Đọc truyện Dương Thanh Ký – Chương 157: Giết
trên một triền sơn mạch cỡ trung
Đại môn của Hải Sa hội bỗng nhiên rộng mở. hào quang lấp lánh, tiếng huyên náo ngập trời.
dẫn đầu là một yêu Lục Vĩ Tử Xà, con rắn này có 6 đôi cánh lớn, trên lưng nó là một đại hán toàn thân mặc đồ màu xanh nhạt, mãi tóc màu trắng dài tung bay theo gió, khí thế vô cùng mãnh liệt.
Sau lưng đại hán là có 4 người ba nam một nữ, khí thế cũng không hề yếu cuối cùng là khoảng hơn một trăm tên đệ tử, tu vi luyện khí tầng 8 trở lên, tất cả đều đáp xuống ngoài môn phái không xa, chằm chằm nhìn về phía trước
– Mẹ của ta ơi, kia chẳng phải là Nguyễn Hội chủ, cùng bốn trưởng lão Hải sa hội, bọn họ làm gì mà như lâm đại địch.
– Hơn cả lâm đại địch, ta nghe nói mấy hôm trước có một môn phái mới nổi tên là Thất Huyền Môn, trong lúc xô sát, chưởng môn phái này đã giết chết TRịnh trưởng lão cùng mấy chục đệ tử của Hải Sa hội
– Thật không. Thất Huyền Môn này mạnh như vậy
Từ đám phàm nhân cho đến các tu sĩ quanh vùng đều thấp giọng bán tán, họ nấp nom ở ngoài rìa để chứng kiến trận đánh này. Rất có thể lần này Hải Sa hội thực sự gặp cường địch.
Nguyễn Đăng Thịnh hội chủ của Hải Sa hội đứng trên lưng của Lục Vĩ Tử Xà, nhìn về nhiều chấm đen từ xa đang chầm chậm lao tới. lão đã ở vùng này rất nhiều năm, chưa hề có ai dám đánh đến tận của nhà lão, đây tuyệt đối là một sự sỉ nhục, người ta đến tận nhà tát vào mặt lão, nếu lão còn không đánh trận này cho ra hôn, dù có thắng được chắc lão và đám đệ tử cũng phải cuốn gói mà đi khỏi Cửu Khúc Huỳnh Hà.
Lão còn đang suy nghĩ thì một thanh âm không lớn rơi vào tai mọi người.
Một bóng đen toàn thân kín mít chỉ hở hai con mắt nhẹ nhàng đáp xuống đất, khí lạnh toát ra từ ngươi hắn khiến cỏ cây phải chịu một tầng sương mỏng. Dương Thanh lạnh lùng nhìn về phía trước
Phía sau hắn Thien Cơ, Thiên Âm, Lương Bang Đoan…., đám đầu não của Thất Huyền Môn đều có mặt
bỗng nhiên một luồng gió lạnh từ bên Hải Sa hội thổi tới Thất Huyền Môn, Dương Thanh không thèm để tâm mà chỉ vung tay một cái, hỏa diễm từ tay hắn và chạm với âm phong trên không trung tạo ra tiếng rít như xe lụa
hắn vừa ra chiêu này, từ Nguyễn Đăng Thịnh cho đên đám trưởng lão Hải Sa hội đều ngạc nhiên
Nguyễn Đăng Thịnh cười nhạt:
– phải chăng đây là chưởng môn Thất Huyền Môn, các ngươi thật to gan, lớn mật dám giết hại Trịnh trưởng lão cuả hội ta.
Thiên Cơ tiến đến gần Dương Thanh rồi nói
– Chưởng môn lão này là Nguyễn Đăng Thịnh hội chủ Hải Sa hội Kết Đan trung kỳ.
Phía sau lão lần lượt là Vương Hải Kết Đan sơ kỳ, Đỗ Hà Giả Đan cảnh giới, Lưu Trường Sinh Kết Đan sơ kỳ, còn người con gái kia là Hoàng Dung Trúc Cơ hậu kỳ, tất cả đều là trưởng lão của hải sa hội.
Dương Thanh đưa mắt nhìn hơn trăm đệ tử Hải Sa hội, đám này cũng không hề tầm thường, so sánh thì bên hắn còn yếu thế.
hắn lạnh nhạt đáp lời Nguyễn Đăng Thịnh:
-Hừ, bản nhân không chấp nhặt các ngươi thì thôi, lại còn dám dẫn người tới tận bản phái khiêu chiến, không day dỗ các người thì các người lại tưởng mình là bá chủ hay sao
Nguyễn Đăng Thịnh cũng phải ngạc nhiên, tên này rõ ràng cảnh giới thấp hơn mình mà lại dám khua môi múa mép
Lão nói:
– Nhà ngươi, mau quỳ xuống dập đầu rồi tự hủy Kim đan thì ta còn có thể tha cho mạng sống.
Dương Thanh cười ha hả:
-Tự Hủy kim đan, ta xem người sắp mất kim đan là lão cũng không biết chừng
hắn quay ra đằng sau nói.
-Lương đường chủ, tên Vương Hải kia của người, tên trúc cơ kỳ và giả đan giao cho đám thiên cơ,
Rồi hắn dùng tiên thức truyền âm nói:
-Tử Nguyệt nàng lo một tên kết đan sơ kỳ, còn gã Nguyễn Đăng Thịnh này để ta dùng làm đá mài dao
vừa dứt lời khí thế trên người hắn đã thay đổi, uy áp từ người hắn tỏa ra ngập trời, áo choàng phía sau lưng tung bay phần phật
Đám người Thiên Cơ vội đáp:
– Môn chủ yên tâm
Đoạn Thiên Cơ quay ra phía sau hô lớn:
-Đệ tử Thất Huyền Môn nghe lệnh, giết một tên thưởng ba linh thạch và một viên đan dược tam phẩm, đủ năm tên cho các ngươi 100 linh thạch và đan dược tứ phẩm.
Nghe trọng thưởng đám đệ tử đều nhao nhao rút pháp khí ra, một viên đan dược tam phẩm là đỡ được bao công tu luyện, bình thường chế độ chỉ cho phép họ nhận đan dược nhị phẩm mà thôi.
Cảm nhận khí thế từ người Dương Thanh, Nguyễn đăng thịnh cũng chưa để vào mắt, nhưng khi Tử Nguyệt xuất hiện, lão biến hẳn sắc mặt
– Ngưng Nguyên kỳ
Tử Nguyệt nhẹ nhàng cất giọng:
– Ai là Lưu Trường Sinh còn không mau chịu chết
Tử Nguyệt đạp gót ngọc lao lên. Không gian trước mặt vặn vẹo, hào quang từ người nàng tỏa ra chói mắt. Lưu Trường Sinh còn chưa kịp sợ hãi đã bị Tử Nguyệt nắm vào cổ, một chưởng phong cổ quái vỗ vào lưng hắn, khiến cho toàn bộ linh khí trong người dình trệ, nàng không thèm liếc hắn lần thứ hai thẳng tay ném vào Âm Dương Giới.
Nguyễn Đăng Thịnh Kinh ngạc khí thấy thưc lực mà Tử Nguyệt hiển lộ
Vẻ mặt lão kinh hoàng:
– Thực lực mạnh quá
Tử Nguyệt bắt Lưu Trường Sinh xong xuôi thì chỉ đứng một bên không tham gia nữa, cũng như Dương Thanh nàng hiểu rằng đám đệ tử muốn mạnh thì phải trải qua sát phát. Không còn cách nào khác.
Trước cửa Hải Sa Hội các luồng quang mang xé rách không gian. Lương Bang Đoan đang giao chiến với Vương Hải, từ ống tay áo của lão độc đan không ngừng tuôn ra, khói đen phủ kín cả một vùng, kẻ nào kém may mắn chạm phải làn khói đều toàn thân nổi chấm đen, chết không kịp ngáp.
Thấy đám đệ tử bị bức ép. Nguyễn Đăng Thịnh gầm lên một tiếng nhanh chóng đánh ra thủ ấn, linh khí thuộc cuồn cuộn tuôn ra, thoáng chốc ngưng kết thành quyền ấn khổng lồ hàng trăm thước dưới chân lão con Lục Vĩ Tử Xà cũng rít gào, phun ra một đoàn tử quang, mùi hôi tanh ngợp trời xuất hiện
Dương Thanh hừ lạnh một tiếng:
– Cho dù Kết Đan trung kỳ đã sao, tiếp ta một chỉ
Hắn lập tức đằng vân giá vũ, sát ý tuôn ra. Tay kết thủ ấn nhanh chóng gọi ra Âm Hồn Kiếm Giáp, ba mươi sáu chiếc gia nhọn trên chiến giáp lập tức háo thành ba mươi sau thanh kiếm. chia làm hai bộ phận tấn công Nguyễn Đăng Thịnh. Tiếng xé gió chói tai vang lên. Âm phong cuồn trào,
Bùm! Bùm!
Hai luồng lực lượng va chạm vào nhau, pháp thuật của Nguyễn Đăng Thịnh và yêu thú bị kiếm phong của Dương Thanh chặn lại giữa không trung, hai bên trong cuộc giao phong đầu tiên bất phân thắng bại.
Nguyễn Đăng Thịnh lạnh lùng nhìn khôi giáp trên người Dương Thanh, hắn đã bắt đầu hơi ngán, bộ giáp này, kẻ tầm thường làm sao có được.
Nguyễn Đăng Thịnh thét lên tiếng thứ hai. tốc độ của lão như hồn ma, ngạ quỷ nhanh đến nỗi Dương Thanh chật vật lắm mới tránh kịp, Linh khí từ quyền ấn khổng lồ của lão giáng xuống, Dương Thanh bị đánh bay đimặc dù có Âm Hồn Kiếm Giáp nhưng hắn vẫn bị thương, miệng hộc ra một ngụm tiên huyết
Nguyễn Đăng Thịnh thất vọng:
-Vậy mà không chết
Dương Thanh ngồi dậy quẹt máu ở miệng rồi nói:
-Muốn giết ta, lão cần cố thêm chút nữa.
hắn vận chuyển linh khí dưới chân, như tia chớp lao tới trước. tay hắn vung ra hào quang tán đi hiện ra Âm Giới Kiếm, ma khí trên cây kiếm hô ứng với khôi giáp trên người, khiến toàn thân dương thanh như ẩn như hiển, trong làm sương đe đặc. hắn quyết định sử dụng Tuyệt chiêu đắc ý của hắn
— Âm Giới Vô Phong.
Thấy thế đến hung mãnh, Nguyễn Đăng Thịnh không dám xem thường, lão vội vã vỗ nhẹ vào đầu con Tử Xà, hiểu ý chủ nhân, con Tử Xà rít lên một tiếng há miệng nhả ra một viên châu to như ngón chân cái màu la nhạt, đây chính là nội đan của nó, cần được nội đan trong tay, Nguyễn Đăng Thịnh nhanh chóng thu con quái xà vào túi linh thú, lão ngận viện nội đan vào miệng, nhanh chóng hấp thu, cơ thể lão dần biến đổi.
Chiến trường cạnh đó
đám Thiên Cơ cùng gần một trăm đệ tử Thất Huyền Môn cũng đang liều mạng chiến đấu
Bùm bùm bùm!
trong khói lửa, tiếng nổ vang lên điếc cả tai
Đám người Lệ Xuân rống to:
– Giết!!!
pháp khí bay loạn xà ngầu, đao thương kiếm kích, cho đến những hình thù quái dị hơn đều có, tiếng kêu thét. tiếng người rên rỉ. máu, óc, mảnh cơ thể vương vãi trên mặt cỏ
Thiên Cơ cùng với Hoàng Dung trưởng lão của Hải Sa hội đấu pháp tiếng nổ và ánh chớp không ngừng vang lên
tuy là bậc nữ lưu nhưng Hoàng Dung cũng không hề yếu thế, Xích Tiêu Kiếm trong tay nàng đi đến đâu, đầu người rụng xuống đến đó, thoáng chốc đã có 5 6 tên luyện khí chết dưới kiếm của nàng.