Đọc truyện Dưỡng Thành Lĩnh Chủ – Chương 60
Ở Linh Tùng giang có Hàn Giao ngàn năm? Mộ Phi Sắt cau mày suy tư tính toán mức xác thực của tin tức lần này, cho nên đã hoàn toàn quên mất câu đầu tiên mà thiếu chủ vô lại vừa nói ra.
“Tần thiếu chủ, tin tức này có chính xác không?” Bởi vì những nơi Linh Tùng giang chảy qua, đều thuộc quyền quản lý của Mộ Phi Sắt, nhưng hiện tại lấy sự khống chế của nàng đối với tình huống của toàn bộ Thần Khí Chi Địa hiện giờ, thì ngoại trừ Cực Nhạc thành, tạm thời những địa phương khác nàng cũng không rảnh để bận tâm. Theo lý thuyết, Vô Sát có thể trực tiếp đi đến Linh Tùng giang bắt Hàn giao ngàn năm, nhưng mà hắn lại tới chỗ nàng làm giao dịch, nghĩ đến điều này làm cho nàng nhíu mày một hồi.
Thấy câu nói đùa giỡn không có hiệu quả, khóe môi Tần Huyên mím lại, cười sâu xa: “Đương nhiên!”
Mộ Phi Sắt cũng không có rảnh rỗi tra hỏi hắn muốn Hồn Nguyên Châu của Hàn Giao ngàn năm có tác dụng gì, nhưng là ngay lập tức nhớ đến lời nói lúc trước của Nhan lão, nước sông ở Linh Tùng giang rét lạnh thấu xương quanh năm, lại còn có chứa kịch độc không có thuốc nào có thể giải được. Chẳng lẽ, hết thảy những chuyện này, đều có quan hệ với Hàn Giao ngàn năm kia sao?
Nghĩ đến vấn đề này, Mộ Phi Sắt nhất thời vô cùng cao hứng, nhẹ giọng hỏi: “Trừ chuyện này ra, ngươi còn có yêu cầu gì khác không?”
“Nếu lãnh địa của Sắt Sắt có thể ưu tiên cho Vô Sát hợp tác, thì chính là một chuyện tốt. Lần này, chỉ cần nàng thoải mái hợp tác là được!” Ngữ khí của Tần Huyên rất thân mật, nhưng rơi vào tai Mộ Phi Sắt lại làm cho nàng cảm thấy một trận ác hàn.
“Tần thiếu chủ, ta và ngươi không thân cũng chẳng quen, cho nên ngươi gọi phong hào của ta mới là thỏa đáng!” Mộ Phi Sắt nghiêm mặt nói, nàng không có thói quen thân cận quá mức với nam nhân, nhất là với một nam nhân mà mình chưa từng quen biết.
Con ngươi Tần Huyên sáng ngời, lời nói trong miệng lại biến thành trêu ghẹo: “Cuối cùng hai chúng ta cũng sẽ là hai nhà thông gia, ta chỉ là gọi sớm một chút mà thôi. Sau này hai chúng ta thành người một nhà, chẳng lẽ ta vẫn phải gọi nàng là Lĩnh chủ đại nhân sao?”
Thần sắc Mộ Phi Sắt trở nên lạnh lùng, không để ý đến dáng vẻ trêu đùa của Tần Huyên, lời nói ra trong trẻo mà lạnh nhạt: “Ta là người đã có hôn ước, Tần thiếu chủ, không nên chọc vào a! Nếu như Tần thiếu chủ có công việc cần phải có sự hợp tác của ta, thì ta rất sẵn sàng. Còn những chuyện riêng, phủ lĩnh chủ ta nhất định sẽ không thoái thác.”
“Ninh gia nhị công tử, ngoại trừ có một túi da bên ngoài vô cùng tốt, thì còn có cái gì có thể xứng với nàng? Có lẽ còn không có đợi được đến năm hẹn ước, thì hắn đã sớm chết vì bệnh, đến lúc đó không chừng những thế nhân ngu xuẩn kia sẽ mắng nàng thành cái dạng gì? Hiện tại hủy đi cái hôn ước này, không phải là thời cơ tốt sao?”
Lời nói của Tần Huyên rất có thứ tự, từng câu từng chữ tàn nhẫn, làm cho nhiệt độ xung quanh ngay lập tức trở nên âm lãnh đến cực điểm.
Đây là lần đầu tiên có người nói đến Ninh Lạc mà lại dùng lời nói thẳng thắn như vậy, nhưng khi nghe đến ý tứ của Tần Huyên rằng Ninh Lạc sẽ phải chết, trong lòng nàng ngay lập tức đã tràn ngập lửa giận. Tuy nàng không muốn thành thân cùng với Ninh Lạc, nhưng cũng không hề hy vọng rằng hắn sẽ gặp phải chuyện bất trắc gì.
“Tần thiếu chủ, muốn ra khỏi phủ thì cứ đi thẳng hướng Bắc. Tạm biệt, không tiễn.”
Thanh âm trong trẻo lạnh lùng mà cứng rắn của Mộ Phi Sắt vang lên, làm cho Tần Huyên bật cười, con mắt hẹp dài nhìn không thấu, “Được… được rồi, không nói thì không nói! Sắt Sắt, sao chúng ta không nói về chuyện đi Linh Tùng Giang! Nàng có hứng thú đi đến đó dạo một vòng với ta không?”
Mộ Phi Sắt phải mất một lúc mới có thể áp chế lửa giận trong lòng nàng xuống. Thay vì nói nàng hoàn toàn tín nhiệm Vân Nhược Lan, thì không bằng nói là những bí mật mà trước nay nàng chưa từng nghiên cứu sẽ là dạng gì a? Mà nam nhân Tần Huyên này, có lẽ sẽ cho nàng biết được một phần đáp án đi! (phần này hơi lộn xộn, nhưng ta không biết nói sao cho nó mượt nữa @@)
“Cũng được, vậy khi nào thì khởi hành?”
Thấy nàng tức giận không nhẹ, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại được tâm trạng bình thường, Tần Huyên thầm khen ngợi trong lòng, môi mỏng cười như không cười: “Việc này không nên chậm trễ, ngày mai chúng ta sẽ đến đó!”
Ngày mai sao? Như vậy cũng tốt, nàng vẫn có thời gian để chuẩn bị a! Vẻ mặt Mộ Phi Sắt tỏ ra vẻ hiểu rõ, cầm lấy sáo ngọc trên bàn, nhanh chóng bước ra ngoài. Chỉ còn để lại một mình thiếu chủ vô lại còn đang ngồi trong phòng, suy nghĩ sâu xa, ánh mắt lại dời về phía thanh đao treo trên tường, càng ngày càng thâm thúy. Thiên Trảm đao, từ lúc Bộc Dương Mạch bốn tuổi đã không hề rời khỏi người hắn. Một bảo bối như vậy, nói cho đi người khác, là sẽ cho sao?
Đi ra khỏi phủ, Mộ Phi Sắt đâu còn tâm trạng suy nghĩ xem vị khách không mời mà tới kia đang suy nghĩ điều gì. Tìm thấy Nhan Lão cùng Nhan Đông, dặn dò hai người một chút chuyện, cùng với vài ngày tới nàng sẽ ly khai mấy ngày. Trên đường, thuận tiện Mộ Phi Sắt cũng hỏi thăm về việc dẫn nước về đồng ruộng mấy ngày trước.
“Đại nhân, tổ tiên của Hách Chi Thư vẫn luôn trông coi bản vẽ chi tiết về của những kênh mương của Cực Nhạc thành, tuy đã qua thời gian rất lâu rồi, nhưng nói không chừng có thể giúp cho đại nhân chút gì đó! Tiểu nhân sẽ đi nói hắn một câu, sau đó ngài đến hỏi, được không?” Nhan lão đứng một bên xin chỉ thị, vừa nhắc đến người tên là Hách Chi Thư, Nhan lão còn mang theo vài phần đắc ý, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Để ý tới khẩu khí của Nhan lão, Mộ Phi Sắt khẽ lắc đầu. Hỏi ra mới biết người tên là Hách Chi Thư này cũng đang cùng với mọi người sửa sang lại phòng ốc. Khi nàng đi đến chỗ bọn họ làm việc, thì tìm thấy một nam nhân trung niên, cả người dính đầy bùn, quần áo tả tơi.
Bộ dáng bên ngoài người này bất quá cũng chỉ hơn bốn mươi tuổi, nhưng nước da trên mặt vàng vọt, vừa nhìn là biết không đủ ăn không đủ mặc. Nếu không nhìn kỹ thì sẽ không phát hiện được ẩn giấu dưới vô số nếp nhăn là một chút thông tuệ giữa hai đầu lông mày, còn nhìn tổng thể cả người thì trung niên nam nhân này cũng chỉ là một người làm nghề nông tầm thường mà thôi.
Mộ Phi Sắt vẫn nhớ kỹ những tư liệu về người này, hiện tại hắn vẫn độc thân, sống một cuộc sống bần hàn, trong khi những người khác liên tục báo cáo cho nàng những công việc mà họ có thể làm được, thì người nam nhân trung niên này vẫn để trống.
Đánh giá nam nhân tên Hách Chi Thư này một lúc, Mộ Phi Sắt mới mở miệng hỏi: “Hách Chi Thư, ngươi có biết rõ những kênh mương phân bố trong thành như thế nào không?”
“Bẩm đại nhân, bản vẽ mà tổ tiên của tiểu nhân truyền thừa xuống đã trải qua niên đại rất lâu rồi, cho nên đã sớm rách nát không chịu nổi. Bây giờ, tiểu nhân cũng không rõ đập ngăn nước của kênh này ở chỗ nào!”
Hách Chi Thư đáp lời Mộ Phi Sắt, thái độ cung kính, nhưng dường như lại đang che dấu cảm xúc khác thường.
Mộ Phi Sắt khẽ hí mắt, bình tĩnh nói: “A! Ta vẫn chưa hỏi đến đập ngăn nước, mà ngươi ngược lại nhắc tới, xem ra là ngươi cũng có một con mắt biết nhìn xa a!”
Thân thể Hách Chi Thư khẽ cứng đờ, hai bàn tay nứt nẻ khẽ chà xát vào nhau: “Tiểu nhân chỉ là thuận miệng nói mà thôi, mong đại nhân thứ lỗi!”
“Không sao, ta nghe nói lúc trước Hách Thị cũng coi như là một danh gia vọng tộc ở Cực Nhạc thành, chắc chắn là có không ít người tài. Ngươi có muốn vào phủ lĩnh chủ của ta làm việc không?” Mộ Phi Sắt thật lòng hỏi, hiện tại đúng là nàng đang cần người tài. Liếc xem bộ dáng của Nhan Lão đứng bên cạnh, hẳn là đang ký thác rất nhiều kỳ vọng vào người này. Nếu như hắn quả thật là một nhân tài, thì cho hắn vào phủ làm việc cũng là một chuyện tốt.
“Tiểu nhân không tài không đức, đại nhân nói như vậy, thật sự là tiểu nhân không nhận nổi.” Hách Chi Thư rất mực khiêm tốn, nhưng lại làm cho Nhan Lão gấp đến độ muốn dậm chân.
Rốt cuộc thì Mộ Phi Sắt mới phát hiện có chuyện gì đó kỳ lạ, rõ ràng từng câu từng chữ của người này nghe thì rất khiêm tốn, nhưng tại sao nàng lại nghe được đằng sau là một ngạo khí không muốn khuất phục. Nàng chỉ hi vọng nam nhân này không phải loại người “nói như rồng leo, làm như mèo mửa*”, có kiến thức nông cạn mà thôi!
(* Yêu cầu bản thân thì cao mà năng lực thực tế thì thấp)
Tuy vậy nhưng trong nội tâm của Mộ Phi sắt vẫn có chút so đo, nàng hừ nhẹ một tiếng, lạnh lùng nói: “Ta vốn tưởng rằng mọi người trong lãnh địa đã trải qua lễ rửa tội, học xong cách cùng vinh cùng nhục, đồng hội cùng thuyền. Nguyên lai vẫn có người vẫn không chịu xuất thủ giúp cho lãnh địa phát triển a!”
“Đại nhân, Chi Thư tuyệt đối không có ý này. Bởi vì trong người còn có tổ huấn, mới có thể cự tuyệt lời mời của đại nhân, mong ngài minh giám.” Nhan Lão vội vàng chắp tay cầu xin cho Hách Chi Thư, sợ mình nói sai cái gì, sẽ làm cho Lĩnh chủ đại nhân phật lòng, lỡ như ngài nóng giận muốn giết Hách Chi Thư thì huyết mạch hậu thế cuối cùng của Hách gia sẽ bị chặt mất!
Liếc mắt nhìn Nhan Lão một đầu đầy mồ hôi, lại nhìn vẻ mặt không chút hoang mang nào của Hách Chi Thư, sắc mặt Mộ Phi Sắt lạnh như băng, giọng điệu lạnh lùng: “Lúc trước ta nhớ ta đã nói rất rõ ràng. Ở đây, lời ta nói ra, các ngươi phải tuyệt đối tuân theo. Hách Chi Thư, lỗ tai ngươi không thể dùng được, vậy thì giữ lại làm cái gì?”
Bị người khác không thèm để ý đến lời nói của mình, cũng không phải cảm giác gì tốt đẹp. Mới vừa rồi ở trong phủ, nàng bị Tần Huyên trêu chọc nên đang mang theo một bụng hỏa, hiện tại ngay cả con dân của mình cũng lấy dáng vẻ kiêu ngạo không thèm để một Lĩnh chủ đại nhân như nàng vào trong mắt. Tất nhiên là Mộ Phi Sắt không thể nào kiên nhẫn thêm được nữa.
Lời Mộ Phi Sắt vừa nói ra, Yến Minh đã xuất hiện quỷ dị bên cạnh Hách Chi Thư, chỉ cần đợi một tiếng của chủ nhân. Trung niên nam nhân lặng lẽ nhìn Yến Minh, bất đắc dĩ chắp tay nói:
“Đại nhân, tổ tiên của tiểu nhân đã truyền di huấn xuống, rằng con cháu của Hách Thị không được làm quan. Mặc dù tiểu nhân muốn góp một chút sức mọn cho đại nhân, nhưng là cũng không thể cãi lại lời di huấn của tổ tiên, thỉnh xin đại nhân trách phạt. Nếu như ngài cho rằng hành động này của tiểu nhân là vô lễ, thì kính xin lĩnh chủ đại nhân trách phạt!”
Hắn nói giống như nàng đang ép duyên hắn với một kỹ nữ vậy a! Trong lòng Mộ Phi sắt lại càng khó chịu, thanh âm lạnh hơn vài phần: “Người vẫn cố sống cố chết thực hiện theo di huấn như ngươi, ta không cần cũng không sao! Làm một người còn sống mà phải so sánh với những người đã chết. Hách Chi Thư, hãy giữ lấy một bụng tài nghệ của ngươi để đi xuống gặp tổ tiên của ngươi đi!”
Mộ Phi sắt nói xong, phất tay áo bỏ đi. Yến Minh cũng dành tặng cho Hách Chi Thư một ánh mắt xem thường, sau đó cũng bước nhanh đuổi kịp chủ tử. Còn Nhan Lão tràn đầy tức giận, dậm chân một cái, thầm mắng Hách Chi Thư vài câu, sau đó cũng không dám chậm trễ đuổi theo.
Nam nhân bị Mộ Phi Sắt mắng vẫn đứng ngây người một chỗ, đầu cúi thấp xuống. Sau nửa ngày, đột nhiên hắn ngẩng đầu, vội vàng hướng theo phương hướng ly khai của mấy người Mộ Phi Sắt chạy theo, trong miệng lại hô to: “Đại nhân… đại nhân… xin ngài dừng bước!”
Nghe được tiếng gọi phía sau, Mộ Phi Sắt bất động thanh sắc quay đầu lại, từ trên cao nhìn xuống người nam nhân trung niên đang quỳ dưới đất. Nàng vẫn không nói lời nào, chờ hắn mở miệng trước. Hách Chi Thư dập đầu xuống đất mấy cái, mặt mũi tràn đầy vẻ xấu hổ nói: “Đại nhân, lúc trước là tiểu nhân ngu muội, cầu xin đại nhân khai ân, cho tiểu nhân cơ hội lần nữa. Để cho tiểu nhân góp chút tài hèn sức mọn này của mình, vì Cực Nhạc thành một lần nữa quật khởi hào quang khi xưa!”
“Tổ huấn của tổ tiên ngươi, ngươi cũng mặc kệ?” Giọng điệu giống cười mà không phải cười vang lên, Mộ Phi Sắt đem tư thế của mình nâng lên rất cao, nàng cũng không hề muốn dưới tay của mình có một thủ hạ nói một đằng làm một nẻo!
“Tiểu nhân nguyện ý cả đời đi theo bên cạnh đại nhân, không cầu chức vị!” Lời hứa vang dội mà có lực, ngay lập tức đã chiếm được sự tán thành của Mộ Phi sắt.
Khẽ thở dài, nàng chỉ nói duy nhất một câu: “Ngày mai ngươi theo ta ra khỏi thành!”, sau đó Mộ Phi Sắt nhanh chóng hướng chỗ mấy đàn gia súc đi tới. Hách Chi Thư vẫn quỳ ở nơi đó, lớn tiếng cảm tạ. Còn Nhan Lão thì kích động đến nỗi nước mắt chảy không ngừng, trong miệng còn thốt ra một cái tên mà Mộ Phi Sắt chưa từng nghe qua, có vẻ như đó là một người bạn Hách gia tri kỷ của Nhan Lão.
Mộ Phi Sắt khẽ mỉm cười, buồn rầu trong lòng tiêu tan đi không ít. Đi đến chỗ nuôi nhốt mấy con lợn con gà, nhặt lên một quả trứng gà, cầm trong tay hồi lâu, trong lòng cũng lắng xuống không ít.
Ý tưởng ban đầu của nàng, từ làm cách nào để thoát ly ra khỏi Mộ Phủ, thì nay lại trở thành làm cách nào để có thể thành một vị Lĩnh chủ tốt. Trừ chuyện phải nhanh chóng xây dựng được một lực lượng tốt để có thể bảo vệ được Cực Nhạc thành, thì nàng còn phải gánh trên vai cái tín nhiệm nặng trịch mà mọi người ở đây đã gửi gắm vào nàng!
Đã như vậy, nếu như hiện tại nàng buông tay, cứ để cho mảnh lãnh địa này tiếp tục lún xuống, chẳng phải là vừa vặn làm cho người thế gian chê cười hay sao…
Trong lúc Mộ Phi Sắt dần tỉnh ngộ, thì Vô Sát thiếu chủ cũng đang bận bụi việc điều binh khiển tướng. Vô sát sẽ tiến vào Thần Khí Chi Địa, tin tức này vừa truyền ra, ngay lập tức nhấc lên một trận sóng lớn giữa hai giới hắc bạch. Thừa dịp cơ hội ngàn năm khó gặp này, dành tặng cho nữ nhân của hắn một chút tiền lời, cũng là một ý tưởng tốt!
Tần Huyên thầm tính toán trong đầu, khóe miệng khẽ giương lên, làm cho hai tên hắc y nhân đứng bên cạnh hắn cảm thấy một trận choáng váng. Từ trước đến nay, tâm tình của thiếu chủ không dễ gì đoán được, thế nhưng hiện tại ở cái nơi địa phương mà chim còn không đẻ được này mà người còn hiện lên mấy phần vui thích. Điều này làm cho bọn họ càng ngu muội.
Tuy cô nương kia có gương mặt thanh tú, khí thế bất phàm, nhưng dù sao cũng là một tiểu thư nhà quan, lại là Tân lĩnh chủ mà chính Hoàng đế sắc phong, huống chi nàng đã có hôn ước, vậy chẳng lẽ thiếu chủ muốn hoành đao đoạt ái sao?
Càng nghĩ lại càng cảm thấy kinh sợ. Hai người trầm mặc, trao cho nhau một cái liếc mắt. Dù sao hai người là đồng môn nhiều năm, chỉ cần một cái liếc mắt có thể biết đối phương đang nghĩ cái gì. Chỉ sợ ý nghĩ này nếu như là sự thật, thì thiếu nữ không màng danh lợi kia sẽ phải ăn không ít đau khổ a!