tốt như vậy, các phương diện đều biểu hiện kiệt xuất, sau khi tốt
nghiệp trung học anh hẳn là ra nước ngoài du học đi?”
Ngụy Tuyển Triệt không có
trả lời chỉ là thản nhiên đưa mắt liếc nàng một cái từ chối cho ý kiến.
Trên thực tế, với hắn mà
nói, vĩ đại không có nghĩa là phải ra nước ngoài du học, không ra nước ngoài du
học cũng không tương đương là không vĩ đại, hai chuyện này căn bản đều là cực
kì khác xa nhau.
Triệu Ngọc Phân vô tình
chính là thích loại cảm giác lạnh lùng trầm ngâm này của Ngụy Truyển Triệt, đối
mặt với phản ứng không trả lời của hắn, nàng một chút cũng không buồn, còn khẩn
cấp mở miệng nói “Anh có biết không, con gái thì luôn có vẻ nhát gan một chút,
thử nghĩ đến sau khi tốt nghiệp trung học liền đến sống một địa phương không
người quen, em sẽ cảm giác không an toàn nhưng mà ba em lúc nào cũng muốn đưa
em ra đại học nước ngoài để được đào tạo chuyên sâu .”
“Cho nên?” Ngụy Tuyển
Triệt biết rõ tâm ý của Triệu Ngọc Phân liền giúp nàng đi vào đề tài trọng điểm
, lòng thiện tâm biết rõ vấn đề, để cho nàng ta đi vào vấn đề chính nhanh một
chút.
Nàng ngẩng đầu tràn ngập
nhu tình nhìn hắn “Cho nên em nghĩ….Nếu mà có thể, có thể nhờ Tuyển Triệt ca
hỗ trợ hay không , lúc em ra nước ngoài chiếu cố em một chút? Em nghĩ, nếu cuộc
sống có người quen ở nước ngoài cùng nhau, em hẳn là có thể dễ dàng vượt
qua nhát gan.”
Ám chỉ như vậy hẳn là đủ
rõ ràng đi? Triệu Ngọc Phân nói đến đây, cả người đều đã muốn thẹn thùng cúi
đầu, không dám nhìn mặt đại soái ca trước mặt một cái.
“Nếu đã nhát gan thì không
cần miễn cưỡng, ở trong nước vẫn có trường đại học có thể lựa chọn, tôi nghĩ
phụ thân của cô hẳn là cũng luyến tiếc con gái mình ở nước ngoài hãi hùng lo
lắng.”
Hắn cũng không phải bảo
mẫu càng không phải là quản lí làm sao lại đi chiếu cố nàng?
“Đúng là như vậy, nhưng ba
em nói, các trường đại học Đài Loan chính là đều dùng một chút tiền liền có thể
trao đổi được bằng tốt nghiệp trung học, căn bản là không có kiến thức gì, cho
nên ý tưởng muốn ra nước ngoài học đối với em có vẻ tốt hơn.”
Sau khi nghe được điều
này, Ngụy Tuyển Triệt không khỏi trong lòng hừ lạnh.
Nàng thật sự cho rằng các
trường đại học Đài Loan đều dùng tiền để trao đổi bằng cấp, chẳng lẽ nàng muốn
bằng cấp của trường đại học nước ngoài bằng cách sử dụng đầu của nàng?
Nếu thật sự là như vậy,
hắn chỉ sợ việc kia hẳn là điều khó thực hiện nhất của thế kỉ.
Nếu bình tĩnh mà xem xét,
bộ dạng của nàng cũng coi như là đoan trang, chính là đầu óc không được tốt
lắm, Ngụy Tuyển Triệt hiểu rõ vấn đề trên người nàng thật ra thông minh hay
không không quan hệ, quan trọng nhất là chính mình phải tự hiểu lấy.
Thực đáng tiếc, Triệu Ngọc
Phân hiển nhiên không có được cái này.
Hắn cũng không vội vàng
phá vỡ chỉ nhìn xem đồng hồ, trút hết tất cả suy nghĩ, im lặng nhấm nháp sâm
banh, tuỳ ý để Triệu Ngọc Phân một mình lải nhải kế hoạch ra học đại học nước
ngoài để khẳng định sự giàu có của mình.
Ngụy Tuyển Triệt thầm
nghĩ, nếu hôm nay không phải cuối tuần, giờ phút hắn hẳn là ở lớp học trở thành
một cái học sinh đơn thuần dễ dàng mắc mưu, mà không phải lo ngại gì đến sứ
mệnh gia tộc, cũng không phải hi sinh thời gian cùng lỗ tai trên người một vị
thiên kim tiểu thư nhàm chán có thể so với bài học còn chán hơn, vị Triệu tiểu
thư này thật đúng là không đơn giản.
Hết thảy đều do cuối tuần
chết tiệt.
Đối với người từ nhỏ đã
được sắp xếp kế hoạch học tập mà nói, Ngụy Tuyển Triệt cho tới bây giờ cũng
không cảm thấy cuối tuần có ý nghĩa đặc biệt như thế nào, nhiều nhất chính là
không cần mặc đồng phục như ngày thường đến trường, không phải là thích cũng
không phải là không thích, thời điểm mỗi khi đến thứ sáu, hắn nhìn thấy các học
sinh vì sắp đến ngày nghỉ mà nhảy nhót không ngừng, trong lòng hắn kì thật
không cảm thấy gì cả.
Nhưng là gần đây, hắn lại
mãnh liệt chán ghét khi đến cuối tuần.
Lời này một chút cũng
không khoa trương, hắn cùng Lương Tử Bái tuy rằng ở chung một mái nhà nhưng bởi
vì thân phận lẫn nhau không giống nhau, một người thì sống trong một biệt thự
sang trọng xa hoa, một người thì cuộc sống sinh hoạt tại một đống phòng nhỏ
phía sau biệt thự vốn dĩ dùng để chồng chất dụng cụ, đừng nói đến cuộc sống
hàng ngày không gặp nhau, ngay cả khi hắn ở trong phòng mắt không chớp cũng khó
cùng nàng gặp nhau.
Nàng rất ít khi đến dinh
thự, hơn nữa hắn lại có nhiều chương trình học tập lấp kín thời gian khoá biểu.
Bởi vậy cơ hội duy nhất mà họ được ở chung cũng chỉ còn lại là quá trình ngắn
ngủn mười phút đi nhờ xe đến trường học.
Lương Tử Bái vốn là một cô
gái không có dã tâm, cá tính từ khi sinh đến nay đơn thuần đơn giản, thẳng thắn
cùng trong suốt, nhưng hắn lại không có, nguyên nhân vì hai người họ vốn khác
nhau, khơi dậy hắn trong lòng chính là ý niệm muốn chêu trọc nàng trong đầu.
Chỉ cần nhìn thấy hai má
của nàng phồng lên, bộ dáng hổn hển, hắn liền nhịn không được muốn cười, cũng
chỉ khi ở bên người nàng, hắn mới không hề cố kị thả lỏng phòng bị tự tại trở
thành chính mình.
Nhưng mà, một tuần dù sao
chỉ có bảy ngày, trừ ngày lễ cùng ngày nghỉ, ngày đi đến trường cũng còn lại
năm ngày, như thế xuống dưới đổi ra, hai người cùng nhau ở dưới một mái nhà cư
nhiên thời gian một tuần chạm mặt của hai người cũng ít hơn hai giờ.
Nói như vậy cũng thật
huyền diệu, bạn học trong trường học mỗi ngày thời gian ở chung với hắn ít nhất
cũng được tám giờ, lại chưa bao giờ có ai dễ dàng đi vào trong lòng hắn, thế mà
Lương Tử Bái có thể xuyên thấu qua lòng hắn chỉ cần thời gian mười phút mỗi
ngày, tích luỹ ngày tháng nguyên bản khoảng cách xa lạ giữa hai người trong lúc
đó từng giọt từng giọt biến mất thay thế thành quen thuộc.
Có lẽ tựa giống như Trần
thúc ngay từ đầu đã nói, bọn họ thật sự rất hợp duyên đi.
Kì quái, đồng dạng là nói
chuyện, vì sao khi Lương Tử Bái nói chuyện lại là loại thoải mái còn khi nghe
Triệu Ngọc Phân nói chuyện lại khiến cho người ta cảm thấy như bị tra tấn?
Hắn nghĩ rằng là bởi vì
trong thanh âm của Lương Tử Bái có một loại tiết tấu nhẹ nhàng, không dính cũng
không ngấy, trong sáng mà sảng khoái, cho nên khi hắn nghe nàng nói chuyện một
chút cũng không cảm thấy gánh nặng, so sánh với Triệu Ngọc Phân trước mắt có
một chút giống tiếng vo ve của con muỗi phá vỡ giấc ngủ, ở bên tai phát ra
tiếng ong ong, làm cho người ta rất muốn vươn tay hung hắn đập một cái.
Không biết hiện tại Lương
Tử Bái đang làm gì?
Nếu như giống như hắn
đoán, nha đầu kia hiện tại khẳng định lủng lẳng cây kẹo mút vui đến nỗi quên cả
trời đất hưởng thụ cuối tuần của nàng.
Nếu hắn đoán được tính
tình này của nàng, hắn nhất định không cùng nàng đánh cược để cho nàng thắng,
làm cho nàng dạt dào đắc ý đối với hắn đưa ra bài thi quốc văn được chín mươi
ba điểm, điều duy nhất mà hắn có thể làm chính là sờ sờ cái mũi đưa một tá kẹo
mút cho nàng.
“Coi chừng sâu răng nhe.”
hắn cười lạnh đe doạ.
“Anh yên tâm, chỉ cần
thắng được kẹo mút, cho dù muốn tôi mạo hiểm bị sâu răng buổi tối mỗi ngày, tôi
đều nguyện ý.”
Haizz, nghĩ đến bộ dáng
thích ý của nàng, hắn hình như đang ghen tị.
Ngụy Tuyển Triệt chán ghét
những ngày cuối tuần, chán ghét bị mắc kẹt trong tiếng nói nhàm chán của Triệu
Ngọc Phân, thờ phụng ban thưởng của Triệu tiểu thư, hắn nhìn xuống đồng hồ ngắn
ngủn một phút cũng gần hai mươi lần xem kỉ lục thời gian trung bình, tầm mắt
của hắn không tự giác hướng đến bên ngoài liếc mắt một cái.
Trong đầu duy nhất chỉ
hiện lên bốn chữ “đứng trong đống lửa, ngồi trong đống than”
Sau khi bữa ăn tối từ
thiện kết thúc, Ngụy Tuyển Triệt cùng cha mẹ ngồi trên chiếc xe limo sang trọng
trở về nhà.
Một vài phút trước vẫn còn
là vợ chồng hai người ân ái, nhưng vừa lên xe ngay lập tức liền chia ra hai bên
trái phải mà ngồi, ngồi đối diện là Ngụy Tuyển Triệt chỉ nhìn thôi cũng cảm
thấy châm chọc buồn cười.
“Tuyển Triệt, con cảm thấy Triệu Ngọc Phân như thế
nào?” Ôn Như Mai hỏi.
“Là như thế nào? Mẹ hãy
đem vấn đề làm rõ.”
“Đương nhiên là hỏi con có
thích người ta hay không nha? Mẹ cảm thấy bộ dáng của nàng xinh đẹp, tính tình
cũng đơn thuần, gia thế bối cảnh của Triệu gia tuy không bằng nhà chúng ta,
nhưng trong quá khứ quen biết nhau, nếu hai nhà đám hỏi cũng coi như là môn đăng
hộ đối.”
Ha, môn đăng hộ đối? Ngụy
Tuyển Triệt thật đúng là không biết mẫu thân của hắn rốt cuộc là dùng ánh mắt
như thế nào lại thấy hắn cùng Triệu Ngọc Phân được gọi là môn đăng hộ đối.
“Mẹ, con chỉ mới mười tám
tuổi, còn chưa có tốt nghiệp trung học mẹ lại nghĩ đến đại sự chung thân của
con? Hơn nữa trước đó không phải mẹ muốn con suy nghĩ đến ra nước ngoài học?”
Hắn áp lực phản cảm trong lòng, tận dụng khả năng lý trí nói với mẫu thân.
“Mẹ cũng không muốn vội
vàng như vậy, nhưng không vội thì không được! Tuyển Triệt, xã hội thượng lưu
hiện nay vòng vòng luẩn quẩn chỉ có bấy nhiêu, đứa nhỏ cùng tuổi với con thật
ra rất ít, hơn nữa số lượng đó cũng trích từ một nửa bạn nam cùng lứa tuổi, nói
thực ra, người thích hợp cũng không đúng là nhiều lắm, nếu mẹ hiện tại không
sớm giúp con xem xét chờ đến khi con đến tuổi kết hôn, con như thế nào có thể
tìm một lão bà môn đăng hộ đối đây? Nghe mẹ nói, tiên hạ thủ vi cường.” Ôn Như
Mai hoàn toàn đắm chìm trong chiếc xe limo màu đỏ riêng của họ, tự phục vụ nói.
“Mẹ người lo lắng quá
nhiều.”
“Mẹ đây chính là phòng
ngừa chu đáo.” Ôn Như Mai tự mãn cho tầm nhìn riêng của mình.
“Cho dù là phòng ngừa chu
đáo, việc con muốn cưới lão bà hẳn là phải do con chính mình tự tìm lấy mới
đúng.”
“Mẹ chính là lo lắng con
sẽ không tìm được người thích hợp, không cần phải lãng phí thời gian, nhưng mà
mẹ trước tiên là nói trước, con không thế lấy một nữ nhân mà mẹ không thích làm
lão bà, mẹ sẽ không đáp ứng.” Đối với khả năng khống chế của Ôn Như Mai, ở
trong xe hơi này hoàn toàn biểu hiện không thể nghi ngờ.
Kì quái, người lấy lão bà
là hắn, vì sao phải vừa lòng mẫu thân? Hẳn là muốn hắn cảm thấy vừa lòng mới là
trọng điểm? Dù sao hôn sự này cũng là của hắn, không phải sao?
“Đối với mẹ mà nói, dạng
người như thế nào là không thích hợp?” Ngụy Tuyển Triệt khó chịu hỏi.
“Mẹ không phải là muốn can
thiệp hôn nhân của con, kì thật yêu cầu của mẹ cũng rất đơn giản chỉ cần hai
bên môn đăng hộ đối là được.” Ôn Như Mai cứ việc nói năng uyển chuyển nhưng
trong tai Ngụy Tuyển Triệt cũng không hoàn toàn là tất cả.
Từ đầu đến cuối, nói đi
nói lại vẫn là bốn chữ không rời “môn đăng hộ đối”, hắn nghe vào trong tai trừ
bỏ phản cảm còn có càng nhiều vô lực.
“Mẹ nói cái gì là không
can thiệp rõ ràng là can thiệp! Vì sao lúc nào cũng muốn môn đăng hộ đối? Bốn
chữ này là quy tắc vàng của hạnh phúc hôn nhân hay sao? Mẹ cũng không cần cổ hủ
như vậy?” hắn nhịn không được chế nhạo hỏi.
“Đây không phải là cổ hủ,
đây là truyền thống, con còn trẻ nên không biết, môn không lo hộ không đối hôn
nhân tuyệt đối không có khả năng hạnh phúc!” Ôn Như Mai không chút nghĩ ngợi bộ
dạng đương nhiên đáp.
“Nếu môn đăng hộ đối bảo
đảm hạnh phúc, vậy thì tại sao mẹ cùng ba ba mỗi ngày đều cãi nhau? Cha mẹ lúc
trước kết hôn không phải là vì môn đăng hộ đối sao?” Ngụy Tuyển Triệt rốt cuộc
nhịn không được đưa môi phản bác còn có ác ý cường điệu bốn chữ kia.
Lời này vừa nói ra, không
khí trong xe nháy mắt ngưng kết thành băng.
Ôn Như Mai có vẻ như bị
người khác tát một cái, biểu tình khó coi đến cực điểm, nhưng vô tình nàng
không thể phản bác bởi vì nó là sự thật.
Ngụy Tuyển Triệt cũng
không muốn làm điều này, nhưng hắn thật sự đã chịu đủ, từ khi có trí nhớ tới
nay, hai ba ngày hắn lại nhìn thấy ba mẹ mình cãi nhau sống trong hoàn cảnh như
vậy, hắn nhất định sẽ tốt hơn sao?
Nếu môn đăng hộ đối không
thể bảo đảm cái gì, hắn không hiểu vì sao mẫu thân cứ tiếp tục ủng hộ bốn chữ
này? Còn muốn đem hôn nhân tương lai của hắn trở thành cái gông xiềng trầm
trọng?
Ôn Như Mai căm giận xoay
người sang chỗ khác, không đếm xỉa nhìn đến trượng phu nãy giờ không nói gì
“Ngụy Vĩ Quốc, ông là kẻ điếc sao?”
“Tôi cũng không nghĩ muốn
làm thân gia với Triệu Phong Nguyên, cổ phiếu của Triệu gia hiện nay đang xuống
dốc thảm hại, hắn muốn hai bên nhà kết hôn chính là hi vọng chúng ta có thể cứu
lấy hắn một phen. Tôi nghĩ rằng nữ nhi của Lí Vân Bang có vẻ phù hợp với Tuyển
Triệt hơn.” Ngụy Vĩ Quốc ngắn gọn biểu hiện kế hoạch khác của mình.
“Ông có ý định chính là
đối nghịch với tôi phải không?” Đều bị con trả đũa như vậy, trượng phu còn tiếp
tục làm trái lại với nàng, Ôn Như Mai quả thực tức giận đến muốn giết người.
“Tôi chỉ là ăn ngay nói
thẳng, nữ nhi Triệu gia không phù hợp với Tuyển Triệt.”
“Chẳng lẽ nữ nhi của Lí
Vân Bang lại phù hợp?”Nàng nghiến răng hỏi.
“Đương nhiên.”
“Ngụy Vĩ Quốc, ông tưởng
tôi là kẻ ngốc sao? Ông nghĩ rằng tôi và ông không biết rằng thê tử Phùng Kí
Mai của Lí Vân Bang là mối tình đầu của ông sao?” Ôn Như Mai phát hoả, không
tiếc vạch trần bí mật của trượng phu.
Trên mặt Ngụy Vĩ Quốc hiện
lên một tia xấu hổ, nhưng vì duy trì mặt mũi của một người đứng đầu nhà, hắn
vẫn ra vẻ thản nhiên nói “Thì đã sao? Tất cả đều là chuyện quá khứ.”
“Chuyện của quá khứ? Tôi
biết ông cho đến bây giờ vốn không có quên nàng, nhưng bởi vì ông cùng nàng
không có duyên phận, tại vì lúc trước Phùng Kí Mai chọn Lí Vân Bang nên ông mới
theo tôi kết hôn. Mà ông hiện tại muốn con của mình lấy nữ nhi của nàng, suy
nghĩ lại ông muốn Tuyển Triệt thay ông hoàn thành tiếc nuối cuối cùng của ông
đời này sao?”
“Bà vặn vẹo sự thật ….”
“Tôi vặn vẹo sự thật? Hừ,
Ngụy Vĩ Quốc, ông cho rằng tôi mới ngày đầu tiên quen biết ông sao? Tôi nói cho
ông biết, ông đừng mơ tưởng, chỉ cần tôi còn sống một ngày, con trai của Ôn Như
Mai tôi tuyệt đối không có khả năng lấy nữ nhi của Phùng Kí Mai! Tôi sẽ chính
mình giúp con lựa chọn con dâu môn đăng hộ đối, không cần ông nhúng tay vào!
Ông sớm đã chết tâm rồi.”
Không hề ngoài ý muốn, hai
người vừa giương cung bạt kiếm ầm ỹ cãi nhau, hoàn toàn không hề quan tâm bọn
đang ngồi trên xe lại càng không để ý đến đứa con duy nhất của bọn họ đang ở
đây, cái mà họ muốn chính là hoàn toàn công kích đối phương lẫn nhau, cho đến
đối phương nhận thua cầu xin khoan dung.
Nhưng bởi vì bọn họ cũng
không phải là người dễ dàng khuất phục, trận chiến này khẳng định sẽ không đình
chỉ nhanh như vậy.
Ngụy Tuyển Triệt không thể
nhịn được nữa đột nhiên quát lên một tiếng lớn.
“Đủ rồi! Ba mẹ yên lặng
một chút cũng không được sao? Hôn nhân của con chính mình con tự quyết định,
không cần nói cái gì môn đăng hộ đối với con, cha mẹ tự quản lí chính mình đi.”
Vừa dứt lời, hắn mở ra cửa xe cùng với cửa sổ nhỏ giữa người ngồi lái xe, đối
với người lái xe trầm giọng nói “Dừng xe.”
Người lái xe không dám
chần chờ đem xe chạy nhanh ngừng lại ở ven đường.
Hắn lập tức mở cửa xe,
hoàn toàn mặc kệ nơi này cách biệt thự Ngụy gia một đoạn lớn khoảng cách.
“Tuyển Triệt, con muốn đi
đâu? Nhanh lên xe!” Ôn Như Mai vội vàng kêu.
“Con chỉ muốn một mình im
lặng về nhà, không cần đem con cuốn vào cuộc chiến tranh của hai người.”
Đóng sầm cửa xe, hắn không
bao giờ nguyện ý ngồi vào chỗ ngồi tranh cãi không ngớt kia trong xe, mặc kệ
bên trong có bao nhiêu thoải mái, bao nhiêu xa hoa, hắn chỉ cần im lặng, cho dù
phải đi bộ còn tốt hơn là chính mắt thấy tranh chấp ngu xuẩn của cha mẹ.
Ông chủ không nói chuyện,
người lái xe cũng không dám tuỳ tiện rời đi.
“Còn thất thần làm gì? Mau
gọi điện thoại kêu lão Trần đến đón thiếu gia.”
“Dạ, phu nhân.”
Người lái xe lấy ra điện
thoại của mình gọi về biệt thự, khẩn cấp liên lạc lão Trần bình thường phụ
trách đưa đón Ngụy Tuyển Triệt làm cho hắn lập tức lái xe đến đón thiếu gia.
Sau khi liên hệ thoả đáng,
người lái xe mới nơm nớp lo sợ lái xe, nhanh chóng cho xe nổ mạnh, bắt đầu chạy
nhanh đem hai người còn sót lại bên trong an toàn trở về biệt thự Ngụy gia.