Đọc truyện Dưỡng Thành Nữ Vương – Chương 37: Chiến tranh lạnh lần đầu
Mới trước đó một giây, màn hình trước mắt còn đầy hoa thơm cỏ lạ màu sắc đẹp tươi, lấp lánh đến hoa mắt ngừơi nhìn, một giây tiếp theo liền không báo trước tiếng nào tối thui cả mảng. Tiếng nhạc du dưong trong tai nghe cũng theo đó ngừng bặt.
Âu Dương Trì sửng sốt một chút, đầu tiên cậu tưởng là do cúp điện, nhưng nhìn thấy chiếc đèn nhỏ trên bàn làm việc vẫn tỏa sáng rực rỡ, thậm chí còn phản quang lại trên màn hình máy tính nữa kìa. Bàn tay của Âu Dương Trì đặt trên bàn phím hơi co giật.
Cậu nghi ngờ lướt theo đường đây điện nhìn đến đầu nguồn, chỉ thấy nơi ô cắm dây nguồn điện của máy tính nằm chỏng chơ trên sang, mà kế bên nó chính là anh Trương đẹp trai.
“Anh giật ổ cắm ra làm gì?” Âu Dương Trì gỡ tai phone xuống, đôi mày cau chặt cho thấy cậu đang rất bất mãn.
“Kêu em ra ăn cơm.” Trương Diệu Thiên chỉ trả lời một câu thản nhiên như vậy, ngữ khí ôn hòa nhàn nhạt như không của anh càng làm cho cậu thêm tức, bộ không biết lúc người ta đang chơi hăng máu mà giật giây ổ cắm ra là chuyện thất đức đến mức nào hả?!?!!!
“Anh bộ không đến nói đàng hoàng đựoc hả? Rõ ràng có bao nhiêu là cách, tại sao lại làm như vậy?” Giọng nói Âu Dương Trì cao thêm, tốc độ nói cũng tăng lên ít nhiều.
“Cách đó là nhanh nhất.” Trương Diệu Thiên ngắn gọn nói vài chữ xem như trả lời, sau đó liền ung dung lướt ra khỏi phòng, để lại cho Âu Dương Trì một bóng lưng thẳng tắp. Nếu chỉ xét nhiêu đây thì chắc cú trăm phần trăm lỗi là do Trương Diệu Thiên cố tình gây sự trước, nhưng thật ra lại không phải như vậy, nói sâu xa ra thì trong chuyện này lỗi của Âu Dương Trì còn nhiều hơn cả anh.
Chuyện này muốn nói tới phải đi ngược dòng thời gian một chút, bắt đầu từ lúc bọn họ cùng nhau đi du lịch Canada về. Bởi vì trong suốt thời gian đi chơi Âu Dương Trì không lên game luyện cấp, trải qua nhiều ngày như vậy đương nhiên trong bang hội càng có thêm nhiều thành viên lục tục mãn cấp. Thấy bọn họ người người nhà nhà nắm tay nhau mà max level hết cả, Âu Dương nhà ta cũng không chịu yếu thế bắt đầu điên cuồng cày kéo.
Quá nhập tâm vào trò chơi sẽ phát sinh rất nhiều rắc rối, trong đó chuỵên xảy ra thường xuyên nhất chính là cậu thường xuyên chơi game chơi đến quên cả ăn cơm.
Mỗi ngày sáng trưa chiều ba bữa, anh Trương nhà ta không chỉ phải lo nấu cơm cho uyên uyên hai người mà còn phải giống như bà mẹ có con nhỏ vậy, thúc giục Âu Dương Trì đi ăn cơm. Cứ lâu dài như thế, đừng nói tới Trương Diệu Thiên tính tình vốn không phải đại từ đại bi, cho dù có hiền lành đến mấy đi chăng nữa cứ lâu dài như vậy cũng sẽ sinh ra bực bội.
Trương Diệu Thiên từ xưa đến nay vốn là người ít nói, có chuyện gì phiền lòng chăng nữa cũng thường tự giữ ở trong lòng. Tính cách anh như vậy nên không có khả năng cùng Âu Dương Trì nói rõ đúng sai, mà Âu Dương Trì sống qua mấy ngày quá nhàn nhã này tất nhiên càng không thể nhận ra khuyết điểm của bản thẩn.
Nhìn bộ dáng Trương Diệu Thiên quay đi, Âu Dương Trì cắn cắn môi, cậu đứng thừ người ra suy nghĩ trong chốc lát, cuối cùng quyết định không so đo với Trương Diệu Thiên làm gì.
Trương Diệu Thiên bình tĩnh như không bước vào nhà ăn, Trương Diệu Thiên đã ngồi ngay ngắn sẵn trên bàn, không ăn cơm mà ngồi đó chờ Âu Dương Trì.
Nhưng là, Âu Dương Trì chẳng thèm nhìn đến Trương Diệu Thiên, không nói một lời nào tiêu sái bình thường ngồi xuống vị trí ăn cơm, hai ngừoi ngồi đối diện nhau, ngoại trừ tiếng đũa bát thanh thúy va chạm vào nhau ra, toàn bộ nhà ăn chỉ còn lại tiếng hít thở nhợt nhạt. Bầu không khí giữa hai người lúc này có đôi chút quỷ dị.
Sau đó, khí lạnh nơi nhà ăn bắt đầu lan tới nơi hai người bọn họ “cắm rễ” nhiều nhất: thư phòng, bởi vì cả hai đều cắm cúi chơi game, trong phòng chỉ còn duy nhất tiếng gõ bàn phím. Hai người tai mang phone, mắt không thèm nhìn trong game cũng vô cùng ăn ý không ai nói với ai lời nào.
Bất quá cùng một trò chơi, hoàn cảnh của hai người lại hoàn toàn khác nhau. Trương Diệu Thiên tiến thẳng tới trường PK, đem người chơi dám đến khiếu chiến như cái bao cát mà ngược người ta cho đến chết, trong khi Âu Dương Trì thì lại điều khiển nữ y sự chạy vòng vòng, chạy một hồi đã lại bắt đầu thất thần.
Âu Dương Trì đối với hành vi của Trương Diệu Thiên hôm nay quả thật rất bất mãn, bất quá, quen nhau cũng đã lâu, cậu đã có thể dần dần phát hiện ra điểm không phù hợp. Trương Diệu Thiên là một nam nhân thành thục ổn trọng, tuyệt đối không phải là kẻ vô duyên vô cớ rút phích cắm của người tar a như vậy, hơn nữa với cái mức độ bao dung cưng chiều cậu của anh mà nói, mọi chuyện hôm nay quả thật đều rất khác thường.
Loại trừ cái khả năng gia đình anh xảy ra chuyện không hay vốn không thể xảy ra lúc này, Âu Dương Trì lại một lần nữa nhíu mày, nói cách khác căn nguyên vấn đề lần này là do mình sao? Mình như thế này làm sao lại có vấn đề?
Âu Dương Trì nghĩ đến đây, liền nghiêng nghiêng đầu nhìn Trương Diệu Thiên, mà cái người bị nhìn chằm chằm kia lại vẫn trước sau như một dán chặt mắt vào màn hình, một phân cũng không thèm chú ý đến cậu, Âu Dương Trì nghẹn ngào cắn răng, đem tầm mắt dời lại đến trên máy tính.
Trên màn hình, tiêu y sư khuôn mặt thanh thuần mặt một thân lụa trắng mỏng manh, mái tóc thật dài rối tung theo gió, một bên tóc cài đóa hoa trà trắng ngần, nhìn qua xinh đẹp vô cùng. Y sư cầm trong tay ngọc thế phất trần, xung quanh người tỏa ra tầng hào quang màu lam nhàn nhạt, cứ như tiên nữ nơi đâu vừa giáng xuống trần.
Mắt nhìn nữ y sư chính mình bỏ công tỉ mĩ chỉnh ra, tuy rằng vô cùng xinh đẹp nhưng cũng không vực dậy nổi tâm tình chơi game của Âu Dương Trì. Cậu đóng máy tính, không thèm quay đầu lại một nước đi thẳng ra khỏi thư phòng trực tiếp tiến vào phòng ngủ, “Ầm” một tiếng ngả thẳng lên giường. Chỉnh lại tư thế nằm một chút, cậu sau đó chỉ nằm yên trên giường mà ngây ngốc nhìn lên trần nhà.
Có cái gì không vừa ý thì nói ra là được rồi a, cứ giữ ở trong lòng mà buồn bực cái gì, mình đây cũng đâu có biết đọc ý nghĩ, làm sao mà biết người ta đang suy nghĩ cái gì.
Trái lo phải nghĩ một hồi cũng không tìm ra được nguyên nhân khiến Trương Diệu Thiên khác thường hôm nay, Âu Dương Trì rốt cục bùng nổ, cậu nắm chặt tay đấm mạnh một cái vào chăn. Bất quá, một đấm này rơi vào đám bông vải một chút tác dụng giải stress cũng không có. Cậu mệt mỏi trở mình, dùng chăn bao kín lại, sau đó nhắm mắt chuẩn bị đi vào giấc ngủ, một bộ dạng rõ rành rành là đang uất ức.
Trương Diệu Thiên ngay lúc Âu Dương Trì tắt máy đứng lên đã cảm nhận được rồi, sau đó anh bắt đầu dùng dư quang nhìn chăm chắm vào cậu thẳng đến lúc ra khỏi thư phòng. Nhẹ nhàng xoa huyệt thái dương, nếu muốn hỏi Trương Diệu Thiên vì cái gì lại phát hỏa đùng đùng ra như vậy, anh thật ra cũng không thể giải thích được.
Trương Diệu Thiên mặt dù trong mắt người khác mười phân là một kẻ lạnh lùng, tính tình lại cổ quái hơn nữa tuyệt đối không phải là lọai người kiên nhấn, biết quan tâm cho kẻ khác. Nhưng mà anh đối với Âu Dương Trì vẫn vô cùng kiên nhẫn hơn nữa khi làm việc gì đều lo lắng đến cho cậu trước tiên.
Nguyên nhân anh làm tất cả cho cậu thế này là vì anh yêu cậu, cho nên mới theo bước, nghĩ cách khiến Âu Dương Trì vui vẻ. Bất quá làm nhiều việc như thế, anh tất nhiên cũng hi vọng mình sẽ đạt được kết quả, có được hồi báo, hy vọng rằng Âu Dương Trì sẽ tự biết quan tâm cho bản thân cũng như càng thêm yêu anh. Tuy nói tình yêu không nói gì đến đền đáp, nhưng trong chờ người yêu có chút phản ứng thế này nghĩ ra cũng chỉ là lẽ thường mà thôi.
Tuy rằng Trương Diệu Thiên anh một trăm phần trăm đóng dấu trạch nam, nhưng kỳ thật đam mê của Âu Dương Trì với game so với anh cũng chẳng thấp hơn chút nào. Nhìn Âu Dương Trì gần đây hết nhận một đồ đệ, rồi lại vì tăng cấp mà lo cày cuốc đến tối mặt tối mày, Trương Diệu Thiên bỗng nhiên cảm thấy mình bị xem nhẹ.
Chuyện này nếu rơi trên người một đôi tình lữ bình thường biết cách ngồi lại nói chuyện với nhau, 30s thôi là giải quyết xong xuôi rốt rẻng. Chính là Trương Diệu Thiên anh là cái tên mặt than có tiếng, ngữ khí lại trầm ổn chẳng lên xuống biến hóa được bao nhiêu, nên biến hóa cảm xúc của anh người thường còn khó mà thấy được huống chi là loại người tự tung tự tác như Âu Dương Trì. Thế nên chuyện này lập tức từ bé bị xé ra to, sau đó bọn họ cứ thế tiếp tục giằng co với nhau cả hai ngày.
Ngày thứ hai sau khi hai người chiến tranh lạnh, ngoài trời đổ cơn tuyết lớn. Trương Diệu Thiên ngồi trước một đống nhạc phổ, trong đầu vẽ nên đủ loại giai điệu, cả anh cùng với Âu Dương Trì đều có sở thích giống nhau, rất thích vừa xem nhạc phổ vừa dùng tay gõ nên tiết tấu.
“Chúng ta nói chuyện đi” Âu Dương Trì đầu tiên là gõ gõ lên bàn tạo sự chú ý cho Trương Diệu Thiên, sau đó mới mở lời.
“Em ngồi đi” Trương Diệu Thiên liếc mắt nhìn cậu một cái, thấy trên mặt đối phương hoàn toàn nghiêm túc,
Âu Dương Trì mặt không chút thay đổi ngồi vào chiếc ghế gần nhất với Trương Diệu Thiên, bộ dáng lạnh lùng của cậu lúc này cùng anh người yêu đeo mặt than thường nhật kế bên giống nhau như đúc.
“Đem mấy thứ anh đang cầm trong tay bỏ hết xuống đi, nhìn em này…” Âu Dương Trì thấy Trương Diệu Thiên trong tay vẫn cầm một xấp nhạc phổ không tập trung lắm vào cuộc nói chuyện của hai người, nhẹ nhàng lên tiếng nhắc nhở, tay cũng nhanh chóng cứơp đi mớ nhạc phổ của anh, vứt xuống trên bàn sau đó mới cùng anh bốn mắt nhìn nhau “Lần này…”
Âu Dương Trì đem âm cuối kéo ra hơi dài, sau đó dừng một chút mới tiếp tục nói “Anh là giận em chơi game không quan tâm đến anh sao?”
Trương Diệu Thiên không nói gì, chỉ trầm mặt như trước. Thấy anh im lặng không nói, Âu Dương Trì trong lòng đã có đáp án của mình, nhưng biểu tình trên mặt vẫn không thay đổi, cậu hơi hơi khép miệng, đôi môi mỏng giật nhẹ tựa hồ muốn nói lại thôi,
Lập tức, bầu không khí giữa hai người lại lâm vào im lặng.
“Là em sai rồi, làm người yêu mà không chú ý đến chuyện này, thật xin lỗi” Một hồi lâu sau, Âu Dương Trì mới lên tiếng. Khi nói những lời này, cậu đem tầm mắt nhìn về phía khác, không dám mặt đối mặt với Trương Diệu Thiên, có chút ngượng ngùng mất tự nhiên.
Nói thật ra, nếu bắt Âu Dương Trì phải đi giải thích với người khác cậu đúng là cảm thấy có chút không tự nhiên. Cậu lớn như thế này không phải chưa từng cùng người khác nói lời xin lỗi, nếu sai là ở bản thân, cậu tất nhiên là sẽ nhận lỗi về mình, vấn đề là cậu từ nhỏ đến lớn hầu như cũng chưa phạm qua sai lầm nào, cho nên có thể nói số lần xin lỗi có thể đếm được trên đầu ngón tay.
“Anh cũng sai.” Nhìn Âu Dương Trì không được tự nhiên nghiêng nghiêng đầu, Trương Diệu Thiên liền lên tiếng. Anh thật ra đã không còn tức giận nữa rồi, vốn cũng hiểu ngày hôm đó chính mình nếu không tự dưng phát hỏa thì sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra. Chỉ là hiện tại đang chiến tranh lạnh, anh không biết phải mở lời ra sao để làm hòa thôi.
“Vậy hôm nay chúng ta có vấn đề gì đều nói hết với đối phương, để sau này không xảy ra chuyện như vậy nữa, được không?” Âu Dương Trì nói xong, nhìn Trương Diệu Thiên liếc mắt một cái, thấy được sự tán thành của anh bèn tiếp tục “Diệu Thiên, em hy vọng anh về sau đừng đem em xem như con gái hay là trẻ nít nữa, em là một nam nhân trưởng thành rồ! Còn nữa, anh mỗi lần hối em đi ăn cơm cứ y như mẹ em vậy.”
“Anh biết rồi.” Trương Diệu thiên tuy rằng không thích cái cách cậu so sánh anh y như mẹ của mình kia, nhưng vẫn lẳng lặng đồng ý với cậu.
Anh thừa nhận mình luôn muốn chiếu cố tốt Âu Dương Trì, luôn muốn cậu giờ giờ phút phút đều ở trong tầm mắt mình, một người đàn ông muốn yêu thương, bảo vệ người yêu như thế âu cũng là lẽ thường tình. Nhưng anh chỉ là quên mất Âu Dương Trì cùng anh giống nhau đuề là nam nhân, cậu tất nhiên sẽ không thích loại cảm giác này.
“Em nói chuyện cũng không nên cao ngạo như vậy, tính tình anh nghĩ cũng nên sửa lại đi.”
“Cách nói chuyện em sẽ chậm rãi sửa, nhưng đã là tính cách rồi phỏng chừng sửa không được đâu.” Âu dương Trì cũng tự hiểu rõ bản thân mình, cái tích cách kiêu kì này là từ nhỏ xíu đã dưỡng thành rồi, bây giờ làm sao mà sửa được nữa. Hơn nữa cậu cảm thấy tính cách mình cũng đâu có tệ lắm đâu mà.
“Không thay đổi cũng không sao, anh thích em như hiện tại vậy.” Nói xong, cánh tay Trương Diệu Thiên choàng qua lưng cậu, hơi ấm từ lòng bàn tay xuyên qua lớp quần áo mỏng ở nhà lan đến lưng Âu Dương Trì.
“Em đã nói rồi, yêu em là vinh hạnh của anh~~” Âu Dương Trì khóe miệng loan lên, duỗi thắt lưng đứng lên tiến đến bên tai Trương Diệu Thiên nhỏ giọng nói “Khuya rồi, đi ngủ thôi.”
Hơi thở ấm áp phà vào tai, Trương Diệu Thiên giữ lại khuôn mặt Âu Dương Trì, nhìn vào gương mặt đẹp như tranh của cậu, mái tóc vàng mềm mại hơi che khuất ánh mắt. Anh thay cậu nhẹ nhàng gạt mớ tóc ra sau rồi nhẹ nhàng hôn lên môi cậu, nói “Um về phòng ngủ thôi.”