Đọc truyện Dưỡng Thành Lĩnh Chủ – Chương 1: Tiểu sinh mệnh quật cường
“ Hôm nay, một máy bay đang trên đường đi đến New York đã bất ngờ bị tổ chức khủng bố XXX khống chế, trong lúc một nhân viên trên máy bay cố gắng liên lạc với mặt đất thì đột nhiên phát sinh nổ mạnh, cụ thể nguyên nhân đến nay vẫn chưa rõ. Xin quý vị chú ý nội dung tin tức tiếp theo…”
“Căn cứ theo tin tức mới nhất, trên phi cơ có 112 doanh nhân viên, toàn bộ đều lâm nạn, những ngành có quan hệ đã triển khai điều tra làm rõ…”
xxx
Đau……Toàn thân đều đau nhức…….
Bầu trời đầy huyết sắc luôn làm cho lòng người trở nên lạnh lẽo, cơn ác mộng đáng sợ đã rời xa, tại sao lại còn rõ ràng như vậy?
Cùng với đau đớn kịch liệt, Lăng Thất cố gắng mở mắt ra, cảm giác ẩm ướt nhắc nhở nàng đang còn trên mặt đất. Chóp mũi truyền đến từng trận tanh tưởi, giờ phút này đang kích thích dạ dày yếu ớt của nàng, nước chua trong bụng quay cuồng muốn trào dâng.
Dùng sức nuốt xuống, nhiều lần nếm thử thứ nước ngây ngấy, Lăng Thất cắn răng chịu đựng thứ nước trong miệng có thể tùy thời mà phun ra, chỉ có thể phát ra thanh âm thống khổ, hình ảnh máy bay nổ mạnh trước khi mất đi tri giác lần nữa hiện lên trên đáy mắt. Gặp phải bọn khủng bố, máy bay nổ, vậy mà mình lại có thể nhặt được cái mạng của mình về sao??? Chính mình thật đúng là mạng lớn a…!
Sự đau đớn không thể làm khó thân thể nhỏ bé, bò xổm trên mặt đất, xiết chặt lấy cánh tay vô lực. Vừa định kích hoạt năng lực dị năng, thì lại hoảng sợ phát hiện không thể nào liên lạc được, cúi đầu xem xét, đáy lòng càng lo sợ không yên.
Trên người áo T-shirt, quần cao bồi chẳng biết lúc nào lại biến thành loại trang phục lạ lẫm, bộ váy màu hồng phấn loang lổ vết máu, dưới ánh trăng thuần khiết nổi lên nhàn nhạt vầng sáng.
Lăng Thất cũng thuận thế thấy được cánh tay đang nắm chặt vì đau của mình, ngạc nhiên buông ra, lại nắm lại. Cố gắng đưa hai tay đang bị thương ra trước mặt, lại thấy trên tay có vài vết cắt, không có lòng bàn tay đầy vết chai quen thuộc, chỉ có làn da trắng nõn phủ bên dưới những vết thương chồng chất.
Xảy ra chuyện gì? Rốt cuộc mình đang ở nơi nào? Lăng Thất thật lâu không có sợ hãi như vậy, thân thể không thể nào sử dụng năng lực dị năng, lại toàn thân đau đớn, làm cho nàng không nhịn được phát run. Không đợi nàng suy nghĩ nhiều, bên người đột nhiên nổi lên một trận gió lạnh, truyền đến một mùi tanh hôi, Lăng Thất cố hết sức ngẩng đầu nhìn về phía nơi phát ra mùi vị kinh tởm đó.
Vô số ánh nhìn lục quang lóe sáng bao phủ bóng dáng gầy gò, đang xụi lơ trên mặt đất, dưới ánh trăng hiện lên hình ảnh một loài động vật bốn chân, làm Lăng Thất không khỏi phát ra một tầng mồ hôi lạnh. Bầy sói!!! Thật là muốn trốn về đến nhà đi!!!
Chẳng biết tại sao bầy sói chỉ đứng đó, cúi đầu trầm thấp rít gào, miệng lớn mở ra hàm răng sắc bén dính máu, nước miếng tí tách rơi xuống nền đất lạnh lẽo. Rõ ràng bên người còn có tiếng côn trùng, tiếng gió kêu, nhưng Lăng Thất có thể nghe được rõ ràng tiếng nuốt phát ra từ trong cổ họng bầy sói. Thanh âm ọt ọt làm cho cả người nàng hàn ý đại sinh.
Không dám có nhiều động tác, trong nội tâm Lăng Thất hiện lên vô số ý muốn, cái cảm giác lo lắng quấn trong lòng nàng lại như thế nào quỷ dị ập đến.. Thật khó khăn lắm mới sống sót, như thế nào bây giờ lại chết dưới miệng sói, ý nghĩ trở thành thức ăn cho bầy sói cũng thực không thoải mái a!
Trong nội tâm suy nghĩ càng nhanh, trên người nàng lại càng không còn chút sức lực nào, vết thương vốn đã khô máu, nay lại nứt toạc ra, máu tươi ấm nóng trên trán lăn xuống, lại cộng thêm sương mù, làm che mất hai mắt Lăng Thất. Đầu càng ngày càng nặng trĩu, suy nghĩ cũng bắt đầu tan rã, thân thể vốn nên thống khổ bỗng nhiên khóe miệng gợi lên, nàng mệt mỏi, sớm nên nghỉ ngơi một chút!
Cơ hồ sắp hôn mê, dưới ánh trăng mờ Lăng Thất nghe được tiếng phá không rít gào vang lên, tiếng bầy sói kêu rên truyền đến, một lúc lâu sau lại im ắng. Mơ hồ cảm giác được chính mình bị ôm lấy, trên đầu truyền đến cảm giác mát lạnh làm cho nàng không nhịn được than nhẹ, muốn nhìn rõ gương mặt mờ mịt dưới ánh trăng, cuối cùng lại uổng công vô ích lâm vào một mảnh hắc ám.
Nam tử ôm lấy Lăng Thất khẽ chau đôi lông mày đẹp mắt, khóe miệng nhấp nhẹ, mũi chân khẽ nhún, lại như có cánh bay lên trời, lăng không mà đi, tay áo bị gió thổi rung động, dưới ánh trăng phi thân bay lên như thần tiên hạ phàm làm người ta sợ hãi than.
Ôm Lăng Thất đáp xuống mặt đất bằng phẳng, buông ra thiếu nữ còn đang hôn mê, Nam tử nhanh nhẹn xử lý tất cả các vết thương trên người nàng, cho dù cần phải tháo xuống vạt áo để kiểm tra, hắn ta cũng không chút nào cố kỵ, giống như nằm trên mặt đất chỉ là tiểu miêu tiểu cẩu bị đả thương. Ngoại trừ thần sắc có chút lo lắng, nhưng trong con ngươi thâm thúy lại không có chút tình cảm nào.
Cho đến khi băng bó xong các vết thương, thân thể gầy nhỏ của nàng thật như một cái xác ướp, nam tử than nhẹ, đầu ngón tay khẽ lướt qua băng quấn trên trán nàng, “Sư tỷ, nữ nhi của người thật trưởng thành a!”
Trong miệng nói được một câu ôn nhu, trong ánh mắt nam tử lại dẫn theo chút ánh mắt lẫn lộn, còn muốn nói thêm chút gì nữa thì xa xa truyền đến tiếng bước chân ầm ĩ nên đành thôi. Ánh mắt của hắn lại chăm chú vào vòng tay đeo trên tay Lăng Thất, nhẹ nhàng nói: “Phi Nhi, rất nhanh ta sẽ đến tìm ngươi. Chỉ mong lần sau gặp lại, ngươi có thể trở nên khá hơn hiện tại một chút!”
Lời còn chưa dứt, bóng dáng nam nhân lại phiêu miểu qua, như chưa bao giờ xuất hiện, tiêu tán trong ánh trăng mờ ảo, chỉ còn thân mình gầy nhỏ của Lăng Thất đang nhướng mày mê man ngủ trên mặt đất, thỉnh thoảng trên môi lại bật ra tiếng rên rỉ thống khổ.
Sau khi nam tử thần bí biến mất, đám người kia rốt cuộc cũng tìm thấy Lăng Thất đang nằm trên mặt đất, tiếng bước chân lộn xộn vang lên, một mỹ thiếu niên khoảng mười lăm mười sáu tuổi cước bộ cực kỳ nhanh nhẹn tới gần Lăng Thất, chỉ thấy hơi thở trên người nàng hư hư thực thực, sắc mặt tái nhợt.
“Sắt Nhi, Sắt Nhi? Có nghe thấy ca ca nói không? Sắt Nhi!” Giọng nói gấp gáp, cho thấy nội tâm vô cùng lo lắng, khi nhìn đến vết thương chồng chất trên người nàng lại càng thêm đau lòng, hiện rõ trên gương mặt anh tuấn. Thiếu niên cẩn thận ôm nàng vào trong ngực, sợ chỉ cần sơ sảy một tí sẽ làm người trong lòng hương tiêu ngọc vẫn.
Thiếu niên buồn bã lại làm cho mọi người có chút không đành lòng, một vị lão giả vỗ đầu vai thiếu niên, trầm giọng nói: “Mộ Ngôn, thương thế của muội muội ngươi xem ra đã được xử lý qua, cũng không cần phải lo lắng đến tính mạng của nàng. Trước tiên mang nàng trở về. Ngươi đã thông qua thí luyện, những ngày tới hãy an tâm mà chiếu cố nàng.”
“Đỗ sư bá, cám ơn ngài! Ta mang Sắt Nhi về trước, chuyện còn lại đành phiền ngài.” Mặc dù nôn nóng, nhưng thiếu niên vẫn không quên mất lễ tiết, kính cẩn tạ ơn ý tốt của lão giả.
Lão giả khoát tay áo, trên mặt lại có ý buồn “Tự tiện xông vào cấm địa là trọng tội! Mộ Ngôn, ngươi hãy chuẩn bị tinh thần cho tốt, Mộ Phi Sắt lần này thử luyện lại không đạt tiêu chuẩn, cộng thêm tự ý xông vào cấm địa, sợ rằng…”
Lời của lão giả không nói ra làm nội tâm Mộ Ngôn thoáng lộp bộp, hắn tinh tường biết, muội muội lần này nhất định sẽ bị trục xuất ra khỏi Thiên Hồn học viện. Thật không nghĩ tới mình chẳng qua rời đi ngắn ngủi có ba tháng, trân bảo muội muội thế nhưng mệnh lại sớm tối. Không chỉ như thế, cho dù tỉnh lại, cũng sẽ bị cưỡng chế rời đi khỏi Thiên Hồn học viên, học phủ tốt nhất mà mọi người luôn hướng tới ở Huyễn Hồn đại lục này.
Nếu như phải trở lại chỗ kia, mà không có mình bảo hộ, cuộc sống Sắt Nhi không phải càng thê lương sao? Thiếu niên càng nghĩ càng sầu lo, nhìn trong ngực muội muội bởi vì đau đớn mà khuôn mặt nhăn thành một đám, trong nội tâm không nói nên lời.
Nhưng trước hết cũng phải chờ Sắt Nhi tỉnh lại rồi nói sau. Muội muội trời sinh tính tình yếu đuối, nhát gan, tự tiện xông vào cấm địa tuyệt sẽ không phải là loại chuyện nàng dám làm, nhất định có người cố tình gây tai họa cho muội muội đơn thuần của mình.
Trong mắt xẹt qua hàn ý trái ngược với bề ngoài, thiếu niên cẩn thận ôm lấy Lăng Thất, hướng lão giả cùng đám đồng bạn gật đầu nói tạ ơn, sau đó mũi chân điểm nhẹ, như tên rời cung, nhanh như điện mà đi.
Nếu như giờ phút này Lăng Thất mà thanh tỉnh nhất định sẽ cảm thấy kinh hãi cùng thần kỳ. Trên người Mộ Ngôn giờ phút này bao phủ mộ tầng lam sắc quang mang, hòa với ánh sáng nhàn nhạt của ánh trắng làm lam sắc nhạt đi không ít, tạo ra một phen phong vận khác biệt.
Nhưng toàn bộ sự việc xảy ra đều không thoát khỏi ánh mắt của nam tử đứng trên đỉnh núi, con ngươi đen láy sâu thẳm nhẹ nhàng hiện lên một tia an tâm. Tay áo tung bay, như có cánh phi thân lên trời, chỉ để lại tàn ảnh phiêu dật.
Tất cả những điều này Lăng Thất không biết được do đang hôn mê, nhưng trong mộng nàng lại như đang tỉnh. Trong mộng có một thanh âm ôn nhuận như tình nhân nói những lời nhỏ nhẹ, lại tràn đầy lo lắng, ân cần đang gọi nàng bằng những cái tên xa lạ. Là đang gọi nàng sao? Nàng không biết ai là Phi Nhi hay Sắt Nhi, nhưng không hiểu vì sao nàng lại cảm giác quen thuộc như đang gọi chính mình!
Trong cơn đau đớn, trong đầu Lăng Thất hiện lên rất nhiều hình ảnh xa lạ, bộ quần áo cổ xưa chỉ có trên Tivi, những tòa kiến trúc cổ, đình viện xa hoa, từng cái lần lượt hiện lên trong đầu nàng.
Nàng muốn cho chính mình thanh tỉnh, nhưng đầu óc lại không như mình mong muốn, vừa hỗn độn lại lộn xộn. Lăng Thất như cố gắng giãy dụa, trong không gian huyết sắc vô tận, nàng thật sự khát vọng được trở lại cuộc sống bình thường khi trước. Có lẽ chính là lúc này khác với sự kiên định ngày thường, làm cho thính giác của nàng dần dần khôi phục, chỉ nghe thấy từng thanh âm nhỏ vụn truyền vào trong tai nàng.
“Mộ sư huynh, huynh dù sao cũng là nam tử, hay là để ta tới chiếu cố Phi Sắt a..”
“Ninh San sư muội, không cần làm phiền ngươi. Đây là biệt viện của nam tử, ngươi tiến vào thật không tiện, Sắt Nhi là muội muội của ta, không sao…”
“Nhưng là nam nữ khác biệt a…!”
“ Đa tạ hảo ý của ngươi, những chuyện vặt thường ngày tất nhiên sẽ do thị nữ ở học viện quản lý, ngươi không cần quan tâm.”
Lăng Thất chậm rãi mở mắt ra, chờ cho tầm mắt dần dần khôi phục rõ ràng, nghiêng đầu nhìn về phía đầu giường, chỉ thấy đứng đó là một nam một nữ xa lạ. Hết thảy sự việc trước mắt làm nàng kinh ngạc không thôi, kiềm chế suy nghĩ muốn hét lên, từng chữ phát ra từ yết hầu khô khốc, thanh âm khàn khàn: “Các ngươi là ai???”