Đọc truyện Dương Thanh Ký – Chương 5: Thoát chết trong gang tấc
Trong lòng như lửa đốt. Nhưng vẫn chưa nghĩ ra được cách gì thoát thân. Hắn vô cùng sợ hãi. Bọn người kia đã vác hắn đến bên miệng vực. Một tên trọng bọn lên tiếng:
– Mau ném chúng xuống đi, tránh đêm dài lắm mộng
Một tên khác lại nói:
– Huynh cứ yên tâm, đã lên đến đây thì còn xảy ra chuyện gì nữa chứ. Đâu phải lần đầu làng chúng ta làm việc này
Nghe bọn chúng nói vậy. Mồ hôi Dương Thanh vã ra như tắm: làm sao, làm sao đây. Chỉ một khắc nữa thôi ta sẽ tan thây nơi vực sâu này sao. Hắn mở choàng mắt quyết định đằng nào cũng chết thôi thì liều một lần xem sao. Hắn há miệng cắn thật mạnh vào sườn của tên áo đen làm gã đau quá thét lên be be. Nhân cơ hội đó hắn vội vàng vùng vẫy để thoát ra khỏi cánh tay của gã. Đồng bọn của tên áo đen vội vã hét lên:
– Có chuyện gì vậy??
– Sao tên này lại tỉnh?
– Mau giữ chặt hắn.
Tên áo đen bị Dương Thanh cắn lúc này đã lấy lại bình tĩnh. Gã tức giận nghiến răng quăng thật mạnh hắn xuống nền đá. Đầu hắn đập vào gờ đá của miệng hang khiến hắn đau nổ đom đóm mắt. Tên áo đen chỉ tay về phía hắn chửi bới:
– Ta nguyền rủa tổ tông 18 đời nhà ngươi, dám cắn ông đây à.
Dương Thanh vừa lùi lại vừa bảo:
– Các ngươi là bọn giết người, đừng, đừng qua đây
Bọn kia nghe hắn nói vậy thì cười ha hả. Một tên xách đao bước tới nói:
– Ông đây cứ thích lại gần ngươi có quản được không, để xem đầu ngươi cứng hay cây đao của ông đây cứng.
Lâm vào đường cùng. Phía trước là cường đạo phía sau là vực sâu. Dương Thanh thở dài một hơi thầm nghĩ lần này chết chắc rồi. Nhưng mặt hắn đanh lại. Có chết ta cũng phải lôi một tên đi theo. Xuất ký bất ý. Hắn dùng hết sức bình sinh lao lên ôn chặt lấy thắt lưng của tên cầm đao. Lôi về phía miệng hang. Tên này thấy vậy thì cười khẩy một tiếng. Khẽ nhếch miệng nói:
– Đúng là, lấy trứng chọi đá.
Gã giơ chuôi đao lên thúc mạnh vào gáy hắn. Rồi cầm vào tóc hắn kéo đầu hắn lên cao đạp một cú rất mạnh vào ngực Dương Thanh. Một tiếng hự khô khan vang lên. Hắn thấy chới với, rồi ngã ngồi trên mặt đất. Khóe miệng có chút máu tươi. Gã cầm đao lại tiến đến một lần nữa cười ha hả:
– Để ông đây đưa tiễn ngươi một đoạn đường
Dứt lời gã không thèm dùng đến đao mà cứ đưa chân đá thật mạnh vào ngực và bụng Dường Thanh. Mỗi một cú đá vào người Dương Thanh lại ọc ra một ngụm máu.
Một tên trong bọn cướp sốt ruột lên tiếng.
– Mau hạ thủ đi. Về muộn bao nhiêu chỗ tốt mất hết đấy.
Tên cầm đao gật đầu:
– Được, xong ngay đây.
Dứt lời gã lôi Dương Thanh về phía miệng hang rồi ném mạnh hắn xuống đó. Dương Thanh hốt hoảng quờ quàng. Hình như hắn túm phải vật gì đó trên người tên kia. Nhưng mà việc đó cũng không ngăn được hắn đang rơi xuống. Hắn hét lớn một tiếng cả người bỗng chốc chìm vào bóng tối.
– Hừ.
Ba tên còn lại vác Nhị Bảo cùng với lão đánh xe và hộ vệ của Dương Thanh ném xuống dưới hang. Cả bọn nhìn nhau cười ha hả. Một tên bảo:
– Các huynh, mai vào huyện thành. Ta mời. Không biết đã qua bao nhiêu lâu thời gian, nửa ngày, hay hơn một ngày, ta cũng không rõ nữa, nhưng Dương Thanh đã bắt đầu từ từ mở mắt. Ngay khi lấy lại được tri giác. Điều đầu tiên hắn cảm thấy là một cơn đau buốt khắp châu thân. Các xương cốt trong người hình như không còn nghe hắn điều khiển:
– Ta đã chết rồi sao
Hắn thầm nghĩ vậy. Nhưng hình như không phải, bằng chứng là hắn đang cảm thấy đói cồn cào ruột gan, mà ma thì làm gì biết đói. Vậy là hắn vẫn còn sống ư, nhưng ai đã cứu hắn, hay hắn gặp may. Chợt hắn nhớ lại lúc hắn đang rơi xuống thì tay hắn phát ra quang mang chói mắt. Hắn vội vã nén đau đưa tay lên xem. Hắn ngạc nhiên đến há hốc miệng ra. Trong tay hắn là miếng ngọc bội của Thanh Hương. Ngọc bội này có thần thông gì mà lại phát ra ánh sáng cứu mạng hắn.
– Ta cầm nó lúc nào vậy.
Hắn tự hỏi bản thân. Một lát sau hắn bỗng nhớ ra. Lúc sắp rơi xuống hắn nắm được vật gì đó của tên cầm dao kia. Vậy là hắn đã hiểu. Tên cầm dao cướp ngọc của hắn đeo vào người. Không ngờ đã cứu hắn một mạng này. Hắn bật cười ha hả giữa hang sâu. Họa trung đắc phúc