Đọc truyện Dương Thanh Ký – Chương 164: Xích Diệm Hỏa Lân
Xích Diệm Hỏa Lân
Hai tháng trôi qua, Dương Thanh vẫn hôn mê bất tỉnh. Nhưng nếu lúc này có ai đó ở trong Thất Sát Cốc này, tất sẽ phải kinh ngạc đến há hốc mồm, chỉ thấy hai mắt hắn sáng rực, toàn thân thể được một lớp quang mang máu bạc bao phủ, thân thể khô héo của hắn được Âm Dương Sinh Tử Quyết bảo vệ lúc này xuất hiện biến hóa. Lúc này trong cơ thể hắn, có một luồng linh lực kỳ lạ, từ trong đan điền ầm ầm tràn ra, luồng linh lực này, dưới sự hô ứng của sinh tử quyết, không ngờ đang cải tạo lại thân thể hắn, tốc độ hồi phục của hắn nhanh chóng đến mức mắt thường cũng có thể nhìn ra được, toàn bộ kinh mạch và thân thể của hắn qua làn rèn luyện này đã được triệt để cải tạo, tuy chưa đến mức đao thương bất nhập, nhưng so với tu sĩ, bình thường, không chỉ cứng rắn hơn một lần,
Luồng linh lực bí mất này không ngừng ào ào tuôn ra, chẳng mấy chốc cơ thể hắn vô thanh vô tức tiến tới bình cảnh của Kết Đan sơ kỳ.
Toàn thân hắn, quang mang rực sáng, thân thể hắn lơ lwungr trên không trung
Theo bánh trướng của linh lực, một tia lính khí đầu tiên đã dâng lên xé mở bình cảnh trên thân thể hắn. dần dần tầng ngăn cách vô hình này mỏng đi, rồi
Đùng!!
Trong não hải hắn vang lên một tiếng tiêm minh, bình cảnh đã hoàn toàn bị phá vỡ không còn sự cản trở linh lực càng điên cuồng chạy vào trong cơ thể hắn, Kim Đan tại đan điền của hắn nhanh chóng xoay tròn, rồi lớn lên gấp rưỡi lúc ban đầu, tản mát ra kim quang chói mắt. Cảnh giới Kết Đan trung kỳ của hắn đã hoàn toàn vững chắc
trong cơ thể hắn nhanh chóng bài trừ tạp chất đẩy trở ra ngoài
Theo thời gian trôi qua, dần dần linh khí tiết ra ngày một chậm rồi dừng lại,
Một ngày sau đó, Dương Thanh từ từ mở mắt, hắn nắm chặt hai tay lại cảm nhận sức mạnh mới dâng lên trong người, cảm giác thật thư sướng, đốt nhiên tiên thức của hắn, đau nhói, một đoạn ký ức không phải của hắn tiến vào não hải, từng đoạn từng đoạn ký ức nhanh chóng chạy qua đầu hắn, chừng khoảng thời gian uống hết một tách trà, cơn đau mới chấm dứt, hắn mở bừng hai mắt, lẩm nhẩm:
-Ngụy phu nhân!! Đa tạ
………….
Thì ra, lần này hắn không chết, thứ nhất chính là do bản thân hắn, có hồn lực và tiên thức, mạnh hơn rất nhiều đám tu sĩ cùng cấp, trong khi thi triển Quang Ảnh Độn đã âm thầm giấu đi thần hồn, mới có thể chiến thắng Dương Đỉnh Thiên. Nhưng trọng yếu hơn, đó là, qua trận chiến vừa rồi với hai huynh dệ họ Trần, và thi triển Quang Ảnh Độn, hắn đã đạt được điều kiện mở ra phong ấn sức mạnh mà hơn hai trăm năm trước Ngụy Phu nhân đã vì cháu gái mà gieo vào người hắn, điều kiện chính tiến vào bình cảnh sơ kỳ đỉnh phong và có thần hồn mạnh gấp 5 người khác. vừa rồi, đoạn kỹ ức mà bà để lại hắn mới biết điều này, nhờ có phong ấn này và Âm Dương Sinh Tử Quyết, hắn không ngờ đạt được cơ duyên, không những không chết mà còn đạt tới Kết Đan Trung kỳ một cách vô cùng thuận lợi,
Hắn đứng dậy nhìn về phương hướng Cô Sơn Tiên Đảo năm xưa vái một vái dài,
-Đa tạ Ngụy Bà bà. Ta nhất định sẽ cố gắng.
Trong đoạn ký ức này có một số điều lần đầu tiên hắn nghe thấy, cũng vén một số bức màn bí mật của hai trăm năm trước, trong đó Ngụy phu nhân nói rằng, năm xưa vì hắn không chịu tu tiên nên bà miễn cưỡng mới dùng đan dược kéo dài tuổi thọ cho hắn, lại không tiếc hao tổn linh lực đặt một phong ấn linh lực vào người hăn, vừa là bảo vệ hắn l;úc nguy cấp, vừa để sau này nếu hắn đổi ý tu tiên thì đây sẽ là một phần trợ giúp không nhỏ, tiếc lầ năm đó hắn lại không chọn con đương tu hành, hắn ở lại Cô Sơn Tiên Đảo đến một trăm năm mươi năm thì Ngụy phu nhân nhờ cơ duyên xảo hợp gặp một lúc ba vị tiền bối Luyện Thần, lẽ ra ở nhân giới này, không thể có luyện thần mới phải, nhưng vị tiền bối này thực sự là Luyện Thần cảnh giới, những gì, Ngụy phu nhân nghe được từ vị tiền bối này đại để không khác mấy so với những gì mà Triệu Phong nói với hắn năm xưa, Nhân Giới này thực ra không phải nhân giới àm chỉ là một bộ phần mà thôi, mảnh đất này bị tiên tộc và ma tộc kia liên hợp phong ấn linh khí, biến thành một giới diện phụ thuộc vào họ,không có Luyện Thần kỳ, những chuyện như vậy chỉ có khi đạt đến Hóa Anh hậu kỳ đỉnh phong mới đạt được tư cách biết chuyện, Vị Luyện Thần kỳ này nói với Ngụy Phu nhân rằng, vài vạn năm nay, nhân giới vẫn tìm cách phá bỏ xiềng xích phong ấn này, có lẽ đã sắp có thu hoạch, lão cũng nói với bà rằng, lão có cách giúp bà lên đến Luyện Thần cảnh giới, nhưng không thể ở được nơi này, mong bà lấy nhân giới làm trọng liên hợp phá vỡ phong ấn. Sau khi suy tính thiệt hơn Ngụy Phu nhân quyết định đi theo ba vị tiền bối này, bà con phân vân về hắn thì đúng lúc này hắn lại đòi về thăm quê cũ nên bà liền cho hắn đi, kèm theo một cái hộp dặn hắn về quê mới được mở, chính là bức thư của Thanh Hương. Nguồn cơn cho còn đường tu hành của hắn, Cuối đoạn ký ức bà nói rằng, nếu hắn có may mắn đạt đến tiêu chuẩn để mở ký ức này, thì hắn hãy cố gắng tu hành hơn nữa, chính bà cũng không biết rằng bản thân đi đến nơi như thế nào, nên chỉ có khi nào hắn tiến đến Hóa Anh hậu kỳ thì hắn mới có cơ hội gặp lại Thanh Hương, đoạn ký ức còn để lại cho hắn rất nhiều công pháp, còn có phương pháp luyện dược, còn có một bảo tàng do Ngụy phu nhân để lại, chỉ có hắn mới mở được, bảo tàng này không ngờ giấu ở nơi mà CÔ Sơn tiên đảo tọa lạc năm xưa>
-Thì ra là vậy
Hắn cứ luôn tự hỏi tại sao, năm đó Thanh Hương lại vội vàng ra đi như vậy, chỉ để cho hắn một bức thư không đầu không cuối, thì ra nguyên nhân chính là do hắn, nếu năm đó hắn quyết chí tu hành thì có lẽ đã khác, hắn hiểu quyết định của Ngụy bà bà năm đó, chính vì không muốn Thanh hương đau lòng khi thấy hắn chết già, nên mới dứt khoát bỏ hắn lại, hắn không trách Ngụy phu nhân, hắn chỉ trách chính mình;
-Thanh Hương nàng yên tâm, nhất định ta sẽ tìm nàng, dù có phải đi khắp chân trời góc bể
………..
Ngồi thổ nạp hai ngày liên tục thì Dương Thanh đã khôi phục hoàn toàn, tăng lên một tiểu cảnh giới không hề khiến cho hắn vui vẻ bao nhiêu, bởi vì hắn nhận ra mình đang ở vào một tình thế cực kỳ nguy hiểm. Mấy ngày hôm nay hắn nhận ra xung quanh mình toàn là yêu thú, có rất nhiều yêu thú cao cấp, thậm chí DƯơng Thanh ngờ rằng nếu vào sâu hơn sẽ gặp yêu thú cấp 7, thậm chí hóa hình yêu thú cũng không chừng, may cho hắn là hắn ở ngoài rìa Thất Sát cốc, nhưng mấy ngày hôm nay hắn cũng phải thiết đặt trên mấy cái trận pháp triệt để ẩn giấu khí tức,hắn đào sâu xuống mặt đất tạo thành một cái hang để ở tạm thời, nếu không như vậy, chỉ sợ hắn sẽ bị đám yêu thú ở đây, giết chết, hắn buồn bực ở trong pháp trận nhíu mày, hắn đã thử đào xuống đất rồi dùng độn thuật để thoát ra nhưng suýt chút nữa còn mất mạng, vừa ra khỏi trận pháp hắn đã gặp một bầy U Minh Thử, khiến hắn phải âm thầm lùi về trận pháp, thoát ra bằng độn thuật là không thể, thì phi hành lại càng không, hắn vô cùng lo lắng, sợ rằng nếu cứ bị giam hãm ở đây thể nào cũng có ngày bị yêu thú cấp cao phát hiện. Nhưng hắn suy nghĩ mãi cũng không tìm được cách nào để ra ngoài, Giá mà có Tử Nguyêt ở đây, vừa nghĩ đến bóng hình thướt tha đây, hắn chợt mỉm cười, càng ngày hắn và nàng càng tiến đến dần một thứ tình cảm kỳ lạ, hắn không hề nghi ngờ rằng mình đã thích nàng,. rồi hắn chợt phì cười
Giỡn sao, nếu mang Tử Nguyệt theo chẳng lẽ hắn lại bị ép đến mức phải chạy vào đây hay sao, nói gì thì nói, nếu huynh Đệ Trần Hữu Lượng không truy sát hắn, thì làm sao hắn đạt đến Kết Đan trung kỳ được, thật đúng là nhận quả tuần hoàn…..
Trong lúc hắn còn đang điên đầu tìm cách thoát ra thì trên Đại Nam Quốc, và các quốc gia lân cận, Hắc Sát Giáo đã treo thưởng cho cái đầu của hắn 10 vạn linh thạch, ai báo tin về hắn 5 vạn linh thạch, đám tu sĩ âm thầm chặt lưỡi:
-Tên Đồng Mã Kỳ này không biết đắc tội thế nào mà giáo chủ Hắc Sát giáo ra giá cao như vậy.
-Đúng vậy với tiền thưởng như vậy, chỉ sợ toàn bộ tu sĩ quanh vùng sẽ mở to con mắt, chỉ sợ tên kia lành ít dữ nhiều.
Thế nhưng mặc dù, hắc sát giáo ra giá cao như vây, nhưng qua mấy tháng rồi, cũng không có ai nhìn thấy cái bóng của hắn, việc này khiến Trần Hữu Lượng và TRần Hữu Minh bị trách phạt môn phen khiến chúng tức giận vô cùng, thể không đội trời chung với Dương Thanh.
Lúc này trong Thất Sát cốc, Dương Thanh đã thử mấy phương pháp, nhưng đều không thể đi được quá mười trượng, số lượng yêu thu ở trong này thực sự là quá nhiều, như thể nơi này sinh ra là dành cho yêu thú vậy. hắn đau khổ nhìn đám Sát Lang đang đứng phía ngoài pháp trận, Nếu không phải Tiểu Cửu Khúc Âm Ma đại trận của triệu phong vô cùng cao minh thì hắn sớm đã bị phát hiện rồi, đang buồn bực thì bỗng nhiên hắn nhìn thấy một chuyện đáng ngờ.
trên mặt đất đột nhiêt phát ra bạch quang, phía trước cách nơi hắn ẩn thân truyền ra một tiếng rống như tiếng rồng gầm
đám Sát Lang và mấy con yếu thu xung quanh nghe thấy tiếng gầm này bỗng run rẩy, thân hình liên tiếp thối lui. Khụy người xuống, như đang triều bái.
Cùng lúc đó, trong bạch quang một đoàn kim ảnh bay ra, Kim Ảnh này vô cùng chói mắt, nó lượn trên không trung hai vòng rồi huyễn hóa ra một của cự thú to hơn hai mươi trượng, cả người kim quang chói mắt, lân phiến trải rộng khắp thân, thần thế vô cùng uy nghĩ, lũ yêu thú xung quanh rống lên một tiếng như thể chào đón đại vương của chúng vậy. vừa nhìn thấy con cự thú này, Dương Thanh thầm kinh hồ:
-Xích Diệm Hỏa Lân
-Hắn nhận ra con cự thú này, năm xưa ở Tây Nhạc sơn hắn đã gặp một con xích diệm hỏa lân, nhưng rõ ràng còn mà hắn gặp so với con này đạo hạnh cách nhau mười vạn tám ngàn dặm đây có lẽ đã đạt đến cấp bẩy không chừng
Con Xích Diệm Hỏa Lân vừa mới bước đi mấy bước, lại uy phong lẫm lẫm rống to một tiếng, một cổ khí thế bài sơn đảo hải vọt thẳng lên trời. Ngay cả Dương Thanh đứng trong trận pháp cũng không khỏi biến sắc, đám yêu thú ở ngoài cũng điên cuồng gào lên, theo, chừng một lát sau đó, một con Sát Lang từ trong rừng chạy ra, con Sát lang này to gấp đôi những con khác, toàn thân trắng toát, khí thế vương giả trên người nó, khiến Dương Thanh nhận ra con này chính là Lang Vương, còn lang vương này chạy đến trước mặt Xích Diệm Hỏa Lân tru lên một tiếng,
Nhìn con Lang Vương này hắn đoán ít nhất tính theo cảnh giới của nhân tộc nó cũng đã là Ngưng Nguyên trung kỳ
Xích Diệm Hỏa Lâm, gầm lên một tiếng như ra lệnh, đám yêu thú liền tách ra hai bên, để lộ một con đường, điểm cuối của con đường này không ngờ lại ở trước tiểu trận của hắn, hắn àm thầm thóa mạ:
-Con mẹ nó, làm thế nào bây giờ,
hắn thấy vậy, tay lật lại, nhanh chóng triệu ra Âm Hồn Kiếm Giáp, và Âm Giới Kiếm, lại gọi ra Ngũ Linh Thánh Mẫu, thầm nhủ:
-Nếu hôm nay có chết, cũng phải cho bọn này một trận
Tuy nói thế nhưng tay cầm kiếm của hắn bất giác đã hơi run rẩy
Kim quag chợt lóe, Nháy mắt con Xích DIệm Hỏa Lân liền biến mất vô tung vô ảnh, khí nó hiên ra thì đã ở trên đầu trận pháp, nó rống lên một tiếng, Hỏa Diễm ngập trời, mang theo uy áp kinh khủng phủ lên trận pháp
Mặc dù Dương Thanh biết yêu thú này rất mạnh, nhưng không ngờ lại mạnh như vậy, tiểu trận của hắn không quá hai hơi thở liền bị công phá, Hỏa diễm nhanh chóng tràn vào,
Sắc mặt Dương Thanh đại biến thân hình hắn thoáng một cái hóa thành một đạo thanh hồng chui xuống mặt đất, hắn vừa biến mất phạm vi xung quanh hắn vài chục trượng mặt đất phía trên bị đốt cháy hoàn toàn, đất đá bị hỏa diểm luyện thành bột mịn, mấy con yêu thú không tránh kịp nhất nhất đều hóa thành tro bụi,
Đạo thanh hồng, từ trong đất bay ra, đáp xuống cách con Hỏa Lân một khoảng, mặc dù hắn chui vào trong đất nhưng vẫn bị sức mạnh của Hỏa Diễm làm bị thương, nhìn người hắn vô cùng chật vật.
Xích Diệm Hỏa Lân thấy thế thì cũng vô cùng ngạc nhiên, hồi lâu nó bất ngờ mở miệng ra nói tiếng người:
-Nhân loại, người là kẻ đầu tiên tránh được Lôi Vân Hỏa của Xích Long ta. Trong vòng 1 vạn năm nay, không tệ.
– Hả, người biết nói, lại còn có tên
Dươg Thanh ngạc nhiên quá đỗi, buột miệng nói.
Lời hắn vừa dứt thì đã ý thức được không ổn, chỉ thấy Xích Long hai mắt trợn to, tức giận. hắn vội ôm quyền thi lễ nói:
-Xích Long tiền bối bớt giận. vãn bối chỉ là đi qua nơi này. Không hề mạo phạm đến cành cây ngon cỏ ở đây, bây giờ vãn bối xin cáo từ.
Xích Long âm trầm nói:
-Đi qua nơi này. Hừ, bất kể nhân loại nào vào đây, cũng chỉ có 2 con đường mà thôi
Dương Thanh vẫn âm thầm cảnh giác nói:
-Xin tiền bối nói rõ:
-Con đương thứ nhất, ta sẽ phế bỏ tu vi của ngươi, sau đó ngươi sẽ đến làm nô bộc cho chủ nhân của nơi này.
Nô bộc, chủ nhâ??. Chả lẽ tên xích long này còn chưa phải chủ nhân nơi này.
Như hiểu được được suy nghĩ của hắn, Xích Long nói:
-Chủ nhân nơi này đạo hành vô cùng cao thâm, ngươi tu mấy kiếp mới được làm nô bộc cho chủ nhân, ngươi lại còn không cao hứng.
-Vẫn là xin Xích tiền bối nói con đường thứ hai cho vãn bối
Xích Long Gầm lên một tiếng khiến đám yêu thú xung quanh sợ hãi vô cùng, nó nói:
-Cong đường thứ hai, đánh thắng ta, ta sẽ tha cho ngươi, còn không ngươi sẽ trở thành thức ăn cho yêu thú nơi này
Trong một chỗ vô cùng thâm sâu tại THất Sát Cốc, một thanh bào nhân đang nằm một chiếc giường làm bằng hắc ngọc, nhìn lên một quả cầu trôi nổi trên không trung, trọng đó hiện lên hình ảnh của Dương Thanh và Xích Long, thanh bào nhân này điểm tay vào quả cầu rồi nói:
“Di, có thể tránh được lôi vân hỏa, tên này có chút thú vị?”. thanh bào nhân này mỉm cười nhưng không hiểu sao, không có chút nào giống cười, mà nhìn gương mặt lại vô cùng đáng sợ
“Mười vạn năm”. Thanh bào nhân, trầm ngâm nói.
– Mười vạn năm qua, bản nhân bị giam hãm tại nơi này, nếu ta ra được khỏi đây, nhất định ta sẽ không tha cho ngươi, cho dù người là Tiên Đế thì thế nào,
Sau một hồi lâu thanh bào nhân lại lặng lẽ nằm xuống giường ngọc, nhắm mắt Một lát sau,trong đầu Xích Diệm Hỏa Lân có một thanh âm nữ tử lạnh lùng truyền đến: “Xích Long, bắt sống hắn, ta có chuyện muốn hỏi?”. Xích Long cung kính đáp. “Chủ nhân yên tâm, ta sẽ mang hắn đến”.
Dương Thanh còn chưa kịp nói gì thì Xích Long đã há miệng ra, một đạo hỏa diễm kinh khủng nhắm hắn lao đến, Hắn nhanh chóng vận dụng Hỏa Lân bào chống lại sức nóng, ngay khi vừa vận dụng hắn đã biết mình làm một chuyện vô cùng ngu xuẩn
-Hỏng rồi
Hắn thầm kêu không ổn. chỉ thấy Xích Long gầm lên, – Nhân loại khốn kiếp, dám mang thân thể của tộc ra làm pháp bảo, grao,
Xích Long đã thực sự điên cuồng, nó đã quên mất lời dặn của thanh bào nhân, nó muốn giết chết ngay tên nhân tộc to gan, dám mang thân thể tộc nhân của nó ra làm pháp bảo.
Một luồng hỏa diễm cực mạnh nữa được Xích Long phun ra, không đến ba hơi thở nữa, hắn sẽ bị cỗ hảo diễm này nung thành tro bụi. hắn cố gắng chống đỡ, nhưng không thể được, so với Xích Long hắn chỉ như con kiến không hơn, hai cánh tay hắn đã bị hảo diễm đốt tróc ra, lộ hết xương trắng, tóc tai hắn cháy trụi, Xích Long đã thu hồi hoả lân bào trên người hắn
Kết quả sau một lát, người hắn đã có chỗ chỉ còn xương, huyết vụ lan ra, lại một lần nữa, hắn cận kề cái chết
Vừa lúc đó trên không trung vang lên một giọng nói tức giận:
-Xích Long
Một luồng uy áp khổng lồ phủ đến, Xích Long nhanh chóng bị đánh bay ra phái phía sau, nó đau đớn gào lên một tiếng, một luông linh lực bao bọc lấy Dương Thanh, ngăn hắn không chết, tiếng nói kia lại vang lên
-Xích long, ngươi muốn chết.