Đọc truyện Dưỡng Thành Lĩnh Chủ – Chương 50
Trong lúc Mộ Phi Sắt rửa mặt thay đồ, thì Nhan Lão cùng với Nhan Đông đã sớm
chờ ở thư phòng, chuẩn bị sẵn sàng để nghe theo mệnh lệnh của Lĩnh Chủ
đại nhân.
Ba ngày qua, nàng cũng có chút minh bạch đối với những vấn đề cơ bản của lãnh địa. Những chiến lợi phẩm lấy được từ bang Mãnh
Hổ, trừ những vật trước kia của Cực Nhạc phủ, thì những thứ còn lại cũng đều phân phát hết cho mọi người trong thành.
Bởi vì hiện giờ vẫn đang còn không khí của ngày xuân năm mới, các thương hội trong thành
trấn gần nhất Thần Khí Chi Địa đoán chừng vẫn chưa khai trương. Sau khi
suy ngẫm chu toàn mọi việc, Mộ Phi Sắt quyết định dẫn mọi người đi đến
núi Ác Ma để tìm vật liệu xây nhà. Về phần tạo ra gạch ngói, thì ở phía
đông thành có một lò gạch hoang phế đã lâu, cho người có tay nghề qua đó phục hồi lại là có thể được.
Chỉ thị rất nhanh được ban xuống,
chia làm hai đoàn người. Mộ Phi Sắt cùng vài người dẫn theo đám thổ phỉ
còn sống lên núi Ác Ma, còn Nhan Lão và Nhan Đông cùng vài người thợ đi
xuống lò gạch. Vân Nhược Lan vẫn tiếp tục công việc làm thầy thuốc giả
mạo ở trong phủ. Còn Bộc Dương Mạch thì dẫn binh lính đi tra xét từng
góc nhỏ trong thành, chỉ vì e sợ sau khi hắn đi, sẽ xuất hiện những
người quấy rối tiểu bất điểm.
Trên đường đi, Mộ Phi Sắt cũng thấy được thành quả của Bộc Dương Mạch làm mấy ngày trước, đó chính là có
một cái mương nước chảy róc rách. Một số người đang làm việc dưới ruộng, nhìn thấy xe ngựa của Lĩnh chủ đại nhân, vội vàng cúi người xuống hành
lễ. Mộ Phi Sắt chỉ gật đầu đáp lại, khi thấy được có một số hoa màu rốt
cục cũng có chút sinh cơ, thì tâm tình của nàng rốt cục cũng tốt lên
được một chút.
Tuy mọi người đều nói núi Ác Ma là một bảo tàng vô giá, nhưng vì có bầy hầu tử hung dữ, suốt ngày giương nanh múa vuốt với người đến gần, không những vậy, mà thỉnh thoảng còn xuất hiện mãnh thú, cho nên cũng không có ai dám đánh chủ ý lên núi Ác Ma này.
Nàng
cũng đã tìm hiểu kỹ những tin tức mà Thần Hữu Thiên sư đưa cho nàng,
trong đó có nói núi Ác Ma được phân chia thành rất nhiều vùng khác nhau. Bởi vì ở nơi đây huyễn thú có rất nhiều, cho nên mọi Hồn Sư ở Huyễn Hồn đại lục đều dựa trên thực lực mà chia thành nhiều khu vực. Làm cho
những người có thực lực yếu kém cũng không thể tự ý ra vào.
Hôm
nay nơi mà Mộ Phi Sắt muốn đến, chính là một bộ phận ngoài rìa của núi
Ác Ma. Huyễn thú cũng không thường lui tới chỗ đó, nhưng là nơi đó có
thảm thực vật rất xanh tốt. Mặc dù cũng có dã thú xuất hiện, nhưng nếu
có nàng và Yến Minh, thì thật ra cũng không có vấn đề gì lớn.
Vừa đến cửa vào núi Ác Ma, Mộ Phi Sắt đã thấy bầy Hầu tử lúc trước đang
chơi đùa bên bờ nước. Hầu Vương đang vui đùa thấy Mộ Phi Sắt đi tới,
nhận ra là nhân loại làm cho nó vừa kính vừa sợ mấy ngày trước, liền
biến thành một bộ dáng vui vẻ, giống như đang nịnh nọt nàng nhảy tới bên Mộ Phi Sắt.
Sau khi tấn cấp thành Hồn Sư, khí chất không màng
danh lợi của Mộ Phi Sắt cũng có chuyển biến nho nhỏ. Nhưng động vật vốn
rất mẫn cảm với những lực lượng mang tính uy hiếp này, cho nên Hầu Vương hiện giờ lại giống như một chú khỉ nhỏ, chỉ còn thiếu việc mở miệng
phun ra tiếng người, hoan nghênh Mộ Phi Sắt.
Mộ Phi Sắt đưa tay
sờ lên đầu Hầu Vương mang theo linh tính của con người, cười nói: “Khỉ
con, chúng ta muốn vào rừng tìm củi, nhưng cũng không muốn phá hư nơi
các ngươi sống. Các ngươi dẫn chúng ta vào được không?”
Hầu Vương nghe vậy, nháy mắt một cái, lại kêu to, ý muốn bảo Mộ Phi Sắt đi theo
nó. Mọi người sau lưng chứng kiến chuyện này rất kinh ngạc, trong lòng
đều kêu thật sự thần kỳ, thái độ lại càng kính sợ Lĩnh chủ đại nhân.
Còn đám người thổ phỉ kia, lúc đầu có mấy người có ý định bỏ trốn, nhưng
còn chưa kịp thực hiện, thì Hồn Nguyên Châu trong cơ thể của bọn họ đã
nổ nát, tất cả đều ỉu xìu, tự cảm thấy bảo vệ tính mạng của mình là quan trọng, cho nên cũng không dám chạy ra khỏi cấm chế do nam nhân bên cạnh Lĩnh chủ đại nhân thiết hạ.
Có đám khỉ quen thuộc địa hình xung
quanh dẫn đường, cho nên đoàn người Mộ Phi Sắt đã rất nhanh đã đi đến
một mảnh rừng có cây cối rất tốt. Mộ Phi Sắt đang muốn phân biệt những
loại cây này, thì một lão nhân gọi là Hồ lão tam đã tiến lên giảng giải
cho nàng những cây nào có thể dùng để dựng nhà. Rất nhanh, mục tiêu của
mọi người cũng được xác định, đó chính là gỗ của Thiết Dương Thụ – loại
cây mà ở Huyễn Hồn đại lục này thường dùng để dựng nhà.
Búa sắc bén vung lên, những mảnh vụn gỗ bay tứ tung, tất cả mọi người làm việc với khí thế ngất trời.
Mộ Phi Sắt cũng chỉ cần đứng một nơi đánh giá mọi thứ, trong lòng thầm tán thưởng, quả nhiên núi Ác Ma này có phong cảnh thật tốt. Tuy trong không khí còn lẫn chút hàn ý, nhưng là đập vào mắt là một mảnh xanh biếc của
cây cối, làm cho lòng người vui sướng. May mắn cái bảo tàng này, lại cứ
như thế rơi vào tay nàng a!
Mộ Phi Sắt đang tính toán như thế nào có thể lợi dụng triệt để những tài nguyên này, thì bỗng nhiên Hầu Vương lớn tiếng hô những con khỉ khác. Đám khỉ nhận được mệnh lệnh, liền
nhanh chóng tứ tán khắp nơi. Hầu Vương đứng ở phía xa xa nhìn về phía Mộ Phi Sắt, giống như đang đợi mệnh lệnh của nàng.
Mộ Phi Sắt khẽ
mỉm cười, ánh mắt lại rơi vào chiếc vòng trên cổ tay, trong nội tâm vừa
động, lại thấp giọng nói: “Yến Minh, ngươi canh giữ ở chỗ này, đừng cho
người khác tới gần.”
“Vâng.”
Mộ Phi Sắt dạo bước hướng về
phía ngược lại với nơi mà mọi người đang chặt cây, tay lại nhẹ nhàng
vuốt lên vòng tay Hồng Quang, thầm nhẹ giọng nỉ non: “Nương, những thứ
mà người lưu lại, con nhất định sẽ không để lọt vào tay của ngoại nhân.”
Trong lúc nói chuyện, Mộ Phi Sắt cũng âm thầm điều động Hồn Nguyên Lực, hỏa
diễm hồng nhạt hiện lên, tập trung bao phủ lên chiếc vòng trên cổ tay
nàng.
“Hồng Quang, đáp lại chi mệnh của ta, hiện hình.”
Mộ Phi Sắt thấp giọng hô lên khẩu quyết, thì bỗng dưng trong tay nàng đã
xuất hiện một cây sáo ngọc trong suốt. Ánh mặt trời xuyên qua tầng tầng
lớp lớp lá cây, chiếu xuống lên thân sáo, làm phản quang lại vầng sáng
ôn nhuận.
Nàng vui sướng nắm thật chặt di vật mà mẫu thân để lại, giống như có cảm giác thân mật của huyết mạch tương liên tràn vào trong lòng, làm cho nàng cảm thấy, sáo ngọc này cũng chính là một phần cơ thể của nàng.
Là do sáo ngọc đã nhận mình làm chủ nhân sao? Trong
lòng Mộ Phi Sắt có chút cảm khái, đầu ngón tay đặt nhẹ lên những cái lỗ
trên cây sáo, đột nhiên lại nhớ ra một chuyện vô cùng quan trọng, hình
như là mình cũng không có tinh thông âm luật a!
Nàng vốn chỉ là
một nữ tử hiện đại, lúc đó cũng không cần tinh thông mấy thứ như cầm kỳ
thi họa. Nàng chẳng qua là có nghe một chút nhạc nhẹ, hay những bài hát
được thịnh hành, nhưng là nhạc khí hay âm luật gì đó, nàng thật sự một
chữ cũng không biết.
Mộ Phi Sắt có chút xuất thần nhìn chằm chằm vào Hồng Quang phát ra ánh sáng nhu hòa, không khỏi có chút ảo não.
Dùng Hồng Quang, thông qua âm luật để cùng trao đổi với động vật, rồi sau đó mới tới mục đích khống chế chúng. Nghe thì rất lợi hại, nhưng là muốn
thực hiện cũng không phải dễ dàng.
Ngự Thú Quyết mà mẫu thân lưu
lại cũng có mấy khúc nhạc phổ, nhưng mà nàng phải ngửa mặt lên trời thở
dài, bởi vì nàng căn bản là xem cũng không hiểu a…
Xem ra chỉ có thể đi từng bước coi từng bước. Trong lòng Mộ Phi Sắt oán thầm, nhẹ giọng nói: “Hồng Quang, quay trở về!”
Lời vừa dứt, Sáo ngọc đã biến mất không thấy, trên cổ tay lại xuất hiện
chiếc vòng tay không chút đặc biệt. Nhưng khi nhìn kỹ lại, Mộ Phi Sắt
lại phát hiện xung quanh vòng tay có một tầng lục sắc nhàn nhạt. Cái này tựa hồ là do nàng đã trở thành Hồn Sư đi. Mộ Phi Sắt có chút bất đắc dĩ cười, lại đột nhiên phát hiện có thanh âm xột xoạt. Một con lợn rừng to béo, thân hình cường tráng đi ra từ một bụi cỏ không xa, hai con ngươi
sáng ngời nhìn chằm chằm vào nàng.
Nhìn thấy con lợn rừng đang
muốn điên lên xông vào nàng, Mộ Phi Sắt liền bỏ qua ý nghĩ muốn Yến Minh qua hỗ trợ mình. Nàng hoạt động tay chân tý cũng tốt nha!
Mộ Phi Sắt cười thầm nghĩ, đối tượng giao chiến đầu tiên với một Hồn Sư là
nàng sẽ trở thành món ăn trên mâm cơm, ngược lại rất có ý tứ a!
Lợn rừng thông minh hơn nhiều so với heo được nuôi nhốt. Nó chỉ cảnh giác
nhìn chằm chằm nhân loại đột nhiên xuất hiện, chậm rãi đi ra từ bụi cỏ,
trong miệng lại phát ra âm thanh hừ hừ, giống như đang cảnh cáo nhân
loại không biết sống chết kia nhanh cút ra xa.
Mộ Phi Sắt cũng
không sốt ruột, nhớ lại những chiêu thức trong Hồn Thạch mà gà mờ sư phụ đưa cho. Ngón tay nhẹ nhàng búng ra, ngay lập tức hồng quang như ẩn như hiện ở ngón tay.
Con lợn rừng dường như cảm nhận được sự nguy
hiểm, bốn chân chạy nhào tới hướng Mộ Phi Sắt. Đối tượng di động, nếu
muốn đánh trúng là rất khó, nhưng Mộ Phi Sắt vẫn đứng bất động tại đó,
tập trung tinh thần vào mục tiêu. Sau đó thong thả ngưng tụ ra một tiểu
hỏa cầu, lấy tốc độ cực nhanh ném tới con lợn rừng kia.
Chỉ thấy
một tiếng “Ngao” lớn vang lên, con lợn rừng to béo ngã ầm xuống đất.
Thanh âm vang dội này làm cho đám người đang đốn củi cả kinh, lấy tốc độ nhanh nhất hướng nơi phát ra thanh âm chạy tới.
Khi bọn họ chạy
tới, chỉ thấy một bóng dáng mảnh mai, khí định thần nhàn đứng ở trong
trận bụi đất. Yến Minh cũng không nói lời nào, tiến lên xem xét con lợn
rừng đã mất đi hơi thở, đang nằm trên mặt đất.
Mộ Phi Sắt quay
sang hướng với mọi người cười cười, lại ung dung nói: “Đêm nay mọi người sẽ có thịt ăn. Cho nên các người hãy ra sức làm đi.”
“Vâng, Đại
nhân!” Thấy Lĩnh chủ đại nhân bình yên vô sự, mà tối nay lại có thịt ăn, cho nên mọi người đều rất hưng phấn. Vui vẻ đi làm tiếp công việc của
mình.
Yến Minh cúi đầu nhìn con lợn rừng, toàn thân của nó không
bị thương bất kỳ chỗ nào, nhưng là trên đầu có một lỗ thủng nho nhỏ, máu vẫn còn chảy ra ngoài. Con ngươi xinh đẹp của băng sơn thị vệ hiện lên
một tia thầm than, chủ tử của hắn, quả nhiên là một cái thiên tài a!