Đọc truyện Dương Thanh Ký – Chương 147: Thiên huyền đan đạo
Ngày hôm sau. Toàn bộ đám đệ tử đã dựng xong mấy căn nhà bằng gỗ. Để tạm ở. Mấy tên có tu vi Trúc Cơ cũng đã làm xong động phủ. Trời vừa sáng cả đám đã lục tục kéo đến hậu sơn để gặp Dương Thanh, sau khi phân thứ bậc ngồi xuống. Dương Thanh mới bắt đầu lên tiếng:
” hiện nay con đường của Thất Huyền Môn chúng ta còn rất dài. Có một số việc ta không cần nói nhiều. Chắc hẳn các ngươi cũng biết dù là tiên nhân hay con người cũng đều lấy thực lực vi tôn. Tiên nhân do có thọ nguyên cao hơn nên dục vọng còn lớn gấp mấy lần phàm nhân. Trong thế giới cá lớn nuốt cá bé này. Nếu chúng ta không nhanh chóng mạnh lên. Tất chúng ta sẽ bị người ta đè bẹp. Cho nên tất cả các ngươi phải cố gắng hết sức lực của mình. Vì Thất Huyền Môn. Vì chính các ngươi nữa”.
Cả đám đương chủ mới nhậm chức hôm qua đều khom người đồng thanh nói lớn:
– xin nghe Chưởng môn ra lệnh.
Hắn gật đầu trầm ngâm một lát rồi nói:
– Thiên Âm, Tử Dương
– Chưởng môm mời căn dặn.
– Nội Sự đường các ngươi, bằng tốc độ nhanh nhất tuyển thêm đệ tử. Trong khu vực Cửu Khúc Huỳnh Hà này chen chân vào buôn bán linh dược. Tài liệu luyện khí. Yêu thú trong sơn mạch này có rất nhiều. Nếu cẩn thận chắc hẳn sẽ kiếm được nhiều tiền.
– Vâng chưởng môn
– Thiên Cơ.
– Có thuộc hạ.
Ám đường cũng nhanh chóng khuếch đại lực lượng, nhưng.nhớ kĩ đệ tử vài ám đường phải thật trung thành. Rồi phần ea đi dò xét các môn phái xung quanh cho ta. Nhất cử nhất động đều phải nắm cho kỹ.
– Thuộc hạ đã biết.
– các đường còn lại nhanh chóng tu luyê j nâng cao thực lực cho ta. Đan dược công pháp ta có một ít.
Dứt lời hắn phất tay một cái. Từ trong Âm Dương Giới một đám hồng quang bay ra. Sau khi tán đi quang mang để lộ ra một tòa núi nhỏi. Cơ man là bình bình lọ lọ. Rất nhiều loại đan dược. Thảo dược linh dược, còn có vo số linh thạch. Cùng công pháp tu luyện. Đây một phần là do hắn thu hoạch. Một phần là do lấy của Dương Đỉnh Thiên. Có số gia tài này. Ít nhất Thất Huyền Môn chống đỡ một hai năm không có gì đánh ngại. Hắn ném ra mười mấy cái túi trữ vật cho Tử Dương. Phó đường chủ nội sự đường.
– Tử Dương. Cái này giao cho ngươi. Mau thiết lập bí địa cất giấu chỗ tiền vốn này cắt cử người định kỳ phân phát cho đệ tử. Ngươi cứ phóng tay mà làm.miễn là hợp lý. Không phải hỏi ý kiến ta
Tử Dương há mồm. Chỗ của cải này quá lớn. Mà chưởng môn lại dao cho mìn quản lý không chút nghi ngờ. Đây quả thật là. Tử Dương không biết nói gì. Hắn tự nhiên có cảm.giác muốn cống hiến cả tính mạng mình cho môn phái. Không chỉ hắn mà cả đảm đường chủ kia cũng rất xúc động. Chưởng môn quả thật quá ưu ái. Thiên Cơ há miệng cười. Có lẽ đi theo Dương Thanh là quyết định sáng suốt nhất của hắn.
Triệu Phong ở trong Âm Dương Giới mỉm cười gật đầu. Tên này thủ đoạn dùng người càng lúc càng lô hỏa thuần thanh. Đúng vậy. Đã dùng thì không nghi. Mà đã nghi thì không dùng. Mới làm chưởng môn mà đã có kinh nghiệm như vậy. Chà tên này tiền đồ bất khả hạn lượng.
– Trong thời gian tới. Các ngươi phải mau chóng gia tăng thực lực. Ở đây ta có một ít pháp bảo các ngươi mau cầm lấy.
Mười hai luồng bạch quang lần lượt từ tay hắn bay về phía bọn đưởng chủ. Quang mang tán đi hiện ra mười hai món pháp bảo cấp bậc không hề thấp. Từng món từng món tỏa ra linh khí ngập trời. Đám người kích động đến nỗi vội vã quỳ xuống hô lớn:
– Chúng thuộc hạ. Nguyện vì Thất Huyền Môn chết cũng không từ.
– Tốt tốt. Mau đi làm việc. Cái ta cần chính là kết quả.
Đợi đám người hưng phấn rời đi. Một giọng nói từ trong não hải hắn vang lên.
– Tiếp theo chúng ta định làm gì.
Hắn cười lớn.
– Tiểu Nguyệt. Tiếp theo đây. Chúng ta sẽ đi dạo.
– Đi dạo.
Từ trong hư không thân mình yểu điệu của Tử Nguyệt hiện ra. Nàng nheo nheo đôi mắt phương xinh đẹp vô cùng.
– Đi đâu.
– Cứ đi rồi biết.
…..
Cách đại bản doanh của mới của Thất Huyền Môn mười lăm dặm về phía bắc. Trấn Thanh Vân là một nơi tập trung rất đông phàm nhân và tu tiên giả sinh sống. Nơi này chẳng những đông vui nhộn nhịp cư dân giàu có. Mà hơn thế nữa. Đây là nơi duy nhất trong Cửu Khúc Huỳnh Hà có một loại thảo dược tên lả Tồi Tâm Thảo. Loại thảo dược này chính là nguyên liệu không thể thiếu được khi luyện chế Lập Nguyên Đan. Đan dược tam giai giúp tăng khả năng đột phá lên Ngưng Nguyên kỳ hai thành. Cho nên có thể nói sinh ý ở đây vô cùng thịnh vượng. Ngoài rìa của trấn tromg một cánh rừng thưa thớt về phía tây. Một nam nhân mặc trường bào màu trắng loang lổ máu đang cắm đầu cắm cổ phi hành thật nhanh. Theo sau gã là hai nam và một nữ. Thanh niên áo trắng đã vô cùng suy yếu. Máu từ mấy cái lỗ trên người hắn đang chảy ra không ngớt. Hắn vội vã móc ra một nắm đan dược rồi nuốt xuống. Trong khoảnh khắc vừa phục dụng đan dược xong. Hắn lại đột nhiên hồng hào trở lại, tốc độ phi hành lại đề thăng không ngớt. Nhanh chóng bỏ xa đám người đằng sau một đoạn. Đám người bày thấy thế thì không ngớt chửi bới. Đồng thời cố gắng bám theo. Nữ nhân hét lớn:
– Lương Bang Đoan hôm nay nếu ngươi không giao ra Thiên Huyền Đan Đạo. Thì cho dù ngươi chạy đến chân trời góc bể. Triệu Tuệ ta cũng quyết giết ngươi cho bằng được.
– Con tiện nhân khốn kiếp nhà ngươi. Uổng cho ta có lòng tốt với ngươi. Muốn đánh chủ ý lên Thiên Huyền Đan Đạo của lão phu. Hãy đợi kiếp sau đi
Nam nhân phía sau cũng đuổi gấp. Vừa đuổi gã vừa móc trong ngực ra một cái túi rồi nói.
– Lương huynh. Hãy giao ra Thiên Huyền Đan Đạo. Mọi đồ vật trong này sẽ là của ngươi.
– Khốn kiếp. Đan đạo của ta là vô giá. Hai ngươi đừng vọng tưởng. Có bản lĩnh. Giết ta rồi nói tiếp.
Nam nhân nghe vậy thì vô cùng tức giận. Gã vừa gia tăng tốc độ vừa nói với Triệu Tuệ.
– Sư muội giết hắn. Không được để hắn thoát.
– Sư huynh yên tâm. Lần này hắn không thoát được đâu
Trong nháy mắt tốc độ của Triệu Tuệ tăng vọt một cách thần kỳ, toàn thân của nàng giống như được bao phủ bởi một lớp kinh khí, hét lên một tiếng nàng lấy một tốc độ quỷ dị vượt lên thân ảnh của nàng hoàn toàn biến mất
Lương Bang Đoan còn chưa hết kinh hãi thì một bóng đen đã xuất hiện sau lưng. Một luồng linh lực bài sơn đảo hải rít gió nhắm thẳng vào lưng gã.
Biết không thể tránh thoát, gã cắn răng dồn hết pháp lực bản thân cố gắng chịu đựng. Hắn cho rằng cả nàng và hắn đều là Kết Đan sơ kỳ. Nếu như chịu đựng được đòn này. Có khi còn mượn lực phản chấn mà gia tăng tốc độ. Nhưng hắn đã tình nhầm.
Bùng!!!.
Linh lực từ tay Triệu Tuệ xuyên qua lưng hắn đi vào cơ thể. Hắn thét lên một tiếng thảm thiết rồi bay vềvề đằng trước. Cả thân người đập vào một cái cây cổ thụ trước khi nằm sóng soài dưới nền đất toàn cỏ dại. Triệu Tuệ và nam nhân kia cũng nhanh chóng hạ thân xuống trước mặt hắn. Nam nhân lại nói:
– Lương Bang Đoan giao ra đi. Niệm giao tình nhiều trăm năm có lẽ ngươi còn con đường sống.
– Đúng vậy. Lương huynh, so sánh với một quyển sách và tính mạng. Cái nào hơn huynh phải rõ ràng hơn ta mới phải.
Triệu Tuệ vừa lắc đầu vừa nói.
Nằm ở dưới đất. Lương Bang Đoan cố gắng dựa đầu lên một hòn đá. Phun ra một ngụm máu tươi. Hắn khó nhọc đưa tay lên quẹt miệng rồi nhe răng cười. Nụ cười của hắn nhuộm toàn máu đỏ:
– Khốn kiếp. Cứ giết ta đi. Muốn bảo vật của ta sao. Nằm mơ.
Nam nhân kia dường như đã quá mất kiên nhẫn. Hắn phất tay.
– Tuệ nhi không phải nhiều lời. Cứ trực tiếp tìm trong hồn phách hắn là được.
– Nhưng…
– Không nhưng nhị gì hết. Trên đường đến đây ta đã nhiều lần theo lời muội tha chết cho hăn. Nhưng bây giờ. Tuệ nhi muội phải biết gia tộc kỳ vọng như thế nào vào hành động lâng này.
– Nhưng, Lãng sư huynh..
– Đủ rồi. Nam nhân kia dường như sắp không kiềm chế được. Hắn chém tay trong không khi ngăn không cho Triệu Tuệ lên tiếng.
– Triệu Lãng ta đã nhiều lần tha chết cho hắn. Lần này nếu muội còn cố nói cho hắn. Dù muội là em họ ta. Ta cũng không tha đâu. Muội đã rõ chưa.
– Vâng.. sư huynh.
Nàng nhìn Lương Bang Đoan một lần nữa rồi cố gắng ngăn mình làm điều ngu ngốc. Trong nhưng năm qua. Nàng được lệnh gia tộc đến Lương Gia để ý bảo vật của gia tộc này. Nhưng nàng không ngờ nàng đã nảy sinh tình cảm lúc nào không hay nghiệt duyên. Đây tuyệt đối là điều nàng không hề mong muốn.
– Lương huynh. Nàng ngập ngừng gọi..
– Cút đi. Tiện nhận khốn kiếp. Uổng một tấm chân tình của lão tử.
Sao huynh.. Nàng không nói nữa mà đứng đó lặng lẽ chảy nước mắt. Có thể nàng khóc cho người đan ông đang nằm trước mặt nàng kia. Cũng có thể nàng đang khóc cho chính bản thân nàng. Cuộc sống mà nàng không hề lựa chọn.
Triệu Lãng từ từ giơ tay lên cao quá đâu. Lòng bàn tay hắn xuất hiện một quả cầu màu hồng nhạt. Hắn nhìn xuống Lương Bang Đoan:
– Nói mau ngươi dấu Thiên Huyền Đan Đạo ở đâu.