Dưỡng Thành

Chương 16


Đọc truyện Dưỡng Thành – Chương 16

Dịch: Linh Dương Đầu Bò

“Chủ nhiệm bọn mày nói, mày không muốn đăng ký trường số 1?”

Giọng Phương Mục vẫn bình thường, Phương Thố không đoán được suy nghĩ của gã ngay nên đứng yên, đáp ừ một tiếng.

“Tại sao?”

Giọng Phương Mục quá dịu dàng, gã hiếm khi quan tâm đến chuyện học hành của cậu như vậy, Phương Thố bất ngờ, dù lòng tự tôn đã bị đả kích đến vỡ vụn của cậu không cho phép cậu cúi đầu, nhưng cậu vẫn thể hiện ý kiến của mình một cách rõ ràng và ngắn gọn, “Cháu cảm thấy trường số 5 cũng rất tốt, tuy tỷ lệ đỗ đạt không so được với trường số 1, nhưng bắt đầu từ năm nay trường đã thành lập hai lớp thực nghiệm, tập trung toàn bộ các giáo viên giỏi nhất trường vào hai lớp thực nghiệm này, với điểm số của cháu, muốn vào lớp thực nghiệm hoàn toàn không vấn đề gì. Hơn nữa cháu nghĩ chuyện học hành quan trọng là ở mình, không liên quan đến trường tốt hay không tốt cho lắm. Trường số 5 ở ngay bên cạnh trường cấp hai cháu đang học, cháu có thể về nhà hàng ngày, cuộc sống cơ bản không có gì thay đổi. Nhưng nếu cháu học trường số 1 thì sẽ bắt buộc phải ở trong trường.”

“Lý do gì dở hơi vậy?” Màn phân tích lập luận dẫn chứng rõ ràng của cậu bé đụng phải chủng loài hoàn toàn không thể giao tiếp như Phương Mục, chẳng khác nào đàn gảy tai trâu. Theo Phương Mục thấy, có trường tốt mà lại không học, có khác nào đầu óc chập mạch đâu?

Vẻ vừa tức vừa buồn thoáng qua trên mặt cậu bé, cậu nhìn thẳng vào Phương Mục mà lên án, “Đến cơm rang trứng đơn giản nhất mà chú còn không làm được, tất thì vứt trong gầm giường đóng thành cục rồi, đồ trong tủ lạnh có mốc có thiu chú cũng chẳng biết… cháu mà không ở nhà thì chú định sống kiểu gì?”


Sắc mặt Phương Mục lập tức trở nên vô cùng đặc sắc, bị một đứa nhóc con quở cho như thế, hình tượng người chủ gia đình của Phương Mục lập tức sụp đổ, thoắt cái biến thành một người khuyết tật cấp độ ba không thể tự lo cuộc sống cá nhân. Gã đàn ông đến chết vẫn sĩ mãi mới rặn ra được một câu cãi lại xưa nay đều dùng, “Nói như đánh rắm!”

Môi cậu nhóc mím lại thành một đường thẳng, cậu không nói nữa, nhưng vẫn nhìn thẳng vào người giám hộ vô lương tâm của mình không hề nhường nhịn.

Phương Mục bất ngờ trước vẻ cứng rắn bướng bỉnh hiếm có của cậu bé, một lúc sau, cái miệng độc địa bị xương lợn nghẹt cứng đã quay lại, gã cười lạnh một tiếng, “Được lắm, mày đang nói với tao rằng nếu một ngày nào đó mày vứt gánh giữa đường kệ xác tao, kết cục thê thảm sẽ đón chờ tao phải không?”

Mặt cậu bé đỏ lên, cậu cứng cổ không nói năng gì.

Phương Mục quăng khúc xương đã gặm xong lên bàn, lưng tựa vào thành ghế, ánh mắt sắc như dao lướt qua da thịt cậu bé, “Mẹ kiếp tao nuôi mày lớn bằng này không phải để làm một thằng vứt đi chỉ biết nấu cơm giặt quần áo cho tao!”

Mặt Phương Thố lúc trắng lúc xanh, Phương Mục đẩy cái ghế ra, đứng dậy rồi không thèm ngó ngàng gì, bỏ đi mất.

Hoàng hôn, tuy là đầu hè nhưng hơi nóng của mặt trời vẫn hầm hập bình thường, đốt cháy cả mặt đất. Phương Thố có thể cảm nhận được hơi nóng lan qua đế giày, truyền đến gan bàn chân, cậu không biết mình đã chạy đến vòng thứ mấy rồi, mồ hôi chảy dọc xuống theo gò má, cơ thể vẫn máy móc chạy theo đường chạy như không biết mệt, trong đầu chiếu đi chiếu lại vẻ mặt lạnh lùng chế giễu của Phương Mục như hành xác, cơn giận nén lại trong người nhưng không biết làm thế nào để trút ra ngoài.


“Phương Thố! Phương Thố!” Từ tít đằng xa kia, cạnh đường chạy có người đang gọi cậu, là bạn cùng lớp tên Ngụy Tuyết.

Phương Thố giả điếc, vẫn tiếp tục chạy. Ngụy Tuyết kiên nhẫn gọi, chờ Phương Thố chạy lại gần, Ngụy Tuyết đeo cặp bước thấp bước cao chạy bên cạnh cậu mà hỏi: “Phương Thố, bài cuối cùng mà thầy toán giải hôm nay ấy, cậu đã chép lại chưa? Cho tớ xem với.”

Phương Thố không để tâm, cô gái không nhận được bất cứ sự đáp lại nào hơi bực mình, ranh mãnh dọa, “Phương Thố, cậu còn không chịu nói là tớ tự lấy đấy nhé!” Nói xong, cô đi thẳng về phía cặp sách Phương Thố.

Bài thi kẹp trong sách toán, cô gái dễ dàng tìm ra, vừa mới mở ra, còn chưa kịp xem kỹ thì đã thấy Phương Thố đang chạy bộ đanh mặt đi nhanh đến, cướp lại bài thi.

Cô gái không phòng bị, xoẹt một tiếng, bài thi bị xé làm đôi, một nửa trong tay Phương Thố, một nửa trong tay cô gái. Cô gái bị sự việc xảy ra làm hết hồn, khuôn mặt trắng trẻo thanh tú đỏ ửng lên, không biết phải làm sao.

Phương Thố chẳng buồn ngước mắt, giật lấy nốt nửa bài thi còn lại trong tay cô gái, gập bừa cả nửa trong tay mình lại rồi nhét vào cặp, kéo khóa lại rồi hất lên vai, bước thật nhanh bỏ đi, để lại cô gái đứng đằng sau vừa lúng túng vừa xấu hổ.

Bước lên con phố rực rỡ ánh đèn, lần đầu tiên Phương Thố không về nhà ngay mà đi vô định trên đường, ủ rũ uể oải. Tiếng nhạc náo nhiệt vọng từ quán điện tử trên phố ra, chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào mà Phương Thố lại vào. Ánh đèn huỳnh quang sáng rực, không khí đặc quánh thứ mùi hỗn hợp của thuốc lá, mỳ tôm và đủ các thể loại khác, tựa như cả ngàn vạn năm chẳng hề được lưu thông. Sau máy là những khuôn mặt tái nhợt, chỉ có mắt là đỏ sọc lên.


Phương Thố đặt một máy, ban đầu vẫn còn lạ lẫm, chẳng mấy chốc đã quen tay hơn, càng chơi càng mượt, tựa như bẩm sinh đã có thiên phú rồi. Chẳng mấy chốc đã có một đám người tụ tập lại sau lưng cậu, một số thanh thiếu niên không có tiền tự chơi thì đứng xem người khác chơi đỡ thèm phát ra tiếng la khẽ. Phương Thố chẳng thèm quan tâm, chỉ chìm đắm trong thế giới của trò chơi.

Chơi mãi đến tám giờ hơn, cậu tắt máy, tính tiền rồi đi về. Duy trì mãi một tư thế trong thời gian dài, vai cậu hơi đau, cảm giác vui vẻ dễ chịu chẳng có mấy, cậu đứng trên con phố đông người qua lại, phiền muộn và buồn bã không lý do.

“Tiểu Thố?” Một chiếc xe đa dụng màu đen dừng lại trước mặt cậu, cửa kính xe hạ xuống, khuôn mặt tròn xoe đến đáng yêu của lão Ngũ hiện ra, mắt liếc sang quán điện tử phía sau Phương Thố, rồi lại nhìn chiếc cặp sách cậu khoác trên vai, “Muộn thế này rồi sao vẫn chưa về? Chú con sẽ lo đấy.”

Phương Thố mím chặt môi, một lúc lâu sau mới hậm hực nôn ra một câu, “Ông ta còn lâu mới thèm lo!” nói xong, chẳng thèm để ý đến lão Ngũ nữa, cậu gồng mình đi thẳng về phía trước.

Lão Ngũ ngớ người, thế ra là dỗi Phương Mục à? Hắn vội vàng xuống xe đuổi theo Phương Thố, kéo tay cậu, “Sao thế này? Có gì thì cứ nói với chú Tôn, kệ thằng chú súc sinh kia của con đi, nó lúc nào chả chó tính như thế.”

Phương Thố ngẩng lên, khóe mắt đỏ hồng, “Chú Tôn, chú ấy chẳng hề quan tâm đến cháu, chú ấy không thích cháu, cho dù cháu làm gì thì cũng chẳng có ý nghĩa gì với chú ấy cả, nếu vậy thì vì sao chú ấy còn muốn nhận nuôi cháu?” Cậu bé không làm ầm lên, chỉ nói vậy, nhưng dưới sự bình thản là tâm trạng căng thẳng đến sắp nổ tung.

Lão Ngũ ngẩn ra, hắn vốn luôn nhanh mồm nhanh miệng lại bị cậu bé làm nghẹn họng, cơ thể thẳng tắp nhưng mảnh dẻ của cậu bé như một thanh kiếm sắc đã rút khỏi vỏ, bộ dạng gồng mình bướng bỉnh giống y hệt Phương Mục hồi còn trẻ.

Lão Ngũ cảm thán trong bụng, một lúc sau mới lên tiếng, “Tiểu Thố, chú không biết vì sao hồi đó Phương Mục lại nhận nuôi con, nhưng chú biết, nếu nó đã nuôi con, thì chắc chắn sẽ mong con có thể trở thành một thằng đàn ông đầu đội trời chân đạp đất, mong con sẽ có tương lai.”


Cậu nhóc mím môi không nói năng gì, lão Ngũ giơ bàn tay to lên vỗ đầu Phương Thố, “Được rồi, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”

Cậu bé vẫn đanh mặt, nhưng lại kiên quyết lắc đầu, “Không có gì ạ.”

Được rồi, đến cả cái nết có chuyện gì cũng giữ trong bụng cũng y hệt Phương Mục, lão Ngũ hết cách với chú cháu nhà này, hỏi, “Còn muốn loanh quanh ngoài này nữa không?”

Phương Thố chầm chậm lắc đầu.

“Được, để chú đưa con về.”

“Không cần đâu chú Tôn, cháu tự về được.” Tâm trạng thằng bé hình như đã bình thường trở lại, cậu lại quay về làm đứa trẻ hiểu chuyện và lễ phép ngày xưa.

Phương Thố về nhà trên con đường quen thuộc, lúc này, cậu lại bắt đầu quan tâm đến vấn đề cơm tối, ngẫm lại xem trong tủ lạnh còn gì có thể đem ra nấu được không, ăn tạm cho qua bữa tối hôm nay. Ánh đèn từ trong nhà rọi ra, Phương Thố nhấc chân bước vào trong cổng, ngẩng đầu lên rồi bỗng dừng khựng lại – trên bàn ăn quen thuộc là ba món một canh đang bốc khói nghi ngút, nhìn có vẻ là mua từ quán cơm đối diện, Phương Mục chống mí mắt đang chực díp lại mà ngồi đó, đối diện gã là một cậu nhóc đang và cơm như chết đói, hai bên má phồng lên như con hamster, dưới ánh đèn, đôi mắt hoa đào lấp lánh, trông hơi quen quen.

Sự chua xót vô hạn lập tức trào lên trong lòng Phương Thố, tựa như thứ gì đó thuộc về mình đã bị người ta cướp đi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.