Đọc truyện Dương Thanh Ký – Chương 15: Tàng Thư Các
Bọn hắn đi theo Trịnh chấp sự đến một toà nhà khác. Ở đây mỗi người trong bọn được nhận một cái túi trữ vật, một viên linh thạch màu trắng và một bình thuốc tên là Tục Mệnh đơn. Ăn một viên Tục mệnh đơn có thể mười ngày sau không thấy đói. Tất nhiên nếu luyện đến Trúc Cơ thì có ăn uống hay không cũng không quan trọng. Nhận đồ xong bọn hắn lại đi thêm một quãng nữa để đến nơi ở. Sau khi nhận phòng xong hắn vứt bừa cái túi vào một góc rồi nằm xuống giường. Mấy ngày qua bôn ba đi lại đã rút kiệt sức lực của hắn, hắn phải ngủ một giấc đã, những chuyện khác cứ tính sau.
Vậy là từ đó, hắn trở thanh đệ tử của Phong Hỏa môn, hàng ngày ngoài việc đến Truyền Công đường học hỏi, đàm đạo về phương pháp tu luyện và những lúc đi là việc cho môn phái, mấy việc tỷ như đi thu thập thuốc, linh dược hay là trông coi thần điên. thời gian còn lại hắn đều dùng vào tu luyện, củng cố cảnh giới của mình. Thoáng một cái hắn đã ở Phong Hỏa môn được ba năm. Trong ba năm này hắn đã tu luyện đến được Luyện khí kì tầng mười chỉ còn cách một chút nữa là có thể Trúc Cơ. Nhưng lúc này hắn lại phát hiện ra một vấn đề khá là rắc rối. Mấy trang cuối cùng của Sinh tử quyết có viết. Tu luyện quyết này sẽ nhanh hơn và mạnh hơn các pháp môn khác thế nhưng khi đạt đến tầng mười đỉnh phong muốn đột phá để lên Trúc Cơ kỳ sẽ gặp nguy hiểm vô cùng. Nếu qua được thì không sao. Nếu không qua được nhẹ thì tán công trở thành người thường, nặng thì mất mạng. Chính vì vậy mà quyết này gọi là sinh tử quyết. Khi đọc đến đoạn này. Dương Thanh đã tức suýt hộc máu. Tất cả chỉ là do hắn không có ai chỉ dậy, vớ được cuốn sách nguy hiểm này. Tuy nhiên may thay đằng sau sách còn viết cách tăng tỉ lệ Trúc Cơ thành công. Nhưng khi đọc tới đó thì hắn lại đau đầu hơn nữa. Trong này viết chỉ cần ăn được một khỏa yêu đan của Địa Ma thú kèm theo một viên Tụ Pháp đơn là có thể giảm thiểu tối đa nguy hiểm khi đột phá. Đừng có nói Địa Ma thú gì gì đó, ngay cả viên Tụ Pháp đơn tròn méo ra làm sao, dùng những gì luyện thành hắn cũng còn chưa nghe qua bao giờ, nói gì đến chuyện tìm mà phục dụng.
Hắn nhẩm tính, yêu đan của Địa Ma thú có thể từ từ tìm sau, còn Tụ Pháp Đơn, có lẽ ta phải đến Tàng Thư Các xem sao. Sáng ngày hôm sau hắn rời khỏi chỗ ở lên đường đến đỉnh Triêu Dương Phong. Từ Tuyết Linh Phong mà hắn ở chỉ trong vài khắc hắn đã có mặt ở Triêu Dương Phong, hắn hài lỏng cười nhẹ một cái thuật ngự khí phi hành của hắn luyện đến bực này, hắn cũng đã bỏ ra không biết bao nhiêu công sức. Hắn ngắm nhìn những đền đài lầu gác, chúng vẫn như ba năm trước khi mà lần đầu hắn nhìn thấy thế giới tu tiên. Hắn vô cùng cảm khái, chỉ một cái chớp mắt mà đã ba năm trôi qua rồi. Thanh Hương không biết khi nào ta mới được gặp lại nàng. Còn đang chìm vào hồi ức thì một giọng nói vang lên:
– Ngươi là đệ tử ở đâu đến đây.
Hắn quay đầu lại thì thấy một tên luyện khí kì tầng mười như mình đang đứng đó, sau lưng đeo một thanh trường kiếm lấp lánh ánh vàng, hắn vội vã nở nụ cười rồi nói:
– Sư huynh, Dương Thanh của Tuyết Linh phong xin hữu lễ,
Tên kia nhìn hắn một lát rồi nói:
– À, thì ra là đệ tử của Tuyết Linh Phong, ngươi không ở núi tu luyện mà đến đây làm gì.
– Không giấu gì sư huynh, đệ đã dừng ở cảnh giới này khá lâu, mà không có tiến triển gì, cho nên hôm nay đệ muốn đến Tàng Thư Các xem một chút.
Tên sư huynh kia nhìn hắn rồi cười ha hả:
– Nhà ngươi muốn đến Tàng Thư Các
Hắn cảm thấy hơi khó chiu:
– Đúng vậy, không biết có điểm gì khiến huynh buồn cười như vậy.
Tên kia nhưng cười rồi nói với hắn
– Tàng Thư Các, ngươi nghĩ muốn là vào được sao, nơi đó chỉ dành cho các đệ tử cao cấp trở lên thôi, chứ xem ngươi ta thấy khó mà vào được.
Dương Thanh ngẩn ra, lại còn có quy định như vậy, xem ra nơi này muốn vào cũng phải bỏ ra chút tiền vốn rồi. Nghĩ vậy, hắn lại tươi cười hỏi lại:
– Xin sư huynh vui lòng cho ta biết đường đến đó đi. Dù sao đã đến đây rồi ta vẫn muốn thử một lần.
Tên Luyện Khí Kỳ tầng mười kia lạ lùng nhìn hắn, như thể hắn sắp làm một việc vô nghĩa đến nơi, tuy nhiên tên kia vẫn chỉ đường cho hắn. Một lát sau hắn đã đứng trước một tòa lầu ba tầng to lớn, hắn nhìn vào trong, ngồi ở sảnh là một vị lão nhân khoảng chừng bảy mươi tuổi đang ngồi đó, bảy mươi tuổi là tính theo khuôn mặt chứ có trời mới biết được lão bao nhiêu tuổi, với cảnh giới Trúc Cơ trung kỳ của lão, chắc hẳn lão đã phải hàng trăm tuổi.
Hắn hít một hơi thật sâu rồi tiến đến:
– Đệ tử của Tuyết Linh Phong Dương Thanh xin ra mắt sư bá,
Lão già thấy hắn chào thì dừng công việc đang làm lại ngẩng đầu lên hỏi:
– Thì ra là đệ tử của Tuyết Linh Phong, ngươi đến đây làm gì.
Hắn vẫn cúi đầu đáp:
– Đệ tử có một chút khúc mắc trong tu luyện muốn được vào Tàng Thư Các nghiên cứu một chút.
Lão già gấp quyển sách đang đọc lại quẳng qua một bên rồi nói với hắn:
– Nơi này có quy định riêng của nó, theo quy định thì ngươi không vào được.
Như đã dự liệu lão sẽ trả lời như vậy, hắn vội tiến lên nắm lấy tay lão rồi nói:
– Đệ tử chỉ muốn coi qua một chút tuyệt không có ý sao chép, mong sư bá cho phép.
Lão già thấy hắn động thủ động cước đang định lên tiếng quát mắng, nhưng chợt thấy bàn tay từ lúc nào đã xuất hiện một cái túi nhỏ, lão vội đưa tiên thức vào quan sát rồi mỉm cười một cái, tên này rất khá một chiêu tụ lý càn khôn đã đạt đến mức lô hỏa thuần thanh. Lão nhìn trước nhìn sau rồi bỏ chiếc túi đựng linh thạch vào trong áo rồi cao giọng bảo Dương Thanh:
– Ta thấy ngươi cũng là kẻ chăm chỉ tu luyện, thôi được. Cho phép ngươi mỗi ngày ở trong này một canh giờ. Không được ở hơn.
Tất nhiên là hắn vui vẻ đồng ý, hắn vái chào lão đạo rồi tiến vào Tàng Thư Các