Dưỡng Thành Nữ Vương

Chương 44: Cái gọi là uy hiếp . . .


Đọc truyện Dưỡng Thành Nữ Vương – Chương 44: Cái gọi là uy hiếp . . .

“Tùy em, dù sao anh không ngại công khai.” Trương Diệu Thiên cứ thế mà nhìn Âu Dương Trì, trong mắt không một tia do dự, anh bình tĩnh tựa như nhân vật chính trong những lời đồn xấu xa này không phải là mình vậy, cũng làm cho tâm tình của Âu Dương Trì bình tĩnh một ít. Trương Diệu Thiên vỗ nhẹ lên bàn tay lạnh lẽo của Âu Dương Trì, “Bất quá, em cứ bình tĩnh một chút.”

“Em rất bình tĩnh a, em chỉ nói là ‘lỡ như’, lỡ như em nói ra, anh sẽ không trách em chứ?” Âu Dương Trì cũng cầm ngược lại tay Trương Diệu Thiên.

“Sẽ không.” từ đỉnh đầu truyền đến thanh âm trầm ổn của Trương Diệu Thiên, ngữ khí nhẹ nhàng làm cho trái tim của Âu Dương Trì cũng dần dần trở nên bình tĩnh.

“Ai biết mấy phóng viên khó hiểu này sẽ hỏi vấn đề gì chứ ~” một tay Âu Dương Trì cùng Trương Diệu Thiên nắm chặt lại với nhau, một tay kia thì chống đầu, vẻ mặt của cậu đầy vẻ bất đắc dĩ, tiếp theo cậu nói, “Minh tinh thật đúng là quá phiền phức ~ ”

“…” Trương Diệu Thiên không nói gì, chỉ lẳng lặng đứng ở bên cạnh Âu Dương Trì, cùng cậu đọc tất cả các kiểu các loại tin tức ở trên mạng.

Về chuyện xấu lần này của Âu Dương Trì truyền đến ồn ào huyên náo, các phóng viên và các fan hâm mộ đều chờ đợi Âu Dương Trì và Trương Diệu Thiên ra mặt giải thích vấn đề này.

Vì chuyện xấu cùng Trương Diệu Thiên mà cậu lại một lần nữa đứng ở trước mặt các phóng viên, tuy Tô Lâm một lần lại một lần cường điệu rằng cậu phải cố mà tươi cười, nhưng Âu Dương Trì vẫn cương quyết giữ vững biểu tình của mình, một chút tươi cười cũng không muốn lộ ra, cậu lạnh lùng đứng ở trước mặt các phóng viên, không khí trong nhất thời xấu hổ không thôi.

“Giữa chúng ta chỉ là bạn bè mà thôi.” Âu Dương Trì lạnh lùng mở miệng, Tô Lâm ở bên cạnh không ngừng cố gắng nhắc nhở cậu là phải mỉm cười. Bất quá, trải qua lúc lâu nhưng Âu Dương Trì vẫn không chút nào phản ứng, Tô Lâm chỉ có thể yên lặng vỗ ót, đối với hành vi Âu Dương Trì tỏ vẻ tức giận như vậy thực hết cách.

“Vậy tại sao Trương Diệu Thiên ở trong ảnh chụp lại ôm thắt lưng của cậu?”

“Tôi uống rượu, anh ấy đỡ tôi, chẳng lẽ không thể đưa bạn uống say về nhà sao?” Âu Dương Trì nhìn chằm chằm phóng viên vừa lên tiếng kia, nói ra lời kịch mà mình đã sớm chuẩn bị. Tuy loại chuyện uống say này cũng không phải là chuyện tốt, hơn nữa còn bày ra hình tượng so với Âu Dương Trì ngày thường có chút khác lạ, nhưng tổng thể so với chuyện đồng tính luyến ái vẫn tốt hơn nhiều.

“Thế nhưng không phải Trương tiên sinh lại còn tiến đến bên tai cậu nói chuyện thực vô cùng thân thiết sao?”

“Tôi uống rượu nên không nhớ rõ tình huống lúc ấy.” ánh mắt Âu Dương Trì nháy cũng không nháy mà nói ra những lời nói dối, biểu tình không chút biến hóa, thần thái bình tĩnh.

“Âu Dương tiên sinh thật sự không nhớ rõ tình huống ngay lúc đó sao? Trương Diệu Thiên không nói cho cậu biết sao?”

“Chỉ đơn giản là một lần uống say, vì sao phải kể lại?” Âu Dương Trì dừng một chút, “Muốn biết rõ, anh có thể đi hỏi Trương Diệu Thiên.”


Tiếp theo, các phóng viên lập tức á khẩu không nói được gì, Trương Diệu Thiên là một người hành tung bất định, trên cơ bản tư liệu phỏng vấn về anh ở trong nước là một mảnh trống không. Muốn đi tìm người như vậy để hỏi, thật sự là quá khó khăn.

Tiếp theo, mọi người bắt đầu chuyển hướng câu hỏi.

“Âu Dương tiên sinh, gần đây vẫn luôn truyền ra chuyện cậu đang chơi《 đại đường thịnh thế 》, còn có các loại chứng cớ, xin hỏi nhân vật Trì Trung Chi Vật ở trong game chính là cậu sao?” Một phóng viên vừa hỏi vừa vươn tay gạt người trước mặt ra, đem microphone đưa đến nơi gần ngay trước mặt Âu Dương Trì.

“Là tôi, xin hỏi có vấn đề gì sao?” Âu Dương Trì biết chuyện này không có biện pháp giải thích, Tô Lâm cũng nói chuyện này thừa nhận là tốt nhất, dù sao Âu Dương Trì ở trong game cũng chưa từng nói lời thô tục, có vấn đề duy nhất chính là – cậu ở trong game cũng có quan hệ với Trương Diệu Thiên, thời điểm cậu cùng đám người Bỉ Ngạn Hoa Hồng kia gây mâu thuẫn đã bị người chụp lại màn hình. Tô Lâm nói phóng viên khẳng định sẽ lấy việc này ra hỏi.

Quả nhiên, kế tiếp một phóng viên khác đứng rất gần Âu Dương Trì liền lên tiếng: “Trong game, cậu và Trương Diệu Thiên đã kết hôn, đây là thế nào? Xin hỏi cậu vẫn luôn biết Trương Diệu Thiên là Quân Lâm Thiên Hạ, hay là thật ra các người ở trên mạng quen biết nhau?”

“Lúc trước tôi không biết Quân Lâm Thiên Hạ là Trương Diệu Thiên, tôi và Trương Diệu Thiên đã sớm biết nhau, sau đó lại phát hiện ở trong game cũng quen biết, vì chơi trò chơi mà kết hôn thế thôi.” Âu Dương Trì mặt ngoài bình tĩnh giải thích, tuy trên mặt lạnh như băng, không có biểu lộ ra biểu tình chán ghét, nhưng trong lòng đã sớm cảm thấy vô cùng phiền chán.

“Có người chơi game nói quan hệ của hai người ở trong game rất giống người yêu, Trương Diệu Thiên cũng nói cậu là người đẹp nhất, cho dù hiện tại cậu và anh ta không phải là người yêu, thì có khi nào anh ta thích cậu không?”

“Này chỉ là tin đồn, giống người yêu không nhất định là người yêu, những lời nói không có chứng thực cũng chỉ là những lời đồn vô căn cứ.” Sau đó Âu Dương Trì lộ ra nụ cười hơi có vẻ trào phúng, cậu tràn đầy tự tin nói, “Về chuyện anh ấy nói tôi là người đẹp nhất, chỉ khách khí một chút mà thôi. Hơn nữa tôi cảm thấy bộ dạng của tôi rất tốt, không phải sao?”

Các phóng viên thực không khách khí mà đưa ra những vấn đề mà mình muốn hỏi, hơn nữa thực xảo quyệt và lắc léo, may mắn Tô Lâm đã sớm dự đoán được đại đa số vấn đề, thẳng đến cuối cùng cũng không xảy ra điều sai sót gì.

“Âu Dương…” Sau khi cuộc họp báo kết thúc, Tô Lâm nhận được một cuộc điện thoại liền ngơ ngác nhìn Âu Dương Trì, sau đó anh ta đem di động đưa tới trước mặt Âu Dương Trì, “Có một cô gái nói muốn tìm cậu…”

“Sao anh lại thế này? Bất cứ cô gái nào tìm tôi, mà gọi đến số điện thoại của anh thì anh đều giúp các cô chuyển máy cho tôi sao?” Âu Dương Trì ngồi ở chỗ ngồi phía sau xe, dựa đầu vào lưng ghế, nhắm mắt dưỡng thần, tâm tình vốn không tốt, sau khi nghe lời nói của Tô Lâm, cậu liền không kiên nhẫn mà trách cứ.

“Đây là cô gái đã cung cấp ảnh chụp cho toà soạn …” Tô Lâm dừng một chút, “Cô ta nói trong tay cô ta còn có ảnh chụp của cậu và Diệu Thiên. Là … kiss.”

Âu Dương Trì nhướng mày, lập tức ngồi ngay ngắn, biểu tình cực kỳ nghiêm túc, nhận lấy di động của Tô Lâm, đặt lên bên tai, ngữ khí không tốt nói, “Cô muốn gì?”


“Âu Dương Trì sao?” Trong điện thoại vang lên giọng nữ với ngữ điện sung sướng vô cùng chói tai, “Ha ha ~ ta gọi là An Tình, đúng rồi, chính là Bỉ Ngạn Hoa Hồng ~ ”

“Rốt cuộc ngươi muốn nói gì?” Âu Dương Trì nghiến răng nghiến lợi hỏi, cậu vô cùng chán ghét thanh âm của cô gái trong điện thoại.

“Ngươi và Trương Diệu Thiên chia tay đi, ta đây sẽ không phát tán ảnh chụp kia.” An Tình giờ phút này cười đến thực thoải mái, “Nếu ảnh chụp kia mà bị lộ ra ngoài, ngươi tuyệt đối giải thích không được a. Bất quá, bây giờ đã có rất nhiều người cảm thấy ngươi là đồng tính luyến ái, nga, không đúng, ngươi vốn chính là đồng tính luyến ái, ha ha ~~ ”

“Ngươi cho rằng ta sẽ bị ngươi uy hiếp sao?” thanh âm Âu Dương Trì càng lạnh hơn.

“Ta sẽ gửi ảnh chụp kia đến cho ngươi xem, sau khi xem xong, ngươi sẽ nói gì ~” An Tình vui vẻ nói xong, liền cúp điện thoại.

Một lát sau, di động của Tô Lâm run lên, An Tình gửi tới một tin nhắn.

Âu Dương Trì và Tô Lâm đều đem lực chú ý đặt lên trên di động, ấn mở tin nhắn ra, liền khiến cho bọn họ ngây ngẩn cả người.

Từ ảnh chụp có thể thấy được người chụp ảnh là người ở trong căn hộ của tòa bulding đối diện nhà Trương Diệu Thiên. Bối cảnh là ở phòng khách, hai nhân vật chính – Trương Diệu Thiên và Âu Dương Trì đang ngồi trên sofa ở phòng khách.

Bức màn màu trắng ở phòng khách chỉ kéo lại một nữa, bởi vì bị gió thổi mà hơi hơi bay lên, nhìn qua rất đẹp.

Hai tay Trương Diệu Thiên ôm lấy thắt lưng Âu Dương Trì, Âu Dương Trì cơ hồ dán dính ở trên người Trương Diệu Thiên, hai tay ôm lấy cổ Trương Diệu Thiên. Hai người hôn sâu đến quên hết mọi thứ, tuy khoảng cách có chút hơi xa, nhưng theo cái góc độ kia vẫn có thể xác định thân phận của Âu Dương Trì. Chính là không nhìn thấy rõ mặt của Trương Diệu Thiên cho lắm.

“Mẹ kiếp, hai người cũng quá rồi đi!” Tô Lâm nhìn ảnh chụp, sau một lúc lặng im liền rống lên, “Ở trong phòng khách thì phải kéo màn lại a!”

“Tôi làm sao biết sẽ có gió thổi, hơn nữa lại có một tên biến thái thích trình trộm như vậy! Ả kia là tên cuồng trình trộm a!” trong cơn tức giận Âu Dương Trì liền xóa đi tin nhắn, “Chấm dứt chuyện này xong, tôi nhất định phải kiện ả ta…”

“Tôi hỏi các người định làm gì tiếp theo đây? Sẽ không còn tin gì khinh khủng nữa chứ? Trái tim tội nghiệp của tôi a!” Tô Lâm xoa xoa huyệt Thái Dương của mình, biểu tình nghiêm túc nhìn vào Âu Dương Trì, “Sẽ không làm thiệt chứ?”


“Làm sao có thể…” Âu Dương Trì dựa vào lưng ghế, hơi hơi ngưỡng đầu, “Bất quá, ả ta nói – nếu tôi và Trương Diệu Thiên không chịu chia tay thì sẽ phát tán ra ngoài.”

“Phát tán ảnh chụp này ra ngoài?” Tô Lâm cũng nghiêm túc lên, nhớ lại ảnh chụp vừa rồi, sau khi cẩn thận suy nghĩ một phen, anh ta nói “Cũng may trong ảnh chụp không thấy rõ mặt Diệu Thiên, chúng ta có thể nói người nọ không phải là cậu, chỉ là bộ dạng tương tự mà thôi. Khoảng cách xa như vậy sẽ không có cách gì để khẳng định.”

Tiếp theo không đợi bao lâu, di động của Tô Lâm lại một lần run lên, lại là tin nhắn của An Tình. Lần này cũng là ảnh chụp, chẳng qua trong ảnh chụp là Âu Dương Trì lười biếng ngồi dựa vào sofa, Trương Diệu Thiên cầm một ly nước đứng ở bên cạnh.

Hai ảnh chụp này rõ ràng là chụp cùng một ngày, bọn họ đều mặc quần áo giống y chang tấm ảnh kia. Tuy trong ảnh chụp này hai người không có hành vi thân mật, nhưng chỉ với ảnh chụp này là có thể chứng minh người hôn môi trong ảnh chụp kia là Trương Diệu Thiên và Âu Dương Trì.

Trầm mặc, trầm mặc vẫn là trầm mặc, trừ bỏ trầm mặc cũng chỉ còn lại tiếng hít thở nhẹ nhè của Tô Lâm và Âu Dương Trì.

Tô Lâm nhìn Âu Dương Trì đang nhìn chằm chằm vào tin nhắn trên di động mà không nói một lời, cực kỳ lo lắng.

“Làm sao bây giờ?” Tay nắm di động của Âu Dương Trì bắt đầu dùng sức, cậu lần đầu tiên có loại cảm giác này. Cảm giác bị uy hiếp, làm cho cậu thực bực bội.

“Nếu không, các người chia tay đi.” Tô Lâm nhỏ giọng đề nghị, Âu Dương Trì không nói gì. Tô Lâm tiếp tục nói, “Tuy hiện tại có rất nhiều hủ nữ, nhưng đại đa số vẫn không ủng hộ đồng tính luyến ái, không phải sao?”

“Tôi sẽ không chia tay.” Âu Dương Trì im lặng một lúc lâu, rồi thốt lên một câu. Sau đó tiếp tục yên lặng và cúi đầu, tuy Tô Lâm không thấy rõ vẻ mặt của cậu, nhưng Tô Lâm vẫn có thể cực kỳ xác định sắc mặt Âu Dương Trì rất khó xem.

“Âu Dương, ảnh chụp này mà bị truyền ra, cậu liền xong.” Tô Lâm nói lời thấm thía.

“Cái loại người như ả ta nhất định sẽ vẫn lấy ảnh chụp này tiếp tục tới uy hiếp tôi, tôi chán ghét loại cảm giác bị động này!” Âu Dương Trì nhét di động vào trong lồng ngực Tô Lâm, “Giúp tôi chuyển lời tới ả ta, tôi không đồng ý.”

“Âu Dương! Cậu kéo dài thời gian một chút, nói không chừng công ty sẽ thương lượng ổn thõa với ả ta.”

“Thương lượng như thế nào? Ả ta cũng không phải vì tiền! Ả ta tuyệt đối là bị bệnh thần kinh!” Âu Dương Trì liếc Tô Lâm một cái, sau khi suy nghĩ cẩn thận rồi nói “Tôi sẽ chuyện trách nhiệm về chuyện này! Tôi đã có quyết định của chính mình!”

“Anh Âu Dương, anh không thể như vậy a ~ sao có thể giống như trẻ con 10 tuổi vậy chứ, chúng ta cứ suy nghĩ suy nghĩ rồi sẽ có biện pháp a. Không cần xúc động a ~” Ngay tại thời khắc Tô Lâm vừa nói xong, di động của Tô Lâm lại vui vẻ vang lên. Tô Lâm nhìn thoáng qua màn hình di động, lại là dãy số của An Tình, hiện tại anh ta cực kỳ muốn chửi tục.

Âu Dương Trì đoạt lấy di động, ấn nghe: “Ngươi còn gọi tới làm gì?”


“Đừng kích động a ~ ta chỉ muốn hỏi một chút – Âu Dương đại minh tinh đã suy nghĩ tốt phải làm sao bây giờ chưa? Vẫn muốn ta phát tán ảnh chụp sao?” Tuy Âu Dương Trì chưa từng thấy qua An Tình, nhưng cậu cơ hồ vẫn có thể tưởng tượng ra sắc mặt tươi cười của ả đàn bà kia.

“Tùy ngươi, muốn phát tán thì cứ phát tán, ngươi cho là như vậy là có thể uy hiếp ta?” Âu Dương Trì đột nhiên nở nụ cười, “Ta đã có tính toán ổn thõa.”

“Dù sao ta cũng đoán được ngươi sẽ không nghe theo lời ta, nên đã chuyển cho các tòa soạn báo a ~” An Tình ngừng một chút, tiếp tục nói, “Ta sẽ không để cho các ngươi sống thoải mái, ha ha ~~ ha ha ha ~ ”

“Đồ điên! Tùy ngươi.” Âu Dương Trì làm nguội tâm tình một chút, “Hỏi một chuyện cuối cùng, ngươi làm sao có thể chụp được những ảnh chụp này?”

“Như thế nào chụp à? Ha ha ~” An Tình cất tiếng cười vang, “Cái này đã tốn không ít công sức của ta a, vì tìm ra địa chỉ của Trương Diệu Thiên mà ta đã tốn không ít thời gian. Sau đó ta đặt camera trong hành lang nhà các ngươi ~ còn về phần ảnh chụp các ngươi kiss nhau thì ta vừa chụp được vào tuần trước. Ngươi đoán xem ta đứng ở đâu chụp được? Ta đến building đối diện nhà các ngươi mà thuê một căn hộ, sau đó mỗi ngày ta đều dùng kính viễn vọng để theo dõi các ngươi, tuy các ngươi luôn thích kéo màn, nhưng bất quá vẫn để cho ta tìm được cơ hội ~ ”

“Ngươi thực biến thái!” Âu Dương Trì đột nhiên cảm thấy lông tóc cả người đều dựng thẳng lên hết, có một ả đàn bà như vậy luôn cầm kính viễn vọng quan sát cuộc sống của mình và Trương Diệu Thiên, quả thực rất ghê tởm.

“Mắng ta? Ngươi cứ mắng a ~ cứ tùy tiện mắng đi, qua hôm nay ngươi sẽ không còn những ngày thoải mái nữa đâu a.” An Tình nói xong liền cúp điện thoại.

Nghe trong di động truyền đến thanh âm đô đô, Âu Dương Trì cứ như vậy ngây ngẩn cả người trong chốc lát, nói thực ra đây là lần đầu tiên cậu bị người khác cúp điện thoại.

“Âu Dương, cậu không sao chứ?” Tô Lâm vỗ vỗ bả vai Âu Dương Trì, nhìn sắc mặt Âu Dương Trì vô cùng tái nhợt, nắm tay cũng nắm chặt lại, Tô Lâm liền muốn đem ả An Tình kia trói lại rồi đánh cho một trần nhừ tử.

“Ả An Tình này nhất định có bệnh!” Âu Dương Trì nhắm mắt lại nói, “Loại trình độ như ả này tuyệt đối là tâm lý bị vặn vẹo!”

“Ả vặn vẹo thì kệ ả đi, chúng ta nên ngẫm lại xem kế tiếp nên làm thế nào…”

“Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, Tiểu Lâm, lần này anh không cần lo cho tôi, tôi có biện pháp của chính mình.” Âu Dương Trì nhìn Tô Lâm liếc mắt một cái, chân thành nói.

Tựa như An Tình nói, ngày hôm sau các trang đầu của các tờ báo lại một lần bị Âu Dương Trì chiếm lĩnh. Ở giữa tờ báo là ảnh chụp hôn môi của Trương Diệu Thiên và Âu Dương Trì.

Trương Diệu Thiên nhìn thoáng qua, yên lặng ném tờ báo lên trên bàn trà. Cả người đều bị một loại áp suất thấp bao phủ, ngày hôm qua anh đã nghe kể lại cuộc nói chuyện giữa Âu Dương Trì và An Tình, anh thực không ngờ An Tình sẽ làm đến loại tình trạng này.

“Diệu Thiên, anh muốn đi cùng em sao?” Âu Dương Trì ngồi ở bên cạnh Trương Diệu Thiên, lên tiếng hỏi: “Em là nói cuộc họp báo.”

“Đương nhiên.” Trương Diệu Thiên quay đầu lại, đứng lên, chỉnh chỉnh quần áo, rồi lên tiếng: “Đi thôi!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.