Đọc truyện Dưỡng thành hoàng hậu nho nhỏ – Chương 85:
Chương 85
Tác giả: Giản Diệc Dung
Mặc kệ trong hoàng cung đang sôi sục như thế nào, tang lễ của Thụy Vương vẫn được cử hành từng bước một.
Dự Vương làm thân huynh đệ, đương nhiên sẽ tới tế bái. Mặc dù Diệp Thiên vẫn chưa tổ chức đại hôn cùng Dự Vương, nhưng đã có thánh chỉ tứ hôn cũng coi như là người hoàng gia.
Tang lễ do Lễ Bộ xử lý, trong thời khắc thần hồn nát thần tính như vậy, Lễ Bộ không dám để xảy ra một chút sai lầm nào. Thụy Vương phủ bị bao trùm bởi một màu tuyết trắng, Dự Vương đưa Diệp Thiên tới tế bái, Diệp Thiên dẫn theo Bạch Trân đi về phía nội viện.
Vừa tiến vào nội viện liền nghe thấy tiếng khóc bi thống, trong lòng Diệp Thiên rầu rĩ. Nàng đã nghe Dự Vương nói, bởi vì Thụy Vương không sống thọ và không chết tại nhà, tuổi còn trẻ đã chết oan chết uổng. Hoàng Thượng cảm thấy nhi tử của mình rất đáng thương, sợ hắn tới địa phủ quá mức cô đơn nên đã hạ lệnh tất cả những nữ tử từng hầu hạ Thụy Vương, chỉ cần không có con nối dõi đều phải tuẫn táng. Toàn bộ Thụy Vương phủ người có con nối dõi cũng chỉ có Thụy Vương phi mà thôi, nói trắng ra thì trắc phi cùng nhóm thị thiếp đều phải tuẫn táng.
Đáng thương cho những nữ tử như hoa như ngọc này, trong lòng Diệp Thiên thở dài. Nghe nói trắc phi của Thụy Vương là đích nữ phủ thượng thư, nói vậy khi còn ở nhà cũng là nữ nhi ngàn kiều vạn sủng, không ngờ lại rơi vào hoàn cảnh còn sống sờ sờ mà bị đóng đinh trong quan tài. Ngoài ra còn có một thị thiếp của Thụy Vương là phụ thân của tam thẩm Mai thị đưa tới, cũng được coi như muội muội trong tộc của tam thẩm, lần này khó mà thoát được.
Trắc phi và nhóm thị thiếp đều phải tuẫn táng, không ai còn tâm tư đi giúp đỡ việc chiêu đãi khách khứa. Thụy Vương phi tuổi còn trẻ, đột nhiên xảy ra tai họa bất ngờ, lập tức không chịu nổi nỗi đau mất phu quân nên cũng ngã bệnh. Vì vậy, kỳ thật bên trong nội viện Thụy Vương phủ chỉ có nữ quyến tới tế bái chứ không có nữ chủ nhân.
Bởi vì không có chủ nhân an bài nên nội viện có vẻ hơi hỗn loạn, cũng may mọi người vẫn nhớ rõ đây là tang lễ của thân vương, không ai dám hành động quá phận. Diệp Thiên tùy tiện tìm một địa phương ngồi xuống, chuẩn bị qua một lát sẽ rời đi, đôi mắt nàng lướt qua đám nữ quyến tới tế bái bất ngờ nhìn thấy tam thẩm Mai thị và Diệp Dung.
Diệp Thiên nghi hoặc nhìn thoáng qua, xác định là Diệp Dung không sai, bởi vì vẫn đang trong hiếu kỳ nên nàng ta mặc một thân váy áo màu lam nhạt đứng ở bên người tam thẩm. Tam thẩm Mai thị tới đây thì cũng coi như có chút dính dáng, rốt cuộc phụ thân tam thẩm có mối quan hệ rất tốt với Thụy Vương, được xem như thủ hạ đắc lực của Thụy Vương, nhưng tại sao Diệp Dung cũng tới?
Diệp Dung cũng nhìn thấy Diệp Thiên, nàng ta oán hận trừng mắt nhìn nhìn Diệp Thiên một cái, sau đó xoay đầu làm bộ như không quen biết. Lại nói tiếp, giữa nàng ta và Diệp Thiên cũng không có thù hận gì, đặc biệt là sau khi phân nhà lại càng là nước giếng không phạm nước sông. Bởi vì Diệp Dung chỉ lớn hơn Diệp Thiên một tuổi nên từ nhỏ Diệp Dung đã thích so sánh mọi thứ với Diệp Thiên. Vốn dĩ luận về xiêm y ,trang sức, ăn uống, nàng ta đều được hậu đãi hơn Diệp Thiên, nhưng từ sau khi Diệp Thiên đính hôn cùng Dự Vương, sự tình liền bắt đầu thay đổi.
Không nói tới việc nàng ta bị Dự Vương phái người vả miệng. Hiện tại, Diệp Thiên là đích nữ Tế Bình Hầu phủ, tương lai là Dự Vương phi, mà Diệp Dung nàng lại là nữ nhi của tội quan, phụ thân còn bị xử trảm. Đến bây giờ vẫn chưa hết hiếu kỳ, ngay cả nghị thân cũng không thể, lần này nàng ta cố ý đi theo tam thẩm tới đây, cho dù là tang lễ rốt cuộc cũng có nhiều tôn thất huân quý tới tham gia, đối với nàng ta mà nói cũng là một cơ hội hiếm có.
Diệp Dung không muốn gặp mặt Diệp Thiên, chỉ cần nhìn thấy Diệp Thiên nàng ta lại cảm thấy mình giống như đang bị cười nhạo. Mặc dù vậy, nàng ta lại nhịn không được mà trộm chú ý tới nhất cử nhất động Diệp Thiên. Mắt thấy có một thị nữ mặc đồ của Thụy Vương phủ tới đây thấp giọng nói gì đó với Diệp Thiên, Diệp Thiên liền đứng dậy dẫn theo Bạch Trân rời đi.
Diệp Thiên muốn đi gặp ai? Nàng chưa từng nghe nói Diệp Thiên có giao tình gì với nữ quyến Thụy Vương phủ. Diệp Dung ma xui quỷ khiến mà đi theo.
Thị nữ đưa Diệp Thiên đi bộ một quãng đường dài, cuối cùng xuyên qua một hoa viên nhỏ tiến vào một sân viện gọn gàng, thị nữ kia dừng bước chân, thi lễ “Dự Vương điện hạ ở bên trong, thỉnh Diệp tứ cô nương tự mình đi vào, nô tỳ không quấy rầy hai người.”
Thị nữ kia quay người rời đi, Diệp Thiên nhìn cửa phòng hờ khép nhưng không tính toán mạo muội đi vào. Thị nữ kia nói rằng Dự Vương đột nhiên có chút nóng, thân thể không khoẻ, cố ý phái người tới gọi mình, Diệp Thiên nửa tin nửa ngờ. Mấy ngày nay Dự Vương xác thật bị nhiễm phong hàn, nhưng lại không xuất hiện bệnh trạng như thân thể nóng lên. Lại nói, nơi này là Thụy Vương phủ, nếu Dự Vương không thoải mái khẳng định sẽ trực tiếp gọi mình ra xe ngựa cùng hắn trở về chứ không phải gọi mình vào tới đây như thế này.
Diệp Thiên do dự một chút, nàng đang suy nghĩ tới việc gọi một tiếng xem bên trong có giọng nói của Dự Vương hay không. Nàng vừa muốn mở miệng, lại thoáng nhìn thấy đầu tường phía đông lộ ra một khuôn mặt, đúng là Dự Vương. Dự Vương đứng ở ngoài sân vẫy tay với nàng.
Có âm mưu! Nếu Dự Vương ở bên ngoài thì người trong căn phòng này là ai, thị nữ kia lừa mình đến loại địa phương này khẳng định là do người sai sử. Diệp Thiên xoay người, ngón trỏ trắng nõn đặt trên môi, ý bảo Bạch Trân không cần lên tiếng. Hai người lén lút rời đi, vòng qua đầu tường phía đông, quả nhiên thấy Dự Vương đang chờ ở đó.
Dự Vương không lên tiếng, hắn chỉ vội vàng nắm tay Diệp Thiên rời khỏi nơi này.
Sau khi đi được một khoảng khá xa, Diệp Thiên mới dò hỏi : “Ngôn ca ca, người trong phòng là ai? Ai muốn lừa ta vào phòng?”
Dự Vương hơi chần chờ một chút, chuyện này thật sự quá mức xấu xa, cho dù hắn nói ra cũng chưa chắc tiểu nha đầu có thể hiểu hết, nhưng nếu không nói, hắn lại sợ sau này nàng không đủ cảnh giác. Suy nghĩ, cuối cùng hắn vẫn quyết định nói cho nàng “Là Thái Tử.”
“Thái Tử?” Diệp Thiên có chút nghi hoặc, “Hắn gạt ta vào phòng làm gì?”
Bạch Trân lớn hơn , đã đến tuổi hiểu chuyện nam nữ, cả khuôn mặt ngay lập tức đỏ bừng. Thái Tử đúng là không biết xấu hổ! Tiểu thư nhà mình là Dự Vương phi được thánh chỉ tứ hôn, là đệ muội chính thức của hắn. Hơn nữa, tiểu thư còn nhỏ như vậy, thế nhưng hắn lại sinh ra loại tâm tư hạ lưu như vậy !
Dự Vương cẩn thận cân nhắc việc dùng từ, “Hắn ta muốn lừa Thiên Thiên đi vào để gây bất lợi với nàng, muốn…… Huỷ hoại khuê dự của nàng.”
“Người xấu!” Diệp Thiên hiểu tầm quan trọng của danh dự đối với nữ nhi. Nàng có thể thân cận cùng Dự Vương, nhưng lại không thể quá thân cận cùng nam tử khác. Thái Tử muốn lừa mình đi vào, có lẽ sẽ nghĩ cách để cho người khác nhìn thấy mình thân cận cùng hắn, như vậy có thể hủy hoại danh dự của mình. “Hắn ta làm như vậy, khẳng định là muốn đối phó với Ngôn ca ca, hắn ta muốn Ngôn ca ca bị mất mặt.”
Tiểu nha đầu căn bản không biết nàng khiến bao nhiêu người yêu thích, thế nhưng lại cho rằng Thái Tử vì muốn đối phó với mình. Cũng tốt, đúng lúc hắn không biết nên giải thích về ham mê biến thái của Thái Tử như thế nào cho nàng hiểu “Thiên Thiên nói rất đúng, cho nên sau này Thiên Thiên nhất định phải cách Thái Tử thật xa. Tình huống giống ngày hôm nay cũng phải cảnh giác vạn phần, đừng dễ dàng tin lời người khác.”
Vừa mới giết Thụy Vương mấy ngày trước, Tiêu Ngôn Phong thật sự không nghĩ tới Thái Tử lại lớn mật tới như thế. Hình Bộ, Đại Lý Tự, Đô Sát Viện tam pháp tư liên hợp điều tra chuyện này, tại thời khắc thần hồn nát thần tính như thế này hắn ta còn dám động tâm tư với Thiên Thiên, lại còn đang trong lễ tang của Thụy Vương. Tiêu Ngôn Phong vẫn luôn lưu ý đến động thái của Thái Tử và Khang Vương, vừa thấy Thái Tử đứng dậy hắn đành lén lút bám theo, không nghĩ tới quả nhiên nhìn thấy tiểu vương phi của mình. Thái Tử vì sắc mà ngay cả tính mạng cũng không màng. Được thôi, dù sao một đời này hắn cũng không định cực khổ tranh đấu tới mức ngươi chết ta sống trên triều đình, chỉ cần lợi dụng điểm này chắc chắn có thể giải quyết Thái Tử.
“Vừa rồi ta không định mạo muội vào phòng, ta muốn gọi Ngôn ca ca một tiếng, chờ nghe thấy tiếng huynh ta mới đi vào.” Diệp Thiên giải thích.
Dự Vương tán thưởng sờ đầu nàng “Thiên Thiên thật thông minh, chỉ cần không phải ở nhà chúng ta, nàng nên cẩn thận như vậy.”
……
Thái Tử nôn nóng đứng chờ sau cánh cửa.
Năm ngoái hắn động tâm với Diệp Thiên, nhưng nàng lại bị Dự Vương dẫn đi Bồng Diệp. Sau một năm, không nghĩ tới lần này trở về nàng lại càng trở nên mê người hơn trước. Chỉ trong một cái liếc mắt tại ven hồ Lâm Bình, hắn đã hoàn toàn trầm luân, gấp không chờ nổi muốn có được nàng.
Tuy nhiên Dự Vương luôn bảo vệ nàng rất gắt gao, mỗi lần nhìn thất nàng, Dự Vương đều dình lấy nàng như hình với bóng. Lần này, lễ tang Thụy Vương là một cơ hội tuyệt hảo, đến lúc đó Diệp Thiên khẳng định sẽ tách khỏi Dự Vương, hắn chỉ cần lợi dụng cây đinh trước kia chôn ở Thụy Vương phủ là có thể lừa Diệp Thiên tới nơi này. Vì muốn đề phòng Diệp Thiên nổi lên lòng nghi ngờ, hắn còn cố ý không quản thị nữ bên người nàng. Với hắn mà nói, chỉ cần một chiêu là có thể thu phục được hai nữ tử nũng nịu, cho dù nàng dẫn theo thị nữ bước vào phòng cũng không thể trốn thoát khỏi lòng bàn tay hắn. Đánh ngã thị nữ kia sau đó chế trụ Diệp Thiên, hắn không muốn đánh ngất Diệp Thiên, bởi vì hắn muốn nàng trải qua mọi chuyện một cách thanh tỉnh.
Hắn nghe thấy ba tiếng bước chân, tiếp theo một người rời đi, còn lại khẳng định là Diệp Thiên và thị nữ của nàng. Thái Tử có thể cảm nhận được tâm tình vui sướng muốn nhảy lên trong lồng ngực, thân thể hắn đã nổi lên phản ứng nào đó. Mấy ngày nay vì giải quyết tốt hậu quả chuyện ám sát Thụy Vương , hắn bận rộn đến lợi hại . Để được tận hứng, vừa rồi hắn còn lén lút dùng một viên đan dược lúc trước Thanh Hư đạo trưởng tặng cho hắn. Không biết do hắn quá mức kích động hay là đan dược này quá mức bá đạo mà đôi mắt trở nên đỏ ngầu.
Đáng tiếc, tiếng bước chân của hai người kia càng đi càng xa, giống như đang rời khỏi đây.
Thái Tử vừa lo vừa giận, khí huyết cuồn cuộn, đôi mắt càng ngày càng đỏ. Khi nhìn các đồ vật xung quanh bóng của chúng còn chồng lên nhau, hắn tùy ý dùng tay dụi mắt, suy nghĩ có nên ra ngoài nhìn xem hay không.
Đang lúc do dự, trong viện lại vang lên tiếng bước chân, nghe thanh âm chính là nữ tử.
Trong lòng Thái Tử vui vẻ, khẳng định là Diệp Thiên đã trở lại! Hắn bình ổn hô hấp đứng ở sau cánh cửa cửa, lẳng lặng chờ đợi người nọ tiến vào.
“Kẽo kẹt” một tiếng, cửa phòng đang hờ khép bị đẩy ra, một tiểu cô nương bước vào phòng. Không đợi nàng thấy rõ tình huống trong phòng, Thái Tử đã dán lên từ phía sau lưng nàng, bàn tay to bưng kín miệng nàng, một tay khác vòng qua trước ngực nàng, gắt gao ôm chặt cơ thể nàng trong lòng.
Diệp Dung hoảng sợ liều mạng giãy giụa, nhưng lại không thể tránh khỏi sự kiềm chế của người phía sau. Nàng ta gần như muốn hồn phi phách tán, rốt cuộc chuyện này là như thế nào? Vốn dĩ nàng ta hoài nghi Diệp Thiên vụng trộm gặp mặt người nào đó ở chỗ này hoặc làm ra chuyện gì không muốn để người khác nhìn thấy, kết quả Diệp Thiên chưa bước đến cửa phòng đã rời đi. Trong lòng nàng ta nghi hoặc, lắng nghe thấy trong phòng một chút động tĩnh cũng không có, hình như không có ai ở bên trong. Nàng ta mới đánh bạo tiến vào nhìn xem đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì thì bất chợt bị người ôm chầm lấy?
Thái Tử cắn một ngụm vào gáy nàng, trong miệng hàm hồ nói: “Tiểu bảo bối, tiểu Thiên Thiên, cô thương nhớ nàng đã lâu, hôm nay hãy để cho cô được thống khoái đi.”
Tiểu Thiên Thiên? Cô? Trời đất, là Thái Tử, Thái Tử muốn động vào Diệp Thiên! Trên cổ truyền đến cảm giác đau nhức, Diệp Dung hô to: “Không, ta không phải Diệp Thiên!” Ngay lập tức miệng nàng ta bị Thái Tử che lại, chỉ có thể phát ra tiếng “Ngô, ngô ngô ngô ngô ngô!”.
Hàm răng Thái Tử cắn vào da thịt non mềm trên cổ Diệp Dung, nếm được mùi vị máu tươi ngọt ngào, hắn vừa lòng ngẩng đầu, “Tiểu Thiên Thiên, đừng giãy giụa, cô sẽ không giết chết nàng.” Tiểu nha đầu này quá mức mê người, hắn muốn giữ lại mạng cho nàng, thẳng đến khi mình mất đi hứng thú mới thôi.
Thái Tử kéo Diệp Dung tới mép giường, nặng nề ném nàng ta lên giường. Gáy Diệp Dung đạp vào ván giường, mặc dù cách một lớp đệm nhưng nàng ta cũng bị đầu váng mắt hoa, suýt nữa hôn mê bất tỉnh. Không đợi nàng ta phản ứng lại, một bàn tay to tiếp tục bưng kín miệng nàng, ngay sau đó thân mình to lớn của Thái Tử đè ép lên cơ thể nhỏ bé của Diệp Dung.
Diệp Dung hoảng sợ mở to hai mắt. Vốn dĩ đôi mắt của nàng ta có một vài nét giống Diệp Thiên, vừa mở to tròn như vậy lại càng không thể nhận ra hình dạng ban đầu.
Thái Tử vừa lòng nhìn sắc thái qua đôi mắt nàng. Đôi mắt hắn đỏ bừng, có chút nhìn không rõ tiểu cô nương dưới thân, bàn tay to che kín nửa khuôn mặt, chỉ có cặp mắt kia là lộ ra, giờ phút này thấy nàng đang hoảng sợ nhìn mình, Thái Tử cực kỳ hưởng thụ.
Hai chân hắn gắt gao áp chế thân mình nàng, một tay kéo xiêm y nàng ra, cúi đầu nặng nề cắn xuống một ngụm, đầu lưỡi liếm liếm tơ máu “Tiểu bảo bối, tiểu Thiên Thiên, hôm nay, cô muốn bước lên cực lạc. Về phần nàng, nếm thử tư vị của địa ngục đi.