Đọc truyện Dương Thanh Ký – Chương 23: Nhiệm vụ đầu tiên
DươngnThanh đi theo hai tên kia một quãng khá xa thì ở phía trước đã hiện ra một tòa vô cùng đồ sộ. Bên trên có một tấm biển ghi mấy chữ. Bùi Gia Đại Viện, Vạn Yêu Sảnh. Nét chữ vô cùng cứng cáp. Trước cửa Vạn Yêu Sảnh có vô số người đứng chờ đợi vô cùng huyên náo. Mấy câu đối thoại tạo nham theo gió lọt vào tai hắn:
– Bùi gia quả thật là một gia tộc tu tiên giàu có nha.
– Đúng vậy. Ta nghe nói họ giàu lên nhờ buôn bán yêu thú và chế thuốc đó.
– Trưởng lão của bùi gia nghe đồn đã là cảnh giới Kết Đan hậu kỳ rồi.
Nghe như vậy hắn cũng đã dần hiểu được một chút về bùi gia. Gia tộc này sinh sống bằng nghề buôn bán tài liệu trên người yêu thú. Hàng năm sẽ có một đợt thu mua hàng lớn rồi sau đó phân loại bán đi các nơi thu về linh thạch. Thảo nào mà lại giàu có như vậy.
Hắn vội vã chen đến cửa giao nhiệm vụ. Ngồi ở đây là một ông lão luyện khí kì tầng 8. Lão thấy hắn đến thì cất giọng nhàn nhạt nói:
– Ngươi muốn nhận nhiệm vụ săn yêu thú.
– Đúng vậy
Lão kia nghe vậy thì đưa cho hắn một cái thẻ có vẽ hình một con yêu thú gì đó có ba đầu rồi nói.
– Người cầm lấy yêu bài này, sau này ngươi săn được bất kể yêu thú gì mang đến đây. Chúng ta sẽ mua hết. Yêu thú cấp càng cao giá càng hời.
Cầm tấm yêu bài trong tay nhưng hắn chưa vội đi ngay mà lại hỏi:
– Lão huynh, ta mới xuất đạo không lâu, chưa rành lắm về yêu thú. Bùi gia đại viện có tài liệu nào về yêu thú không ta muốn mua một cuốn.
Lão già thấy hắn hỏi vậy thì hỏi lại hắn:
– Ngươi muốn mua yêu điển.
– Yêu điển là cái gì. Hắn hỏi lại
– Yêu điển là một cuốn sách tập hợp hết tất cả các loại yêu thú mà Cửu Châu quốc này có. Nhưng ngưoi muốn mua thì phải đi đến phường thị, nơi này chúng ta không có.
– Vậy phiền lão huynh chỉ đường cho ta, ta từ xa mới đến. Sau khi hỏi được đường đến phường thị. Hắn theo đường lối lão già kia chỉ đi một hơi không nghỉ, hai canh giờ sau hắn đã xuất hiện ở một vùng núi non trùng điệp vô cùng, nếu là phàm nhân đừng mơ tưởng mà tới được nơi này. Hắn đứng đó một lát rồi tiến vào trong núi, hai bên đường các cửa hàng mọc lên sát nhau. Cứ một lát lại có một số tu tiên giả bay qua bay lại, trao đổi mua bán vật phẩm. Hắn đưa mắt nhìn hai bên đường rồi dừng lại trước một cửa hiệu nhỏ, hắn cất tiếng hỏi chủ quán là một tay Luyện Khí kì tầng 10 như hắn:
– Huynh đệ, ta muốn mua yêu điển.
Tay này ngẩng đầu lên cười bảo:
– người anh em lần đầu đến đây săn yêu thú hả, nếu sau này có đồ gì tốt hãy bán ở chỗ ta. Không cần mang đến Bùi gia làm gì đâu. Họ có ưu đãi gì thì chúng ta cũng có.
Dứt lời thì gã đưa cho Dương Thanh một cuốn sách khá dày và sau khi thu lấy năm viên linh thạch bậc thấp, gã lại nói:
– Huynh đệ, ngươi mới đi săn, đừng nên vào sâu quá, nơi này vô cùng nguy hiểm đấy.
Hắn nhận sách rồi trả lời:
– Đa tạ đạo hữu, ta sẽ ghi nhớ.
Ra ngoài được một đoạn, hắn ngó chừng sau lưng rồi ngự khí phi hành mất tích vào cánh rừng trước mặt. Một lát sau một làn khói tím hiện ra ở phía sau một thung lũng nhỏ, làn khói tan đi, hắn từ trong đó bước ra thám thính địa hình thung lũng. Hắn lẩm nhẩm gật gù. Đây đúng là tuyệt địa một mặt của thung lũng bị một dãy núi cao ngăn trở hoàn toàn. Có thể nói là trong ngoài tách biệt, mặt kia là một dải đã cũng cao ngang ngửa dãy núi đối diện, từng dòng nước từ trên dải đá đổ ầm ầm xuống cái hồ phía bên kia thung lũng, hơi nước bốc lên tạo thành một làn sương mù dày đặc. Có thể nói từ ngoài rất khó phát hiện ra nơi này. Hắn hài lòng và quyết định chọn nơi này làm chỗ mở động phủ đầu tiên. Không như những tu tiên giả khác hay mở động phủ ở sườn núi, để tránh bị phát hiện, hay có nguy hiểm đến tính mạng, hắn lại khai mở động phủ ở ngay dưới chân núi, sau một tảng đá lớn, trải qua ba ngày làm việc liên tục, động phủ của hắn đã cơ bản hoàn thành. Hắn cũng học theo các tu tiên giả khác phân động phủ ra thành từng phòng như, phòng luyện đan, phòng khách, phòng nuôi linh trùng. Mặc dù hắn chẳng có linh trùng hay đan dược gì cả. Tài sản của hắn tính đến hiện giờ, cũng chỉ có một cái nhẫn xanh lam, một cái lọ không biết để làm gì. Và hai cuốn sách. Một cuốn vừa mới mua xong. Đúng là nghèo không thể nghèo hơn được nữa. Hắn ngồi trong động phủ mới của mình trước mặt hắn là chiếc nhẫn cùng với chiếc lọ nhỏ tìm thấy cùng một chỗ với Sinh tử quyết. Sau một hồi kiểm tra qua lại cái lọ, hắn đi đến một kết luận là cái lọ này trước kia dùng để đựng thuốc, nhưng thời gian quá lâu nên thuốc đựng trong này đã tiêu biến mất rồi. Còn chiếc nhẫn ngoài việc nó phát ra ánh sáng thì đúng là nó không còn tác dụng nào cả. Hắn chán nản bỏ nó trở vào trong túi rồi lẩm bẩm:
– Toàn thứ vô giá trị.