Đọc truyện Dưỡng thành hoàng hậu nho nhỏ – Chương 69:
Chương 69
Tác giả: Giản Diệc Dung
Thành Nguyên Châu vừa rộng lớn vừa phồn hoa, phủ đệ của tri phủ cũng được xây dựng khang trang hoa lệ. Tri phủ đã nhận được tin tức Dự Vương sẽ tới thành Nguyên Châu từ sớm, nhanh chóng phái người thu thập sạch sẽ sân viện lớn nhất tốt nhất trong phủ, sau đó dẫn các quan viên lớn nhỏ của thành Nguyên Châu đi ra cổng thành nghênh đón.
Thẳng đến giờ Thân mấy người mới nhìn thấy bóng dáng chiếc xe ngựa xa hoa của Dự Vương xuất hiện. Một đại đội nhân mã chậm rãi tới gần, chúng quan viên sôi nổi hành lễ, Dự Vương xua tay, “Bổn vương chỉ đi ngang qua đây ở lại nghỉ tạm hai ngày mà thôi, các vị không cần gióng trống khua chiêng nghênh đón, mọi việc nên giản lược, không cần quấy nhiễu dân chúng.”
Tri phủ cùng các quan viên lớn nhỏ kết hợp chuẩn bị tiệc tối phong phú để nghênh đón Dự Vương , nhưng Dự Vương lại cự tuyệt. Hắn đi đến Bồng Diệp với danh nghĩa là thay phụ hoàng cầu phúc, mặc dù sử dụng nghi thức của thân vương nhưng không có ý định tiếp xúc quá nhiều với quan viên địa phương, miễn cho phụ hoàng nghi kỵ. Vì thế đừng nói tiệc tối mà ngay cả những quan viên đó bái kiến hắn cũng từ chối.
“Thiên Thiên mệt mỏi sao?” Dự Vương đau lòng xoa bóp cẳng chân của nàng giúp nàng lưu thông máu “Chúng ta ở nơi này hai ngày đi, ta nghe nói thành Nguyên Châu có một loại mật đào nhỏ nhưng rất ngọt. Mấy ngày nay đúng dịp thu hoạch , ngày mai ta đưa Thiên Thiên đến rừng đào chơi được không?”
Mật đào? Diệp Thiên sáng mắt dùng sức gật đầu, “Được, Ngôn ca ca, ta muốn đích thân đi chọn lựa.”
“Được, Thiên Thiên chọn xong ta sẽ giúp Thiên Thiên hái xuống.” Dự Vương cười đáp ứng.
Hai người xuất phát vào sáng sớm ngày kế tiếp, Khang công công cùng Bạch Trân đi theo, Trịnh Hàn cũng mang theo một đội thị vệ đi bảo vệ phía sau.
Cách ngoài thành không xa có một rừng đào lớn, tri phủ đã phái người vây quanh nơi này không cho phép người không liên quan tiến vào, miễn cho va chạm Dự Vương cùng Vương phi.
Tiêu Ngôn Phong nắm tay Diệp Thiên vào rừng đào. Đúng là mùa đào chín, trong không khí tràn ngập hương thơm ngọt ngào của đào mật. Diệp Thiên ngẩng đầu nhìn quả đào trên cây, quả nhiên nó chỉ lớn hơn nắm tay của nàng một chút, xuyên qua ánh mặt trời tỏa ra một màu hồng phấn mê người. Diệp Thiên nhíu mày hoài nghi “ Nhỏ như vậy có thể ăn ngon sao?” Tuy rằng ngửi thấy hương vị không tồi, nhưng những quả đào trước kia nàng từng ăn đều là quả càng to càng ngọt.
“Ăn ngon, Thiên Thiên cứ việc yên tâm mà chọn lựa.” Tiêu Ngôn Phong tiếp nhận chiếc gậy dài tùy tùng đưa qua, trên đầu chiếc gậy có dạng hình lưỡi hái, phía dưới lưỡi hái là một chiếc túi vải. Như vậy chỉ cần cắt vào cuống, quả đào sẽ rơi vào trong túi.
Diệp Thiên rất tín nhiệm Dự Vương, những món hắn khen ngon chưa từng khiến nàng thất vọng. Nàng ngửa đầu, nghiêm túc lựa chọn những quả đào có màu hồng , hình dang đầy đặn và xinh đẹp. Nàng chỉ cần chọn, Tiêu Ngôn Phong sẽ dùng chiếc gậy dài hái đào cho nàng, sau đó Khang công công sẽ nhặt đào ra khỏi chiếc túi vải và đặt vào trong chiếc giỏ Bạch Trân xách theo.
Diệp Thiên không tham lam, nàng chọn đủ một giỏ liền dừng lại. Dự Vương lại lôi kéo nàng đi ngắm nghía rừng đào một vòng sau đó mới trở lại phủ đệ của tri phủ.
Bạch Trân cẩn thận rửa mật đào thật sạch sẽ đặt trong một chiếc đĩa sứ màu trắng, trông rất đẹp mắt.
Diệp Thiên thứ cắn một miếng vào chỗ hồng nhất của quả đào, loại mật đào này không mang lại cảm giác mềm mại mà là giòn giòn , hương vị ngọt ngào “Ngôn ca ca, thật sự rất ngọt!” Nàng vừa lòng nở nụ cười, hai lúm đồng trên má cũng hiện ra.
Tiêu Ngôn Phong cắn một ngụm “Quả nhiên rất ngọt.” Tuy nhiên vẫn không ngọt bằng tiểu vương phi của hắn. Nàng đồng ý đi cùng hắn qua thiên sơn vạn thủy, hơn mười ngày qua không hề than mệt, cho dù có điều gì khiến nàng không thoải mái nàng cũng không mở miệng oán giận.
Ngày kế tiếp, hai người quyết định đi dạo trên con phố phồn hoa nhất thành Nguyên Châu. Lần này hai người không dẫn theo Khang công công cùng Bạch Trân Lục Phỉ, chỉ có Trịnh Hàn và mấy người thị vệ bí mật đi theo từ phía xa.
“ Bố cục sắp xếp quầy hàng cũng như những đồ vật được bán ở đây không khác kinh thành là bao, ta không cảm nhận được sự khác biệt.” Diệp Thiên vừa đi vừa nhìn, nàng còn tưởng rằng mỗi nơi sẽ có một cách bài trí khác nhau.
Tiêu Ngôn Phong gật đầu “Nơi này cách kinh thành quá gần, đi, chúng ta càng đi về phía tây sẽ càng khác biệt.”
Nói chuyện, Diệp Thiên thấy một đám đông ở phía trước đang nghị luận sôi nổi, “Ngôn ca ca, đi xem nơi đó bán thứ gì.” Diệp Thiên lôi kéo Tiêu Ngôn Phong đi qua, Trịnh Hàn vội dẫn theo thị vệ đến gần .
Có một nữ tử mặc bạch y quỳ giữa đám đông, trước người đặt một tờ giấy trắng, viết bốn chữ to “Bán mình chôn cha”. Diệp Thiên hít hà một hơi, nàng mới chỉ nghe qua chuyện này ở trong kịch, không nghĩ tới có thể gặp ngoài đời thực. Nàng nhìn chiếc chiếu bên cạnh nữ tử, trong đó bọc một người nhìn không rõ bộ dáng, lộ ra đôi chân trần xám trắng, rõ ràng không phải màu sắc bình thường.
Diệp Thiên túm lấy cánh tay Dự Vương . Trong chiếu bọc người chết khiến nàng cảm thấy có chút khẩn trương. Nàng nhìn sang nữ tử đang quỳ gối cúi đầu nức nở bên cạnh, chỉ có thể nhìn thấy một chiếc cằm nhọn nhọn.
Dự Vương và Diệp Thiên ăn mặc sang trọng, vừa nhìn liền biết không phải người bình thường. Khi hai người chen vào trong đám người, mọi người vốn dĩ đang nghị luận sôi nổi đều tò mò quay sang đánh giá hai người. Nam tử có đôi mắt phượng mới mười sáu mười bảy tuổi, thân như thanh trúc, mặt như quan ngọc, xinh đẹp không giống người phàm. Tiểu cô nương có đôi mắt hạnh cùng gương mặt trắng nõn đứng bên cạnh khoảng mười tuổi cũng thập phần đáng yêu.
Nữ tử đang cúi đầu nức nở kia cảm giác được không khí có sự thay đổi liền ngẩng đầu lên. Lúc này Diệp Thiên mới nhìn rõ bộ dáng người nọ, ước chừng tầm mười bốn mười lăm tuổi, gương mặt xinh đẹp, hai mắt dưng dưng, vừa nhìn liền thấy thương.
Trong khoảnh khắc nàng ta nhìn thấy Dự Vương, ánh mắt sáng lên “Thỉnh quý nhân hãy mua tiểu nữ , chỉ cần có thể an táng phụ thân, tiểu nữ nguyện ý làm trâu làm ngựa hầu hạ quý nhân.”
Dự Vương không nói chuyện, một nam nhận tai to mặt lớn đầy mặt hung dữ bên cạnh hô: “Ta mua, bao nhiêu bạc?”
Có người nở nụ cười, “Nhà ngươi có mấy vài phòng tiểu thiếp rồi vẫn mua nữa sao?”
Nam nhân cười ha ha “Nữ nhân xinh đẹp ta không ngại nhiều, đi, cùng lão tử trở về, lão tử sẽ phái người an táng cha nàng.” Hắn vừa nói chuyện vừa vươn tay muốn kéo nàng kia đứng dậy.
Nàng kia sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, bổ nhào dưới chân Dự Vương “Cầu xin quý nhân hãy mua tiểu nữ!” Hai hàng nước mắt chảy xuống không ngừng.
Diệp Thiên không đành lòng, quay đầu lại phân phó: “Trịnh Hàn, cho nàng hai mươi lượng bạc để nàng tự mình an táng phụ thân.” Thời điểm mẫu thân có thai, phụ thân cùng nàng chưởng quản việc nội trợ, giá cả hàng hóa bao nhiêu trong lòng nàng hiểu rất rõ, hai mươi lượng bạc cũng đủ để nữ tử này an táng phụ thân rồi, thậm chí còn có thể sinh sống an ổn một đoạn thời gian.
Trịnh Hàn đưa mắt nhìn Dự Vương, thấy chủ tử không có ý ngăn cản mới lấy ra hai mươi lượng bạc đưa cho nàng kia.
Nam nhân đầy mặt hung dữ thấy có người ra bạc thì trong lòng không vui, nhưng nhìn sau lưng Dự Vương còn có vài người đi theo, vừa thấy liền biết đó là thị vệ nên hắn không dám trêu chọc.
Nàng kia cảm kích mà nhìn Dự Vương, “Đa tạ quý nhân, về sau tiểu nữ sẽ tận tâm tận lực hầu hạ quý nhân.”
Diệp Thiên xua tay, “Không cần, số bạc này cho ngươi an táng phụ thân, chúng ta không cần ngươi hầu hạ.”
Nữ tử kia nhìn Diệp Thiên, sau đó ánh mắt lại dừng trên người Dự Vương một lần nữa “ Nói vậy vị cô nương này cũng là người bên cạnh quý nhân. Nàng tuổi còn nhỏ, có một số việc sẽ không biết làm, bên người quý nhân vẫn cần những người khác hầu hạ, thỉnh quý nhân hãy thu nhận tiểu nữ, tiểu nữ chắc chắn sẽ khiến quý nhân vừa lòng.”
Mọi người vây xung quanh cất tiếng cười ha ha, trong lòng Diệp Thiên có chút không thoải mái, rõ ràng là mình bảo Trịnh Hàn cho bạc nhưng nữ tử này lại khăng khăng quấn lấy Dự Vương còn muốn Dự Vương mang nàng ta trở về, trong lời nói của nàng ta cũng có chút không thích hợp, nhìn mọi người chung quanh cười đến đáng khinh như vậy liền biết. Tuy nhiên, bên người Dự Vương chưa từng có nữ tử hầu hạ, chỉ có nội thị.
Khuôn mặt nhỏ của Diệp Thiên đỏ bừng “Ta nói không cần ngươi hầu hạ, ngươi cầm bạc đi thôi.”
Nàng kia lại ngoảnh mặt làm ngơ mà đưa mắt nhìn Dự Vương, mềm yếu gọi: “Quý nhân……”
Dự Vương nhìn nàng ta nói một tiếng “Chờ.” Sau đó hắn nắm tay Diệp Thiên đi về phía khác vài chục bước. Trong đôi mắt nữ tử kia lộ ra sự hưng phấn, xem ra hắn quyết định thu nhận mình, chắc là đang trấn an tiểu nha đầu đi.
Quả thật Dự Vương có ý định trấn an Diệp Thiên, nàng kia lai lịch không rõ lại dây dưa không ngừng, hắn lo lắng lòng tốt của tiểu nha đầu bị xem nhẹ, nàng sẽ khổ sở. Vì thế hắn mới dắt nàng tránh xa vài bước, “Thiên Thiên, nàng kia ——”
“Ta không muốn Ngôn ca ca nhận nàng!” Diệp Thiên cũng không biết tại sao vưa tưởng tượng đến cảnh bên người Dự Vương có nữ tử khác, hầu hạ hắn đi theo hắn, trong lòng nàng liền không thoải mái. Nàng kéo tay áo Dự Vương “Ngôn ca ca, huynh đừng thu nhận nàng ấy, ta không thích bên người Ngôn ca ca có nữ tử khác!”
Dự Vương kinh ngạc mở to hai mắt, tiểu nha đầu …… Ghen tị!
Diệp Thiên thấy biểu tình kinh ngạc của Dự Vương, trong lòng lại càng ủy khuất, đôi môi nhỏ phấn hồng dùng sức mím chặt “Ngôn ca ca, nếu có chuyện gì không biết làm, ta sẽ học.”
Không uổng công mình sủng nàng lâu như vậy, rốt cuộc tiểu nha đầu cũng coi mình như báu vật, không chấp nhận nữ nhân khác mơ ước người của nàng! Trong lòng tiểu nha đầu có mình! Dự Vương vui sướng tới mức cả người lâng lâng, hắn mỉm cười cầm tay nàng, dùng sức nhéo nhéo, “Đừng nghe lời người khác, Thiên Thiên không cần làm gì cả, ta có Thiên Thiên là đủ rồi.”
Lúc này Diệp Thiên mới an tâm, “Vậy Ngôn ca ca đuổi nàng ta đi.”
Dự Vương nói: “Nàng ta cố tình nhắm vào chúng ta mà tới, Thiên Thiên nhìn thấy bàn tay nàng ta và chiếc chiếu kia chưa?”
Diệp Thiên nghi hoặc quay lại nhìn, chỉ thấy nữ tử kia có bàn tay trắng nõn, chiếc chiếu bọc người chết cũng rất sạch sẽ. Nàng ta thấy hai người vừa nói chuyện vừa quay lại nhìn mình thì càng thêm khẳng định Dự Vương đang thuyết phục tiểu nha đầu kia thu nhận mình.
Dự Vương nhẹ giọng nói: “ Bàn tay nàng ta trắng nõn, một chút dấu vết lao động mưu sinh cũng không có, hiển nhiên là người sống trong nhung lụa, người như vậy sao có thể thiếu tiền an táng phụ thân? Chiếc chiếu kia vừa nhìn liền biết là mới, nếu nhà nghèo tới mức phải bán mình an táng phụ thân khẳng định sẽ dùng chiếu rách trong nhà để bọc xác chứ không thể nào bỏ tiền ra mua chiếu mới về chỉ để bọc xác chết ”
“Nàng, nàng là kẻ lừa đảo!” Lúc này Diệp Thiên mới sực tình “Nàng ta muốn quấn lấy Ngôn ca ca.” Trách không được nàng ta không chịu rời đi, thì ra là có mưu tính từ trước.
“Còn người chết kia” Dự Vương nói tiếp: “Nếu phụ thân nàng ta không chết, vậy thi thể kia rất có thể là bị đánh cắp.”
“Nàng ta thật ghê tởm!”
“Thiên Thiên, chúng ta gióng trống khua chiêng vào thành, đoán chừng người trong thành Nguyên Châu này đều biết tin thân vương đang ở trong thành nên khó tránh khỏi việc động tâm tư. Người lòng mang ý xấu lai lịch không rõ như vậy, chúng ta tuyệt đối không thể thu nhận.” Hắn dừng một chút, “Đương nhiên, cho dù là người thanh bạch ta cũng sẽ không đồng ý. Cả đời này ta có Thiên Thiên là đủ rồi.”