Dưỡng thành hoàng hậu nho nhỏ

Chương 71


Đọc truyện Dưỡng thành hoàng hậu nho nhỏ – Chương 71:

Chương 71
Tác giả: Giản Diệc Dung
 
Ngày hôm sau, vương phủ mở tiệc, Triệu tri phủ cùng các quan viên phía dưới tới tham dự, đương gia của ba nhà Trương Vương Lý cũng tới, tuy nhiên nữ quyến thì không nhiều lắm, trừ bỏ nữ nhi của Triệu tri phủ còn có nữ nhi của bốn năm quan viên nữa. Dự Vương cảm thấy tiểu vương phi nhà mình không thể quá mệt nhọc nên hắn cũng không gửi nhiều thiệp mời. Hơn nữa, hắn chỉ cần người tới bồi tiểu nha đầu trò chuyện, nói cho nàng nghe về phong tục và những chuyện thú vị ở đây, cho nên hắn cũng không mời các vị phu nhân mà chỉ mời đích nữ của vài quan viên đứng đắn thôi.
Dự Vương gặp gỡ nam khách tại tiền viện, Diệp Thiên tiếp kiến mấy vị cô nương ở hậu viện.

Mọi người đã sớm biết Dự Vương phi tương lai cũng đến. Ngày vào thành người ngồi trong chiếc xe ngựa xa hoa đó chính là nàng, nhưng không có ai nhìn thấy người, mọi người chỉ nghe nói nàng tuổi còn trẻ. Hôm nay gặp mặt mới phát hiện tuy rằng tuổi có chút nhỏ, nhưng khí chất lại bất phàm, từng cái giơ tay nhấc chân của nàng vừa nhìn liền biết nhận được sự giáo dưỡng của gia đình quyền quý.
 
Tặng lễ vật xong, nữ nhi của Triệu tri phủ là Triệu Thư Dao tiến lên giới thiệu qua một lần với mấy vị tiểu thư khác “Vương phi nương nương một đường tới đây, đường xá xa xôi chắc là rất vất vả đi?” Theo lý thuyết Diệp Thiên và Dự Vương còn chưa thành thân không nên gọi nàng là Vương phi nương nương. Nhưng thánh chỉ tứ hôn đã hạ, hai người lại một đường cùng đồng hành, trong lòng mọi người đã sớm coi nàng trở thành Vương phi. Lại nói, nàng nhỏ như vậy, nếu coi nàng thành bằng hữu đồng trang lứa, gọi nàng là Diệp tiểu thư thì có vẻ như không đủ kính cẩn. Diệp Thiên cũng không cảm thấy cách xưng hô như vậy có điều gì không đúng, dù sao ở trong mắt nàng, Dự Vương là phu quân của nàng thì đương nhiên nàng chính là Vương phi.
 

Diệp Thiên nở nụ cười “Có Vương gia bên cạnh nên ta cũng không cảm thấy vất vả.” Nàng nhìn Triệu Thư Dao dịu dàng dễ gần, lời nói cử chỉ tự nhiên hào phóng mang theo vài phần thân mật “Trong vương phủ có hậu hoa viên rộng lớn, ngày hôm qua ta vừa tới vẫn chưa có thời gian đi xem không bằng chúng ta cùng đi dạo?” Hôm qua nàng vừa đến liền ngủ thẳng đến khi chạng vạng mới tỉnh lại.
Triệu Thư Dao đã sớm được phụ thân dặn dò nói rằng vị Diệp tiểu thư này rất được Dự Vương sủng ái, mình cũng không thể làm trái ý nàng, nàng lập tức cười nói: “ Ta đã sớm nghe nói vương phủ được xây dựng vừa rộng lớn vừa tinh tế, mang theo màu sắc ý nhị của kinh thành , hoàn toàn bất đồng với kiến trúc ở Bồng Diệp . Chỉ tiếc là chưa được nhìn tận mắt, hôm nay may mà có Vương phi nương nương nhiệt tình khoản đãi nên chúng ta mới có cơ hội chiêm ngưỡng vẻ đẹp của vương phủ .”
 
Diệp Thiên tuổi còn nhỏ, nàng cũng không kiểu cách như những vị Vương phi khác, Triệu Thư Dao mười lăm tuổi là người đã biết hiểu chuyện. Hai người đều có tư tưởng kết giao với nhau nên rất tự nhiên nói cười vui vẻ, bên cạnh đó các vị tiểu thư khác cũng phụ họa thêm vài lời, mấy người cùng nhau đi về phía hoa viên. Nữ nhi của Đồng tri gia gọi là Liễu Diệu Yên tuổi xấp xỉ với Diệp Thiên, ngày thường có chút xích mích cùng Triệu Thư Dao, nàng ta khẽ hừ nhẹ một tiếng, “Nịnh nọt.” Ở trong mắt nàng ta, Diệp Thiên đang đắc ý dào dạt mà khoe khoang, Triệu Thư Dao lại thật cẩn thận mà nịnh bợ, hai người đều là cá mè một lứa. Tuy nhiên nàng ta không dám mở miệng nói Diệp Thiên, chỉ dám châm chọc Triệu Thư Dao vài câu.
 
Triệu Thư Dao nghe thấy lời này, khóe miệng đang cười hơi cứng một chút sau đó lại tiếp tục làm như không có việc gì đi theo phía sau Diệp Thiên. Nịnh nọt thì sao, phụ thân nói tuy rằng ông cai quản Bồng Diệp này rất tận tâm, nhưng nhiều khi quyền lực của ông cũng bị hạn chế bởi nhiều nhân tố bên ngoài. Nếu Dự Vương đúng thật là hoàng tử ăn chơi trác táng cái gì cũng không hiểu thì tốt, nếu là người hơi hiểu biết một chút chắc chắn sẽ không hài lòng về hiệu quả làm việc của ông. Đến lúc đó, chức quan của ông chưa chắc có thể giữ được. Rốt cuộc, quan viên trên đất phong đều do Vương gia tùy ý bổ nhiệm. Cho nên, phụ thân mới cẩn thận dặn dò nàng nhất định phải nghĩ biện pháp thân cận cùng Vương phi nương nương một chút, có lẽ sẽ đổi được một đường sống mới.
Diệp Thiên cũng nghe thấy lời nói của Liễu Diệu Yên . Tuy nhiên hôm nay là ngày đầu tiên nàng gặp mấy vị tiểu thư này, ai tốt ai xấu nàng hoàn toàn không thể nói được, nếu không mạo phạm tới mình, nàng sẽ không tính toán tham gia vào trận tranh của mấy người ở đây.
 
Hoa viên của vương phủ rất lớn, còn chưa tiến vào đã ngửi thấy mùi thơm của hoa sen “Nha, nơi này thật là xinh đẹp!” Mấy vị tiểu thư sôi nổi cảm khái. Đây là một hồ nước nhỏ với những gợn nước sóng sánh. Trên mặt hồ là một mảnh hoa sen đang đà nở rộ, nàng híp mắt cẩn thận nhìn kỹ, hình như giữa khóm hoa sen còn có một chút đài sen.
Một con thuyền nhỏ dừng trên mặt hồ, hai bà tử xa xa hành lễ với nàng. Diệp Thiên vẫy tay, hai người liền chèo thuyền lại gần bờ. Dự Vương đã từng nói với nàng, tất cả mọi thứ trong phủ đều do hắn phái người an bài nên nàng cứ việc yên tâm, vì thế cho dù là nơi nguy hiểm như hồ nước nàng cũng dám đi.

Mấy vị tiểu thư đi theo Diệp Thiên lên thuyền, Diệp Thiên phân phó: “Chèo thuyền đến chỗ hoa sen kia đi, ta muốn nhìn xem ở đây có đài sen hay không.”

Hai bà tử phe phẩy mái chèo một cách chậm rãi tiến vào khu vực hoa sen đang nở rộ, quả nhiên là có đài sen tươi mới. Triệu Thư Dao thấy Diệp Thiên rất thích, nhưng nàng lại không dám vươn thân mình đi hãi, mãi sau nàng mới đánh bạo hái một đài sen trông có vẻ no đủ đưa đến trước mặt Diệp Thiên.
 
Diệp Thiên nhận và nói cảm tạ. Nàng lột được một hạt sen bỏ vào trong miệng, hương vị không khác lắm đài sen trong Dự Vương phủ, cả hai đều có vị ngọt thanh ngon miệng, nàng vừa lòng gật đầu.
Trong số mấy người ở đây Triệu Thư Dao là lớn tuổi nhất, nhìn thấy mọi người không ai dám hái, nàng dứt khoát hái cho mỗi người một đài sen, ngay cả người vừa mới châm chọc nàng là Liễu Diệu Yên cũng có.
Cũng không biết mấy người này là thật lòng yêu thích hay chỉ muốn phụ họa Diệp Thiên mà tất cả đều tán thưởng đài sen của vương phủ ăn rất ngon. Liễu Diệu Yên lại có chút không quen nhìn bộ dáng xu nịnh của những người này, nàng ta tùy tiện ném đài sen vào trong nước, khóe miệng vểnh lên khinh thường nói: “Cái này thì có gì ngon, đồ ăn của Duyên Khánh Lâu mới khiến người ta trầm trồ khen ngợi, Duyên Khánh Lâu chính là tửu lầu tốt nhất Bồng Diệp, ta đã từng đi theo phụ thân nếm thử.”
“Tửu lầu có chỗ tốt của tửu lầu, đài sen lại có vẻ đẹp riêng của đài sen , mỗi loại đều có một ý nghĩa riêng.” Diệp Thiên nhàn nhạt liếc mắt nhìn nàng ta một cái, “Hôm qua khi đi ngang qua đường lớn , ta đã ngửi thấy hương thơm của một loại bánh, hình như so với các loại bánh thông thường thì nhiều hơn một thứ gì đó, ta còn nghĩ ngày khác nhất định phải đi nếm thử mới được.”
 

Liễu Diệu Yên có chút xấu hổ, nàng ta cảm thấy dường như Diệp Thiên đang có ý đối chọi gay gắt với mình, mình nói tửu lầu xa hoa rất tốt, Diệp Thiên lại một hai nói bánh ngoài đường rất thơm , trong lòng nàng ta không cao hứng lại không dám nói lời phản bác . Triệu Thư Dao cười nói: “Vương phi nương nương có thể đang nói tới loại bánh đặc sản ở nơi này của chúng ta, bên trong có tía tô xào gọi là bánh tía tô, thời điểm vừa mới ra khỏi lò nướng vỏ bánh khô vàng, mặt bánh mềm mịn, giữa các lớp bánh là lá tía tô, hương vị đặc biệt thơm ngon.” Nàng cũng chỉ ăn qua khi còn nhỏ, dù sao nàng cũng là thiên kim của tri phủ, sao có thể ăn mấy món ăn ở đầu đường được.
 
Ngày hôm qua khi ngửi thấy mùi thơm của bánh, Diệp Thiên đã động tâm. Hiện tại nghe Triệu Thư Dao miêu tả như vậy nàng lại càng muốn ăn, trong lòng cân nhắc khi nào đến đường cái mua nếm thử mới được, ừm, còn phải ăn bánh lúc nóng hôi hổi vừa mới ra lò mới ngon.
Triệu Thư Dao vẫn luôn trộm quan sát sắc mặt Diệp Thiên, nhìn thấy đôi môi nhỏ phấn hồng của nàng nhấp hai cái, hiển nhiên là rất muốn ăn loại bánh kia. Thì ra vị tiểu vương phi cao cao tại thượng này là người thích ăn uống, hơn nữa cũng không có sự phân biệt đẳng cấp giữa các món ăn, ngay cả đài sen nàng cũng yêu thích. Đối với loại bánh kia, tuy rằng mùi thơm hương vị cũng không tồi nhưng kỳ thật nó chỉ là món ăn vặt đầu đường thôi, một văn tiền một cái, bá tánh bình dân đều có thể ăn. Phát hiện ra điểm này, Triệu Thư Dao ngay lập tức cảm thấy vị tiểu vương phi này thật đáng yêu. Nàng không kiêu căng ngạo mạn như trong tưởng tượng của mình, nàng cũng không thể hiện mình là Vương phi cao quý tới từ kinh thành mà khinh thường nơi dân cư thưa thớt như Bồng Diệp. “Lần sau ta sẽ mang tới cho Vương phi nương nương một ít, tuy nói nó không đáng tiền nhưng chủ yếu để người nếm thử hương vị mới mẻ thôi.”
 
Diệp Thiên lắc đầu, “Không cần, ta muốn tự mình đi mua.” Nàng muốn ăn khi bánh vừa mới ra lò nóng hôi hổi, nếu Triệu Thư Dao phái người mua mang tới đây nàng sẽ không cảm nhận được sự mới mẻ. Lại nói, nếu muốn phái người đi mua, chính nàng cũng có thể phái người đi được hà tất phải một hai làm phiền người khác.
Liễu Diệu Yên cảm thấy Triệu Thư Dao đang muốn vuốt mông ngựa nhưng lại bị cự tuyệt, nàng ta có cảm giác hơi chút vui sướng khi người gặp họa. Sắc mặt Triệu Thư Dao lại như thường, nàng vừa cười nói vừa giúp Diệp Thiên bóc đài sen, nàng phát hiện tuy rằng Diệp Thiên thích ăn nhưng lại không thành thạo việc lột vỏ, nghĩ đến ngày thường tiểu vương phi đều có nha hoàn bà tử vây quanh được người hầu hạ nên rất ít khi tự mình động thủ.
 
“Tay áo của Vương phi nương nương thật là đẹp, ở Bồng Diệp ta chưa từng nhìn thấy kiểu dáng này, đây là mẫu mới nhất tại kinh thành sao?” Triệu Thư Dao một bên giúp Diệp Thiên bóc hạt sen, một bên tùy ý nói chuyện phiếm.
Diệp Thiên nói “Không phải kiểu dáng mới nhất, đây là mẫu áo thường thấy tại kinh thành.” Kỳ thật nàng không quá để ý tới kiểu dáng của xiêm y, chiếc áo này hình như là Dự Vương giúp nàng chuẩn bị, chắc là mẫu mã bình thường của Nghê Thường Các đi.
Trong bốn năm vị tiểu thư ở đây, Triệu Thư Dao là người lớn tuổi nhất, phụ thân lại là tri phủ, trừ bỏ Liễu Diệu Yên thì mối quan hệ giữa nàng và các vị tiểu thư khác cũng không tồi, vì thế mấy người đều túm lại phụ họa thảo luận về chủ đề xiêm y trang sức . Diệp Thiên có phong cách yêu thích của mình, nhưng nàng lại không tinh thông mấy việc đó nên nàng chỉ nói vài câu liền ngậm miệng.

 
Triệu Thư Dao thấy Diệp Thiên không quá hứng thú, nàng lập tức khéo léo chuyển chủ đề sang các món ăn đặc sắc tại Bồng Diệp, có rượu và thức ăn tại Duyên Khánh lâu xa hoa, cũng có những món ăn vặt đầu đường cuối ngõ. Diệp Thiên nghe thế thì cực kỳ vui vẻ, đôi mắt hạnh sáng lấp lánh, hận không thể lấy bút ghi chép lại. Nàng sợ mình quên mất loại bánh nào ăn ngon liền dùng khóe mắt ra hiệu cho Bạch Trân, Bạch Trân bất đắc dĩ gật đầu, ý bảo mình đã nhớ kỹ.
 
Đáng tiếc Triệu Thư Dao chính là thiên kim của tri phủ, đối với những món ăn vặt đầu đường cũng không hiểu biết nhiều lắm, phần lớn lời nói đều là Duyên Khánh lâu có món gì ngon hương vị không thua kém những món ăn tại Thiên Hương Lâu của kinh thành. Vì thế dưới sự dẫn dắt của Triệu Thư Dao mọi người lại bắt đầu nói đầu bếp trong phủ nhà mình có món sở trương gì, đặc biệt là các loại bánh có hương vị độc đáo không thường thấy. Diệp Thiên lắng nghe rất chăm chú, Triệu Thư Dao nhân cơ hội mời Diệp Thiên tới nhà mình làm khách để đầu bếp trong nhà hiến nghệ cho nàng.
Diệp Thiên nhẹ nhàng lắc đầu, “Một đường tới đây, ta cũng mệt mỏi phải nghỉ ngơi lấy lại sức rồi mới tính tiếp.” Theo ý tứ của Dự Vương thì khẳng định sẽ hạ chức Triệu tri phủ. Hiện nàng tới làm khách nhà Triệu tri phủ có vẻ không thích hợp, lại nói, nàng vẫn chưa thấy rõ tâm tính của mọi người, cũng không nắm rõ kế hoạch cụ thể của Dự Vương nên không thể lỗ mãng chạy tới làm khách nhà các quan viên.
Bị cự tuyệt, Triệu Thư Dao cũng không để bụng, nàng tiếp tục cười nói về những phong tục tập quán tại Bồng Diệp.
 
Trong khi đó không khí tại tiền viện tiếp đón nam khách lại rất kỳ lạ.
Ba phú hộ Trương Vương Lý có chút xem thường vị hoàng tử ăn chơi trác táng này. Mặc dù Bồng Diệp là đất phong của hắn, nhưng ai mà không biết mấy hoàng tử là người dễ dàng xảy ra chuyện nhất. Trước khi đăng cơ các đời hoàng đế đều giết huynh đệ đề phòng hậu họa, Dự Vương là hoàng tử tuổi nhỏ nhất, tính tình ương ngạnh nhất, đoán chừng sẽ sống không được tới khi tân hoàng đăng cơ. Lại nói, cho dù sống sót được thì như thế nào, hắn cũng sẽ không sống tại Bồng Diệp, nhiều nhất là qua xuân phân sang năm, kết thúc lễ cầu phúc thay Hoàng Thượng hắn cũng sẽ rời đi, cả đời chưa chắc đã quay lại nơi này.
Dự Vương há có thể không nhìn ra suy nghĩ của những người này, tuy nhiên hắn không định thu thập bọn họ ngay thời điểm hiện tại.
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.