Đọc truyện Dương Thanh Ký – Chương 19: Gió tanh mưa máu
Dương Thanh không muốn đi cùng ai, nên đã tách ra đi một mình trong khi những đệ tử khác đều chia ra từng tốp một. Hắn thích hoạt động một mình, hơn nữa hắn cho rằng, đã vào đên đây rồi chỉ nên tin tưởng mình là tốt nhất, biết đâu trong đám kia lại chẳng có người có ý đồ giết người đoạt bảo. Tuy hắn cũng chẳng có bảo vật hay giàu có gì, nhưng cứ tránh được là tốt nhất. Hắn vừa đi vừa quan sát khu rừng gọi là Hắc Lâm này, chỉ thấy ánh sáng mờ ảo, cả cánh rừng bị một làn sương mỏng bao phủ, khiến cho không khí có một mùi vô cùng khó chịu. Trên mặt đất ngoài những cây cổ thụ to hàng chục người ôm ra thì ngay cả một bụi cây, một nhành cỏ nhỏ cũng không có, mà chỉ có toàn là đất đen như hắc ín, đâu đó giữa những cái hố trũng là những vết chân của những loài kì dị mà hắn chưa thấy qua bao giờ, yêu thú, trong Hắc Lâm này có rất nhiều yêu thú. Đó là điều đầu tiên hắn nghĩ đến khi nhìn thấy những vết chân, liệu trong Hắc Lâm này có Địa Ma Thú hay không, hắn đột nhiên hào hứng rồi lại ỉu xìu, cho dù có thì hắn cũng không làm gì được vì hắn không biết yêu thú này trông thế nào. Mà cho dù biết đi nữa trong tình huống không chuẩn bị trước mà muốn hạ sát nó thì đúng là chuyện hoang đường, hắn nghĩ vậy rồi xốc lại tinh thần đi sâu vào rừng Hắc Lâm, tiếp tục tìm kiếm Hỗn Nguyên Tán.
Một canh giờ sau Dương Thanh hắn đang nấp trên một ngọn cây, vận dụng tiên lực che đi linh khí của mình, mắt hắn ngó đăm đăm xuống khoảng đất trống bên cái đầm lầy phía dưới. Dưới đó là hai tên đệ tử của Minh Kiếm Sơn Trang đều là luyện khí kì tầng chín, và một tên nữ đệ tử của Hỗn Nguyên Giáo giữa bọn chúng là một con yêu thú có cặp sừng như Linh Dương đamg nằm thoi thóp. Vị nữ đệ tử kia hướng ánh mắt đề phòng về hướng đối diện cất tiếng hỏi:
– Các huynh có ý gì. Con Ma Linh Dương này là do ta tìm thấy trước.
Hai tên kia nghe vậy thì cười ha hả nói:
– Bọn ta cũng không có ý gì, chỉ là Trang Chủ đã dặn dò, gặp là giết.
Vừa dứt lời nói, hai tên đã đồng loạt tế xuất pháp bảo ra nhắm đối phương đánh tới, nữ đệ tử của Hỗn Nguyên Giáo không hề chậm trễ nhanh chóng vỗ vào túi trữ vật, một tấm gương đồng đã xuất hiện nơi tay. Cô gái vội vã hường tấm gương về phía đối diện, hai pháp bảo của Minh Kiếm Sơn Trang vặn vẹo một lát rồi ảm đạm hào quang rơi bịch xuống đất. Hai tên kia còn chưa kịp phản ứng thì cô gái đã lại giơ tấm gương lên nói lớn:
– Ta tiễn các ngươi một đoạn.
Bị ánh sáng từ tầm gương chiếu tới hai tên đệ tử của Minh Kiếm Sơn Trang lập tức bị khoá chặt tại chỗ không di động được. Cả người dần dần tan vào hư không. Trong nháy mắt đã không thấy hình tích. Cô gái sau khi tiêu diệt hai tên kia thì vội vã nhìn trước sau rồi mau chóng cắt lấy cặp sừng của con yêu thú Ma Linh Dương và thu lấy hai chiếc túi trữ vật sau đó nhanh chóng rời đi. Đợi khi cô ta đi rồi. Hắn mới thầm nghĩ rằng vừa rồi nguy hiểm, không phải hắn cẩn mật đề phòng thì người nằm đấy không phải hai tên kia mà là hắn rồi. Xem ra ở trong này muốn còn sống trở ra hắn càng phải cẩn trọng hơn gấp bội.
Trong Hắc Lâm giờ đây mọi nơi đều đã biến thành chiến trường. Ở một góc nọ hai nhóm tu tiên Minh Kiếm Sơn Trang Và Phong Hỏa môn đang quần ẩu. Mỗi bên nhân số khoảng tám chín người, pháp bảo, bùa phép bay đầy trời cách một quãng lại có một cái xác nằm lăn dưới nền đất. Gío lạnh không ngớt thổi vi vu một mùi máu tanh bay lên nồng nặc. Cuối cùng Phong Hỏa Môn may mắn chiến thắng nhưng cũng đã tử thương quá nửa.
Ở một góc khác Quan Thiên Tường đang chỉ huy sáu thanh cổ kiếm bao vây một đám Hỗn Nguyên giáo, không hổ là một cao thủ của Minh Kiếm Sơn Trang, tiên khí từ sáu thanh kiếm của lão đi đến đâu là đầu người rụng đến đó, chỉ trong nháy mắt, lão đã diệt sát 8 tên trong bọn, tên còn lại sợ hãi vội vàng thu pháp bảo vào túi rồi quay đầu chạy.
Lúc này Dương Thanh đang đụng đầu một con yêu thú U Minh Lang cấp ba hàng thật giá thật. Không chờ nó phát hiện ra mình. Hắn vội vã phi thân bỏ chạy. Ước chừng khi đã thoát khỏi tầm chú ý của nó hắn mới dừng lại lau mồ hôi lạnh trên trán, vừa rồi không phải hắn nhanh mắt thì đã chết trong vuốt của nọ rồi. Tu tiên cấp thấp như hắn mà gặp loại yêu thú mạnh như vậy thì chạy thoát là may rồi nói gì đến giết nó. Nhưng hắn không ngờ vừa ngẩng đầu lên thì phía trước mặt hắn không biết từ khi nào một tên đệ tử của Hỗn Nguyên Giáo đã đứng trước mắt. Hắn biết rằng giờ có chạy trốn cũng đã muộn, lập tức khởi thế công ngay. Sinh tử quyết trong người hắn cuồn cuộn vận chuyển, trên tay hắn xuất hiện một thanh hỏa kiếm, nhắm đối phương chém tới. Tên đệ tử của Hỗn Nguyên Giáo cười khẩy:
– Chỉ có vậy mà muốn đối đầu với ta, đúng là vọng tưởng.
Nói xong gã giơ hai tay lên, quanh người hắn lập tức phát ra một vòng bảo hộ màu xanh lục, hỏa kiếm của Dương Thanh vừa chạm vào vòng bảo hộ lập tức bị bật trở lại. Trong khi Dương Thanh còn đang ngạc nhiên thì trong tay gã đã xuất hiện một đôi phi bạt màu đen tuyền nhắm tới hắn mà đánh. Đến lúc này Dương Thanh mới nhận ra rằng việc không có pháp bảo thua thiệt như thế nào, hắn vội vã lùi lại, trên người cũng hình thành một vòng phòng hộ màu đỏ chống lại hai chiếc phi bạt đang bay tới.
Một tiếng hự khô khan vang lên. Hắn không tự chủ được bay ra phía sau, rớt thẳng xuống hồ nước, rồi chìm nghỉm. Gã kia đứng trên bờ thu lại phi bạt rồi lạnh lùng nói,
– Coi như ngươi may mắn.
Dứt lời gã phi thân lên không hướng phía nam của Hắc Lâm bay mất.
Trong khi hắn chìm xuống đáy hồ thì trên bờ cả ba phái đều đã triển khai cuộc chém giết trên diện rộng, bất kì chỗ nào khả nghi là nơi bảo vật Hôn Nguyên Tán hạ lạc đều xảy ra một trận chiến đấu kinh người, xác chết khắp nơi, pháp khí vỡ vụn, mất linh rơi đầy trên mặt đất.
Ở một góc khác dưới một tán cây không lồ Bùi Việt đang nói với Phong Linh lão tổ:
– Khải bẩm lão tổ, đã tìm lâu như vậy rồi mà vẫn chưa có chút tin tức gì, xem ra…
Hắn chưa nói hết Phong Linh lão tổ đã lên tiếng:
– Đương nhiên là vậy, Hôn Nguyên Tán là một vật sinh cùng trời đất, linh tính vô cùng, nếu dễ dàng tìm được như vậy thì đâu đên lượt chúng ta.
Ngừng một lát rồi lão lại nói:
– Ngươi mau truyền lệnh xuống dưới phải để ý thật kỹ cho ta bất cứ điểm khả nghi nào cũng phải điều tra cẩn thận, và phải nhanh lên vì rất có thể sẽ còn có nhiều môn phái và tán tu sẽ nghe tin và tìm tới.
Bùi Việt nhanh chóng gật đầu rồi biến mất trong nhay mắt, còn lại Phong Linh lão tổ, lão mau chóng lấy ra một cái truyền âm phù và nói lớn Hỏa Linh Lão tổ, đến lượt lão rồi.
Ở một góc khác Hỏa Linh lão tổ sau khi nhận truyền âm phù của đồng môn, lão quay lại. Phía sau lão là mười một tên Trúc Cơ kì đồng đẳng với Bùi Viêt, sáu tên áo đỏ năm tên áo trắng. Lão nói với bọn chúng,
– các ngươi nghe đây, mau theo ta đến chỗ bảo vật hạ lạc, Việc này phải bí mật tiến hành, bất kì kẻ nào cản đường giết không tha.
– Vâng lệnh lão tổ.
Cả bọn người lập tức đi theo Hỏa Linh lão tổ tiến vào Hắc Lâm. Một lát sau đã hoàn toàn mất tích trong làm sương đen đặc.