Dưỡng Thành Lĩnh Chủ

Chương 19


Đọc truyện Dưỡng Thành Lĩnh Chủ – Chương 19

Kể từ khi xuyên không tới nay, đây là lần đầu tiên nàng bị một người hỏi thẳng thân phận của mình như vậy, trong lòng Mộ Phi Sắt có chút lộp bộp, giương mắt nhìn thẳng người phụ thân trước mắt. Cặp mắt như chim ưng gắt gao nhìn chằm chặp nàng, ánh mắt sắc bén không phát ra tiếng động làm nàng trầm mặc.

Mộ Phi Sắt gắt gao nắm chặt bàn tay đã thấm mồ hôi, sau một lúc lâu mới khôi phục tinh thần mà nói: “Phụ thân nói đùa, con nếu không phải là nữ nhi của người, thì có thể là người phương nào?”

Mộ Thiểu Hoa vẫn ngồi ngay ngắn trên ghế, ngón tay phải thoáng gõ nhẹ xuống bàn, vang lên tiếng lạch cạch vang vọng lại trong căn phòng yên tĩnh như chết.

Sau nửa ngày, mới trầm giọng nói: “Là do ta đối với ngươi quan tâm quá ít, hay là ngươi ở Thiên Hồn học viện mấy tháng ngắn ngủi đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất? Theo như ta biết Phi Sắt chưa bao giờ chống đối lại các phu nhân, cũng không thể ăn nói trôi chảy trước mặt lão thái gia, lại càng không dám…” Mộ Thiểu Hoa dừng lại một chút, bỗng dưng đứng dậy “Lại càng không dám cùng ta đối mặt mà không sinh ra chút sợ hãi.”

Bộ dáng Mộ Phi Sắt trầm xuống, nhẹ nhàng đáp: “Bản thân trải qua sinh tử, như thế nào còn không hiểu phải đối xử tử tế như thế nào với bản thân, như vậy thì thật uổng công dạo qua cửa môn quan một lần! Phụ thân, ta chỉ là học được cách không bị người khác khi dễ, không hơn!”

Trong mắt Mộ Thiểu Hoa bất thình lình hiện lên tia kinh diễm, chậm rãi đi về phía thân thân hình nhỏ bé yếu ớt, lời nói trong miệng lại làm nàng lạnh cả người: “Ngươi như vậy thật ra có vài phần giống Thiên Thanh.” Vừa nói, bàn tay lớn liền hướng mặt của Mộ Phi Sắt mà dò xét.

Không biết có chỗ nào không đúng, nhưng Mộ Phi Sắt theo bản năng né tránh cánh tay, dịch chuyển ra sau vài bước, như khiêm nhường mà đáp: “Phụ thân, so với vẻ đẹp của mẫu thân, nữ nhi dù tu luyện vạn năm chưa chắc đã bằng. Nếu như thật có bộ dáng của mẫu thân, thì cũng bị nghi ngờ thân phận trong phủ a”

Nhìn cách tay chỉ còn trên không trung, hí mắt nhìn Mộ Phi Sắt nói xong, chậm rãi buông xuống. Mộ Thiểu Hoa nhìn chằm chằm người trước mặt, giống như muốn xem thấu nàng, khi nhìn thấy con ngươi trong suốt kia, giọng nói không tự nhiên lại cứng ngắc: “Ngươi đi đi.”


“Dạ, phụ thân.” Mộ Phi Sắt vẫn hành lễ như cũ, bước nhanh lui ra ngoài, chỉ còn lưu lại bóng người trong thư phòng lâm vào trầm tư.

Ánh nến chập chờn chiếu lên dung mạo anh tuấn của người nam nhân trung niên, lúc sáng lúc tối, Mộ Thiểu Hoa ngồi lại trước bàn đọc sách, ánh mắt dời qua trên giá bút, chì thấy trên đó có một cây bút được đặt ngay ngắn trên giá.

Mộ Thiểu Hoa tự tay cầm cán bút, tinh tế vuốt ve, lại đặt ở chóp mũi ngửi, trong miệng lại vang lên tiếng nức nở nghẹn ngào không rõ, chỉ có mơ hồ hai chữ “Thiên Thanh”. Một phu quân tưởng niệm sau sắc người vợ đã mất, lại đối đãi với nữ nhi thân sinh của mình như vậy, nguyên nhân ẩn sâu trong đó, ai có thể sáng tỏ a?

Mộ Phi Sắt đương nhiên không biết Mộ Thiểm Hoa sau khi nàng đi lại có biểu hiện thương nhớ mẫu thân mình như vậy, nàng chẳng qua là bị cái nhìn của phụ thân làm cho sợ hãi. Đây là lần đầu tiên từ khi trọng sinh nàng bị sợ hãi tâm lí như vậy. Có lẽ đối với người phụ thân này đã có bài xích từ trước, sau khi lấy lại được tinh thần thì chẳng qua nàng cũng có chút sợ hãi, nhưng cũng không đến mức đầu óc bị rối loạn.

Phú Quý cũng rất nhanh đã chuẩn bị xong bữa tối, ngồi cạnh bàn, Mộ Phi Sắt trong lòng vẫn không yên đang cố nhai nuốt thức ăn trong miệng, lại nghiêng đầu nhìn cuốn sách cũ nát kia trên đầu giường, càng cảm thấy lo lắng. Làm sao có thể chữa trị được Hồn Nguyên Châu mà sẽ không lại rơi vào cạm bẫy của người khác lần nữa đây?

Hương Liên ở một bên hầu hạ chứng kiến tiểu thư nhà mình lo lắng không yên, trong lòng cũng không biết có tư vị gì. Ý nghĩ của Hương Liên cũng thật đơn giản, lúc trước có thể mong tiểu thư có thể thoát khỏi bể khổ, hiện tại nhìn tính tình tiểu thư đã thay đổi, chính là cương quyết làm cho người ta sợ hãi. Hôm nay tiểu thư đã đắc tội với hai vị phu nhân kia, về sau tiểu thư sẽ như thế nào a?

“Hương Liên, Hương Liên!”


Mộ Phi Sắt kêu Hương Liên đang lạc giữa cõi thần tiên xuống, làm cho Hương Liên một trận hoảng sợ, bối rối trả lời: “Tiểu thư, người có gì phân phó?”

Mộ Phi Sắt thoáng ngạc nhiên, hiện giờ ngay cả tỳ nữ thiếp thân này cũng như người mất hồn a, nàng cười khẽ, lên tiếng: “Ngày mai chúng ta sẽ đi Kỳ Bình Tự a!”

“Hay là chúng ta ở lại đó bảy ngày? Nô tỳ đã thông báo với người trong chùa, chỉ là sớm một ngày không biết họ đã kịp chuẩn bị sương phòng chưa” Ngày thường Hương Liên có bộ dáng khúm núm, nhưng đụng đến chuyện quan trọng lại không chút hàm hồ nào mà lại lanh lợi đáp.

“Không quan trọng, ngày mai đi liền rõ.” Mộ Phi Sắt cũng không có khẩu vị ăn gì, ăn lung tung một vài miếng liền buông bát đũa xuống.

Hương Liên liền đưa cho Mộ Phi Sắt một ly trà lài, không nhịn được nghi vấn trong lòng mà hỏi: “Nhị thiếu gia ngày mai rời nhà, tiểu thư không đi tiễn người sao?”

Mộ Phi Sắt khẽ giật mình, nhàn nhạt nói: “Càng gặp mặt lại càng làm cho huynh ấy thêm lo lắng, không bằng ta rời đi trước, huynh ấy cũng yên tâm mà rời đi.”

Trong lòng hiện lên chút chua xót, nàng cho tới bây giờ đều sợ với cảnh chia ly tiễn biệt. Đổi lại là người khác, nàng cũng sẽ không phiền lòng như vậy, nhưng Mộ Ngôn dù sao cũng là người đối tốt nhất với nàng, trí nhớ của Mộ Phi Sắt trước kia đã ảnh hưởng tới tính tình lạnh nhạt của nàng, đối vị huynh trưởng này nàng thật đúng là có chút không bỏ xuống được.


Mặc dù không hiểu lắm chủ ý của tiểu thư, nhưng Hương Liên cũng đại khái biết được tiểu thư là không muốn Nhị thiếu gia phải hao tâm tổn trí, có chút thổn thức vì tính thiện lương của nàng, tay chân lanh lẹ thu dọn bát đũa, lại đưa cho Mộ Phi Sắt nước rửa tay.

Mặc dù không có những thứ để giải trí lúc mặt trời đã xuống núi, nhưng trước kia nàng cũng đã có thói quen ngủ sớm dậy sớm. Sau khi tắm rửa sạch sẽ người thoải mái lên không ít, Mộ Phi Sắt lười biếng nằm ở trên giường, vỗ nhẹ cuốn sách cũ kỹ, theo dưới gối móc ra bình sứ mà Vân Nhược Lan đưa.

Thoáng một cái đã hơn mười ngày, nam tử dung mạo như tiên kia cũng không xuất hiện, đối với một cái đồ đệ như nàng cũng quả thật thâm tàng bất lộ a. Cười nhạo chính mình quá mức hỗn loạn mà suy nghĩ lung tung, Mộ Phi Sắt vuốt vuốt chiếc bình sứ tinh xảo, khẽ thở dài: “Vân Nhược Lan, tên nhưng có chút nữ tính a!”

“Phi Nhi là đang nói xấu vi sư sao?”

Thanh âm thanh thuần nghe vốn cực êm tai, lại làm cho Mộ Phi Sắt run lên, trợn mắt há mồm nhìn sang hướng giá sách, dưới ánh nến lập lòe hiện lên một bóng dáng, không phải Vân Nhược Lan thì là người phương nào?

Đầu lưỡi như có nút thắt, Mộ Phi Sắt vô ý thức níu lấy cổ áo, kinh ngạc nói: “Ngươi, sao ngươi lại ở đây?”

Vân Nhược Lan thay đổi một thân trường bào màu lam, vẫn không chút tổn hại nào đến bộ dáng phiêu dật, không tiếng động bước đến trước giường, cười nói: “Đến xem đồ đệ của mình a! Phi Nhi, thấy sư phụ cũng không vấn an, có hay không nên thể hiện chút cung kính đây?”

Mộ Phi Sắt suýt chút nữa thốt ra chữ “Cắt”, nhưng kịp thời nuốt xuống, lúng túng khép lại váy của mình, lầm bầm nói: “Đêm khuya vào khuê phòng của ta, ngươi cũng không có làm gương cho người khác a!”


“Xem như mồm miệng Phi Nhi lợi hại.” ý cười trên mặt Vân Nhược Lan vẫn không giảm, thân thủ liền bắt được móng vuốt tiểu đồ đệ chưa kịp lùi về, ngón tay tiêm dài đã thăm dò mạch tượng của nàng, thần sắc chuyên chú mà xem mạch.

Một lát sau, trên khuôn mặt tuấn dật hiện lên thần sắc thỏa mãn, bàn tay khẽ buông lỏng, chỉ thấy người trước mắt đang bận rộn thu tay về, giống như đang giận mà không phải giận, trợn mắt nhìn mình . Vân Nhược Lan không nhịn được cười lên, bộ dáng này của Phi Nhi thật sinh động, quả thật thú vị a!

Mộ Phi Sắt biết rõ là Vân Nhược Lan là quan tâm thân thể nàng, cũng không tiện phát tác, có chút buồn bực nói: “Vô thanh vô thức biến mất, lại hiện thân xuất quỷ nhập thần, ngài đến tột cùng là muốn gì a?”

“Vi sư là có một số chuyện cần phải xử lý nên chậm trễ! Bất quá Phi Nhi quả thật đem đến cho vi sư tin mừng không ít nha, lúc trước còn lo lắng vì mất đi Hồn Nguyên Lực ở Mộ phủ sẽ bị chịu khi dễ, không nghĩ Phi Nhi lại xử lý cực kỳ thỏa đáng. Vi sư quả thật rất vui mừng a!”

Nếu là có thêm chòm râu, Vân Nhược Lan quả thực giống một ông già suốt ngày càm ràm rồi. Oán thầm lời nói quả thật không phù hợp với dáng vẻ như tiên nhân kia, Mộ Phi Sắt cũng không bỏ qua ý tứ trong lời nói, cảm thấy rõ ràng là hắn đã ẩn nấp ở chỗ nào đó trong Mộ phủ mà xem nàng đấu lưỡi với đám người kia!

“Ngươi theo dõi ta?” lời nói ra không được tự nhiên, tựa hồ như đáng oán trách.

Vân Nhược Lan đối với vấn đề này vốn không quá để tâm, thản nhiên đáp: “Con là đồ đệ ta, ta dĩ nhiên phải theo sát con. Vi sư tạm thời còn không thể hiện thân, đành phải tạm thời âm thầm quan sát. Phi Nhi, ngay cả Mông Diệp Xà con cũng phân biệt được, kiến thức của Phi Nhi về các loại mãnh thú quả nhiên sâu rộng, thật làm cho vi sư kinh hỷ a!”

Mãnh thú! Mộ Phi Sắt đột nhiên nhớ tới Ngự Thú Quyết, ánh mắt cũng cực kỳ nhanh chóng liếc nhìn qua cuốn sách để bên dưới gối, do dự có nên hỏi Vân Nhược Lan vấn đề này hay không, nhưng lời nói trên miệng lại trở thành: “Ngươi định ở chỗ nào? Không phải muốn ở trong viện của ta chứ?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.