Đọc truyện Dưỡng Thành Lĩnh Chủ – Chương 14
Ở Mộ phủ ngày thứ hai, sau khi bị gia chủ giáo huấn, Đại phu nhân ở phòng lớn Tú Cầm phái tỳ nữ thiếp thân hạ mình đến hỏi những thứ Tam tiểu thư cần. Mộ Phi Sắt nhìn trong tủ quần áo của mình không có mấy bộ quần áo cùng đồ trang sức, liền hiểu vì sao hôm qua Hương Liên khi kéo rách váy nàng lại khẩn trương như vậy.
Mộ Phi Sắt tất nhiên không khách khí liền yêu cầu mấy bộ y phục hợp ý mình, tỳ nữ bên người Đại phu nhân Hương Thúy kia rõ ràng nhìn nàng với con mắt khinh thường, Mộ Phi sắt không thèm để ý, tiếp tục dùng bút viết lên những thứ mình yêu cầu.
“Tam tiểu thư, ngươi muốn những thứ này để làm gì?” Hương Thúy lớn tiếng như làm việc nghiêm chỉnh, chính là dưới khóe mắt lại lộ ra vẻ không thoải mái.
Mộ Phi Sắt nghiêng đầu liếc mắt nhìn tỳ nữ mở miệng đầy bất kính nói: “ Chuyện tình của chủ tử, từ khi nào đến phiên nô tỳ như ngươi thắc mắc?”
Hương Thúy nghẹn giọng, không nói được lời nào, Tam tiểu thư trước mắt mặt đầy sương lạnh chưa từng thấy qua, khí thế cáo mượn oai hùm tức thì tiêu tán không còn. Mộ Phi Sắt cũng không thèm để ý đến nô tài dùng mắt chó nhìn người kia, dặn dò Hương Liên: “Hương Liên, ngươi đi thỉnh Lâm quản gia đến đây một chuyến.”
Hương Liên lĩnh mệnh bước nhanh ra ngoài, Mộ Phi Sắt trầm giọng nói với Hương Thúy: “Những gì ta nói đều nhớ kỹ?”
“Nô tài đều nhớ kỹ, người còn cần gì nữa không?” giọng nói Hương Thúy không tự giác kính cẩn, tính tình Tam tiểu thư biến hóa làm cho tiểu lâu la như các nàng bất ngờ, khó trách Đại phu cứ hay lẩm bẩm trời giáng hồng vũ.
“Ghi nhớ là tốt rồi. Thay ta hướng Đại phu nhân tạ ơn một tiếng, thân thể ta không khỏe, không thể tự mình nói lời cảm tạ, thỉnh nàng thứ tội.” Lời nói Mộ Phi Sắt chứa đựng ý cười trào phúng, ngạo nghễ nhìn nô tài bình thường luôn ỷ thế hiếp người, lời nói còn có ý vị thâm trường.
Sau khi Hương Thúy sợ hãi cáo lui, Mộ Phi Sắt cũng nghênh đón Lâm quản gia – người quản lý mọi việc lớn nhỏ trong phủ. Lâm quản gia là người đi theo Mộ Thiên Hạc lâu nhất, nên đối với đứa cháu chủ tử mình yêu thích như lòng bàn tay này cũng có thái độ vài phần cung kính, Tam tiểu thư trong lòng Lão thái gia có địa vị nổi bật, thái độ đối với nàng cũng tương đương hiền lành.
Về tình cảnh của Mộ Phi Sắt, Lâm quản gia cũng bất đắc dĩ. Lão thái gia lúc trước luôn bận rộn chính vụ, trên mình còn có mấy chủ tử nham hiểm cản trở, Tam tiểu thư ăn không ít đau khổ, mà mình trước mặt lão thái gia không nói thật, nói đến đây cũng thật có lỗi với vị tiểu thư này, liền nhỏ nhẹ hỏi: “Tam tiểu thư, người gọi ta tới, không biết có việc gì?”
“Lâm quản gia, phải làm ngài đến đây một chuyến thật là áy náy. Vương ngự y nói thân thể ta cần phải điều dưỡng, nên đã cho ta mấy phương thuốc để dùng. Ta thấy phòng ăn trong phủ lại bận rộn, đang nghĩ muốn trong viện mình có một phòng ăn riêng. Kính xin ngài đem Phú Quý đến nội viện của ta, giúp ta điều dưỡng tốt thân thể sau đó sẽ trả lại cho ngài.”
Mộ Phi Sắt nhàn nhạt nói, giữa lông mày thỉnh thoảng còn hiện ra tia tinh duệ, làm Lâm quản gia ngạc nhiên một trận. Điều một người phụ bếp không phải việc lớn, chỉ là trong một tiểu viện nhỏ lại có một phòng bếp riêng, tựa hồ không được hợp quy củ, Lâm quản gia thầm nghĩ thanh âm, cung kính nói: “Người xem chuyện này có hay không nên hỏi ý kiến của lão thái gia?”
“Lâm quản gia, ngài cứ theo như lời Sắt Nhi mà bẩm báo lại với gia gia. Nếu không thì lát nữa ta sẽ đi xin chỉ thị của gia gia. Mà Phú Quý là người phương nào? Có kinh nghiệm làm đồ ăn sao? Sắt Nhi, hay là đổi người khác tốt hơn đi.” Thanh âm trong trẻo truyền đến, Mộ Ngôn mỉm cười đi vào, đánh giá muội muội có khí sắc không tệ, gật đầu có chút hài lòng.
Cung kính hướng Nhị thiếu gia hành lễ, Lâm quản gia có vẻ hơi khó xử nói: “Phú Quý bất quá chỉ là một phụ bếp nho nhỏ mà thôi, Tam tiểu thư muốn hắn tới hầu hạ, quả thật có chút không thích hợp, nếu không ta sai Thường Quý tới hầu hạ người?”
Có người xuất đầu chính là bớt lo được nhiều việc rất nhiều, Mộ Phi Sắt nhìn Mộ Ngôn cười rạng rỡ, lắc đầu: “ Không cần đâu, Lâm quản gia cứ phái Phú Quý tới đây là được rồi, ta đã hướng Đại Nương đề cập đến những vật dụng cần thiết, còn một chút đồ linh tinh khác sau thì khi ta xem xét lại sẽ cho Hương Liên đi báo với ngài. Thật làm phiền ngài quá!”
“Tam tiểu thư. Người đừng dọa nô tài a! Bây giờ nô tài sẽ đi xử lý, hai người từ từ nói chuyện.” Lâm quản gia có chút sợ hãi, cùng Tam tiểu thư nói chuyện có một chút mà đã làm cho người ta líu lưỡi.
Tam tiểu thư như vậy lại làm cho người khác yêu mến. Lâm quản gia bị ý nghĩ xẹt qua đầu mình làm khinh ngạc, mang theo một chút khó hiểu khom người cáo lui, lưu lại hai huynh muội xưa nay cảm tình rất tốt đang nói chuyện với nhau.
Thấy Mộ Ngôn không nói lời nào, chỉ sững sờ nhìn chằm chằm mình, Mộ Phi Sắt phì cười. Gọi Hương Liên lên dâng trà, mời Mộ Ngôn ngồi xuống ghế bên cạnh. “Là đang muốn hỏi ta vì sao lại làm vậy?”
Mộ Ngôn lắc đầu, gương mặt tuấn dật hiện lên vẻ phiền não. Chỉ mở miệng hỏi: “Phú Quý kia là người phương nào? Có thể tin sao?”
Lòng dạ hai người đều biết rõ chuyện gì, nhưng cũng không nói thẳng ra, Mộ Phi Sắt nhẹ nhàng cười: “Ta nhớ hắn nấu ăn cũng không tệ, bất quá ta cũng không có yêu cầu cao, có thể ăn được là tốt rồi. Phú Quý là người không có bối cảnh, ở bên ta vừa vặn lại phù hợp.”
“Sắt Nhi, ngày mai ta phải lên đường đến Thiên Hồn học viện, nếu không hay là ngươi cùng ta dời đi.” Mộ Ngôn cảm thấy hối hận khi đưa muội muội trở về nhà, hắn thật không nghĩ tới mới ngày đầu tiên thôi mà muội muội đã bị chịu khi dễ như vậy.
Khẩu khí như đang cùng tiểu tình nhân thương lượng bỏ trốn a! Mộ Phi Sắt nhất thời buồn cười, âm điệu cũng trở nên nhu hòa hơn: “Đừng lại vì ta mà hao tâm tốn sức nữa. Việc cấp bách bây giờ là chuyện tu luyện của ngươi, hãy tĩnh tâm mà tu luyện a. Còn ta bây giờ cũng không còn là Tam tiểu thư như trước kia nữa, ta sẽ biết bảo vệ tốt mình.”
Lông mày Mộ Ngôn cau lại, lo lắng nói: “Sắt Nhi, ngươi dù sao cũng chỉ là một nữ tử nhu nhược, lại mất đi Hồn Nguyên Lực, ngàn vạn lần đừng cố chống đỡ.”
Thiếu nữ cười nhẹ, vừa định nói thêm điều gì, nghiêng mắt nhìn đến Hương Liên đang dẫn vào một thanh niên có khuôn mặt chất phác, hướng bọn họ vẫy tay, thân thiết nói: “Phú quý, những ngày qua ngươi sống tốt không?”
“Nhị thiếu gia, tam tiểu thư, Phú Quý xin thỉnh an hai vị. Nô tài sống rất tốt, tạ ơn Tam tiểu thư quan tâm.”Phú Quý khom người đáp lễ, gương mặt tươi cười quen thuộc của Tam tiểu thư cũng lây sang hắn, vẻ mặt ngu ngơ gãi đầu.
Phú Quý chính là một hài tử chất phác, ở Mộ phủ chỉ là một hạ nhân cấp thấp, theo lý thuyết thì không có quan hệ gì với Mộ Phi Sắt, nhưng nàng với người này có cơ duyên xảo hợp thật sự rất kỳ diệu. Năm nàng bảy tuổi, hôm đó là ngày giỗ của mẫu thân, nàng lại trốn vào một góc mà khóc thút thít, lúc ấy gặp được Phú quý mới tiến phủ không bao lâu, hắn dùng một miếng bánh hoa quế đã làm nàng ngừng khóc, từ đó về sau liền nhớ đến tay nghề của vị tiểu ca này, ngẫu nhiên biết được Hương Liên cũng từng ăn đồ ăn của hắn làm, đối với tay nghề của hắn khen không dứt.
Thường xuyên qua lại, Phú Quý lại thành hạ nhân đối xử tử tế nhất đối với Mộ Phi Sắt, phần nhân tình này, làm Mộ Phi Sắt đang trong tình cảnh khó khăn mà nhớ đến hắn, mặc dù thân phận hắn chỉ là một hạ nhân cấp thấp mà thôi.
“Phú Quý, Sau này ngươi ở trong viện hầu hạ làm điểm tâm cho Tam tiểu thư. Tam tiểu thư là chủ tử duy nhất của ngươi trong Mộ phủ, nhớ kỹ chưa?”Mộ Ngôn mới chỉ mười sáu tuổi, lại nói chuyện như một trưởng giả, tư thế không giận tự uy làm Mộ Ngôn như có một phong thái khác.
Dù sao Phú Quý cũng làm hạ nhân ở Mộ phủ sáu năm, tuy bình thường thật thà chất phác, nhưng cũng không phải ngu dốt, nghe ra ẩn ý của Nhị thiếu gia, cung kính đáp: “Phú Quý nhớ kĩ đại ân của Tam tiểu thư, chắc chắn sẽ dùng tấm lòng của mình để hầu hạ tiểu thư. Nhị thiếu gia, xin người an tâm.”
“Như thế rất tốt! Đúng lúc bây giờ đã đến giờ ăn trưa, ngươi cùng Hương Liên đi chuẩn bị chút đồ ăn, hôm nay ta sẽ lưu lại trong viện cùng Tam tiểu thư dùng bữa.” Mộ Ngôn mỉm cười nói, lời nói sắc bén khi nãy đã được thay bằng khuôn mặt ôn nhuận như ngọc.
Hai người lĩnh mệnh lui ra, Mộ Ngôn lại lộ ra nghi hoặc nhìn muội muội mình, ôn hòa hỏi: “Sắt Nhi như thế nào lại biết ở phòng bếp lại có người tên Phú Quý?”
“Cơ duyên xảo hợp mà thôi.” Mộ Phi Sắt nhẹ nhàng uống một ngụm trà hoa quế, có chút nhíu mày. Cái thân thể này thật đúng là khẩu vị chỉ có một, chỉ có thể sử dụng hoa quế mà thôi, đây cơ hồ là hương vị mà nàng yêu thích nhất.
“Hắn chịu ân của muội sao?”
“Xem như thế đi. Ba năm trước vào thời điểm mẹ hắn mất, ta có cho hắn một lượng bạc.” lời nói nhẹ nhàng như mây trôi nước chảy, nàng như thế nào lại không biết bản thân lúc trước cũng từng trải qua một đoạn thời gian phải nhịn ăn nhịn mặc.
Mộ Ngôn cũng biết lúc trước mẫu thân mình cắt xén đi bao nhiêu ngân lượng mỗi tháng của muội muội, tuy một lượng bạc so với số ngân lượng chi tiêu khổng lồ ở Mộ phủ không đáng là gì , nhưng đối với một Tam tiểu thư bị ghét bỏ như nàng mà nói, đó cũng coi như một khoản tiền không nhỏ a! Mộ Ngôn than nhẹ, vỗ vỗ đầu muội muội: “Sắt Nhi chính là tâm quá lương thiện a!”
Vừa dứt lời, Mộ Ngôn liền từ trong ngực mình móc ra một túi gấm, đặt nhẹ trong tay Mộ Phi Sắt, nhu hòa dặn dò: “Cái này ngươi hãy giữ kỹ, đừng để cho mẫu thân ta cùng tam nương nhìn thấy.”
Cầm trong tay túi gấm, Mộ Phi Sắt cảm nhận được trong túi không phải bạc, vê trong tay lại có cảm giác chắc nịch, ngân phiếu??? Mộ Phi Sắt không nóng lòng mở ra, trở tay đặt túi gấm trở lại trong tay Mộ Ngôn, nhàn nhạt nói: “Đi bên ngoài không có bạc phòng thân thì không được, đều cho ta thì ngươi dùng cái gì?”
“Không quan trọng, đây là ngày thường ta được trưởng bối ban thưởng, còn có học viện ban thưởng. Ta cũng không phải loại công tử quần áo lả lướt, cũng không nên dùng nhiều tiền như vậy! Muội nếu không nhận, thì ca ca sẽ thương tâm a!”
Mộ Ngôn bĩu bĩu môi nói, hiếm khi thấy hắn có tính trẻ con như vậy, làm Mộ Phi Sắt mỉm cười, nhẹ nhàng nắm tay Mộ Ngôn nói: “Cám ơn ngươi, ca ca!”