Dưỡng thành hoàng hậu nho nhỏ

Chương 63


Đọc truyện Dưỡng thành hoàng hậu nho nhỏ – Chương 63:

Chương 63
Tác giả: Giản Diệc Dung
 
Từ sau khi nhìn thấy Diệp Thạc trong tiệc đầy tháng, Mai thị liền nhớ mãi không nguôi. Mặc kệ Diệp Thừa Xương nói sẽ không nhận Thạc nhi làm con thừa tự, trong lòng Mai thị vẫn không thể từ bỏ ý niệm này. Thạc nhi quá đáng yêu, bộ dạng còn có vài phần tương tự Diệp Thừa Xương, nếu bế hài tử này về đây sớm một chút hoàn toàn có thể trở thành nhi tử của chính mình. Cho dù tương lai bà thật sự có hài tử của mình, nhiều thêm một nhi tử cũng không có vấn đề gì. Lại nói, nếu bà may mắn có thai, nhưng ai có thể bảo đảm đứa trẻ bà sinh ra nhất định là nhi tử, nếu là nữ nhi, không phải vẫn cần nhận con thừa tự sao?
 

“Tam thái thái tới.” La thị và Diệp Thiên đang vui đùa cùng Diệp Thạc liền nghe thấy tiếng nha hoàn trong viện bẩm báo . La thị hơi nhíu mày, gần đây Mai thị tới hầu phủ quá thường xuyên, mỗi lần đều nói muốn thỉnh giáo mình việc chưởng gia, nhưng kỳ thật lại không phải chuyện gì quan trọng, bất quá chỉ là chút lông gà vỏ tỏi mà thôi, hai câu là có thể nói xong. Tuy nhiên mỗi lần Mai thị tới đều phải cọ xát mất một hai canh giờ, không nhìn thấy Thạc nhi sẽ không chịu rời đi.
“Tam đệ muội tới rồi.” La thị đứng dậy tiếp đón . Mặc kệ như thế nào, Mai thị tới cửa chính là khách mình cũng không thể đuổi đi, lại nói nhiều năm như vậy bà và Mai thị chưa từng xảy ra khúc mắc giữa chị em dâu.
 
Mai thị hàn huyên cùng La thị, cười nói: “Thiên Thiên cũng ở đây, vậy Thạc nhi đâu?” Nhìn thấy Diệp Thiên, bà liền cảm thấy đau lòng mà nhớ tới hài tử đáng thương của mình. Nếu có thể bình an sinh hạ , chắc hẳn hài tử của bà cũng đáng yêu như vậy. Ánh mắt bà nhìn về phía Diệp Thạc nằm trên giường, hắn mặc một thân áo ngắn quần nhỏ màu đỏ, tự mình ôm gót chân nhỏ, gặm cắn cực kỳ ngon miệng.
Diệp Thiên ghét bỏ lôi chân từ trong miệng đệ đệ ra “Thạc nhi, cái này không thể ăn, rất thối đó?” Đầu ngón tay nàng nhẹ nhàng điểm điểm trên gương mặt đệ đệ. Diệp Thạc một chút cũng không cảm thấy tỷ tỷ đang phê bình mình, ở trong mắt hắn tỷ tỷ đang vui đùa cùng mình đó. Cánh tay nhỏ dùng sức duỗi về phía Diệp Thiên, ý tứ rất rõ ràng, cầu ôm một cái.
Trải qua thời gian ba tháng này, hiện tại Diệp Thiên cũng dám ôm đệ đệ, nàng đang định duỗi tay ra ôm Mai thị liền giành trước một bước nhẹ nhàng bế Diệp Thạc lên, nâng đôi mông nhỏ của hắn để cái đầu nhỏ dựa vào đầu vai mình. Động tác của Mai thị rất thuần thục, vì muốn ôm Diệp Thạc nên bà đã đặc biệt luyện tập qua. Tuy rằng bà không có hài tử, nhưng trong nhà bọn hạ nhân lại có tiểu hài tử. Bà lệnh cho hạ nhân đưa hài tử tới để bà nghiêm túc học tập cách ôm cách dỗ dành trẻ nhỏ như thế nào.

 
Diệp Thạc là hài tử chắc nịch, không sợ người lạ, nhìn thấy mọi người đều nở nụ cười, ai ôm cũng sẽ không khóc. Cho dù mùi hương trên người Mai thị không quen thuộc, nhưng hắn cũng không cảm thấy khó chịu mà để mặc cho bà ôm.
Thân mình nho nhỏ mang theo mùi sữa mềm mại ghé vào trong ngực. Trái tim Mai thị tan chảy thành một vũng nước, bà nhẹ nhàng lắc lư người muốn dỗ dành hắn vui vẻ hơn một chút.
Diệp Thạc xác thật rất thích loại cảm giác lay động này, hắn mở miệng nhỏ cười toe toét chảy nước dãi trên đầu vai Mai thị khiến chiếc áo ngoài thêu mẫu đơn đẹp đẽ quý giá trên người bà bị thấm ướt.
“Ai u, tiểu tử thúi làm dơ xiêm y của tam thẩm rồi.” La thị vươn tay định đón Diệp Thạc trở về, nhưng Mai thị lại lệch người sang một bên tránh khỏi bàn tay La thị “Không sao, tiểu hài tử mà, xiêm y ô uế trở về thay là được.”
 
Mai thị không chịu buông tay, nhi tử nhà mình lại không khóc không nháo, La thị cũng không thể cướp về, chủ yếu là La thị nhìn ra được Mai thị thật lòng yêu thích hài tử.
Diệp Thạc ghé vào đầu vai Mai thị ê ê a a chơi một lát. Đến khi đói bụng , bàn tay nhỏ sờ soạng bộ ngực Mai thị, rầm rì muốn uống sữa.
Hành động này khiến Mai thị đỏ thẫm mặt, La thị nhanh chóng đón lấy nhi tử nhà mình , gọi bà vú ôm hắn xuống uống sữa “Tiểu tử thúi này ăn rất khỏe, hắn không chịu được đói, nếu không được ăn ngay sẽ gào khóc.”

Mai thị xấu hổ cười “Ăn khỏe rất tốt, tương lai lớn lên vóc dáng cao lớn giống lão gia nhà chúng ta mới có thể khiến các nữ hài tử yêu thích .”
Giống tam lão gia? Trong lòng La thị nhảy dựng, bà biết Mai thị định đánh chủ ý gì. Vốn dĩ bà chỉ cho rằng Mai thị không có hài tử cho nên phá lệ yêu thích Thạc nhi, hiện tại xem ra Mai thị định chiếm Thạc nhi làm của riêng.

 
“Thật ra Thạc nhi không hề sợ người lạ, chờ qua một hai tháng nữa thời tiết ấm áp cũng có thể ôm ra ngoài chơi một chút, đến lúc đó dẫn hắn đến phủ chúng ta đi dạo đi.” Mai thị thử thăm dò.
“Khó mà làm được.” Đã biết ý đồ của Mai thị, La thị thẳng thắn từ chối, “Hầu gia nhà chúng ta luôn trông coi hắn rất chặt chẽ giống như tròng mắt của mình vậy, ngày thường đều không cho người lạ tùy tiện ôm hắn, càng đừng nói tới việc đưa hắn ra khỏi hầu phủ, việc này khẳng định là không được.”
Mai thị cười nói: “Bây giờ còn nhỏ, hầu gia luyến tiếc là chuyện đương nhiên, chờ lớn hơn một chút là có thể ra cửa.”
La thị mỉm cười không để ý đến Mai thị, mặc kệ chuyện gì xảy ra bà sẽ không bao giờ từ bỏ hài tử của chính mình.
 
Đêm đó, La thị nằm trong ngực Tế Bình Hầu, đem chuyện Mai thị thường xuyên tới thăm Thạc nhi cùng suy đoán của bà chậm rãi nói ra “Ta mặc kệ lẽ thường gì đó, Thạc nhi là nhi tử của ta, ai cũng đừng mơ tưởng cướp hắn đi.”
Ngón tay thon dài của Tế Bình Hầu vuốt ve bả vai bà “Yên tâm đi, tam đệ sẽ không đồng ý nhận Thạc nhi làm con thừa tự đâu, nàng không đồng ý, ta không đồng ý, ba người đều không muốn, chỉ có một mình tam đệ muội có tâm tư này mà thôi, chuyện không thành được.”
La thị tiến vào lồng ngực Diệp Thừa Nguyên “Chàng nói, năm nay tam đệ đã 30 tuổi rồi, dưới gối không con cái, tại sao đệ ấy một chút cũng không nóng nảy, đồng thời cũng không nghĩ tới việc nạp thiếp sinh con?”
“Hắn nha.” Tế Bình Hầu hừ lạnh một tiếng, thấp giọng nói vài câu bên tai La thị.
La thị kinh hãi, “Thật sự?! Chuyện này, này, quá ——”

“Trong lòng nàng hiểu là được rồi, nàng cũng đừng lỡ miệng nói với tam đệ muội, chúng ta không nên nhúng tay vào chuyện giữa phu thê bọn họ.” Tế Bình Hầu dặn dò.
La thị thất thần gật đầu, “Yên tâm, ta không phải người lắm miệng. Nhưng mà ngày thường nhìn không ra ta còn tưởng rằng phu thê tam đệ rất ân ái đấy.”
“Chỉ là mặt ngoài thôi.” Tế Bình Hầu nói: “Tri nhân tri diện bất tri tâm, lão thái thái sinh được hai nhi tử đều là người chỉ biết trục lợi. Tam đệ cưới Mai thị còn không phải nhìn trúng thế lực Mai gia, hừ, ánh mắt thiển cận. Phụ thân Mai thị bám lấy Thụy Vương, nhưng đáng tiếc Thụy Vương lại không phải người có tài năng lãnh đạo.”
 
Bề ngoài thì Thụy Vương có thể đối kháng cùng Thái Tử, nhưng kỳ thật đó chỉ là kế hoạch cân bằng thế lực của Hoàng Thượng mà thôi. Vị trí Thái Tử đang ngồi thật sự rất ổn, Hoàng Thượng không hy vọng đổi một trữ quân mới khiến triều cục rung chuyển, cũng không hy vọng thế lực của Thái Tử trở nên cường đại mà uy hiếp đến địa vị của ông, cho nên mới bồi dưỡng một Thụy Vương để đối nghịch Thái Tử. Chỉ sợ ngay cả bản thân Thụy Vương cũng không ý thức được điểm này còn tưởng rằng mình thật sự có năng lực trác tuyệt khiến Hoàng Thượng coi trọng. Lại nói tiếp, trong bốn vị hoàng tử chỉ có hiền tế nhà mình là xuất sắc nhất, tâm cơ thâm trầm, mưu tính sâu xa, đây mới là người làm đại sự .
 
Tới cuối tháng tư, Dự Vương phái người tặng Diệp Thiên hai chiếc hộp gỗ từ đàn. Vừa mở ra liền thấy, một hộp là trân châu nhiều màu mượt mà no đủ, một hộp là ngọc thạch, phỉ thúy, mã não, bích ngọc cái gì đều có, nhưng đều rất nhỏ, ước chừng chỉ lớn hơn móng tay một chút. Chúng có rất nhiều hình dạng khác nhau như cung hoàng đạo, đao thương kiếm kích, hoa cỏ trái cây……
Diệp Thiên đặt chiếc hộp gỗ trên bàn nhìn chằm chằm nhìn nửa ngày cũng không hiểu ẩn ý của Dự Vương. Lục Phỉ vào nhà đổi ấm trà trong phòng cho tiểu thư, vừa nhìn thấy chiếc hộp gỗ nàng liền thở dài: “Ai nha, trân châu và ngọc thạch đều đủ ngũ sắc, kết thành ngũ sắc trường mệnh là không thể tốt hơn, có phải năm nay tiểu thư lại muốn đan mấy cái hay không?”
 
Diệp Thiên phảng phất như hiểu ra vấn đề. Qua mấy ngày nữa chính là Tết Đoan Ngọ, hai năm trước nàng tự tay kết ngũ sắc trường mệnh tặng cho mẫu thân, ca ca và Dự Vương. Tết Đoan Ngọ năm ngoái phụ thân ở nhà, mẫu thân có thai, ca ca trúng Võ Trạng Nguyên, chuyện vui vẻ quá nhiều khiến nàng hoàn toàn quên mất chuyện ngũ sắc trường mệnh. Năm nay Dự Vương muốn nhắc nhở nàng đừng quên tặng ngũ sắc trường mệnh cho hắn.
“Phỉ, mau buông ấm trà xuống mang sợi ngũ sắc tới đây, ta phải học lại cách kết ngũ sắc một chút.” Hai năm không động tay nàng đã không nhớ rõ cách làm, cũng may còn có Lục Phỉ, mấy vấn đề liên quan tới nữ hồng gì đó không thể làm khó được người này.
“Ai, tiểu thư chờ một lát.” Lục Phỉ nhanh nhẹn đổi ấm trà, sau đó lấy sợi ngũ sắc tới cầm tay chỉ dạy, dù sao cũng từng học qua một lần, Diệp Thiên nhanh chóng lấy lại cảm giác quen thuộc.
 

Năm nay muốn tặng nhiều người hơn nên Diệp Thiên bận rộn mất một khoảng thời gian. Tặng phụ thân, mẫu thân đều là ngũ sắc trân châu, ca ca chính là ngũ sắc ngọc thạch hình đao thương kiếm kích, đệ đệ chính là các loại ngọc thạch hình dạng ngộ nghĩnh đáng yêu, còn lại Dự Vương là các loại trái cây, quả táo, quả đào, quả cam……
Tết Đoan Ngọ năm nay bốn vị hoàng tử không tham dự đua thuyền rồng như hai năm trước, nhưng ven hồ Lâm Bình vẫn cực kỳ náo nhiệt. Kỳ thật không có mấy vị hoàng tử tham dự, các đội đua thuyền rồng không cần cố kỵ mặt mũi hoàng tử mà kìm nén trình độ của chính mình. Tất cả đều thể hiện bản lĩnh ngươi tranh ta đoạt không ai nhường ai khiến không khí càng thêm sôi động.
 
“Ngôn ca ca!” Tầng một của thuyền hoa không tìm thấy bóng dáng Dự Vương, Diệp Thiên dọc theo cầu thang bước lên lầu hai. Dự Vương đang tựa lưng trên chiếc gối dựa dày mềm mại, trong tay cầm một chén rượu nho nhỏ, hai chân thon dài một thẳng một cong đặt trên tấm thảm tuyết trắng. Ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ dừng lại trên sườn mặt hắn khiến đôi lông mi dài như phủ một tầng phấn lóng lánh. Gương mặt giống như một khối bạch ngọc hoàn mỹ không tỳ vết, trơn bóng oánh nhuận.
Bước chân Diệp Thiên không tự giác dừng một chút, hắn thật sự quá đẹp!
Dự Vương vẫy tay về phía nàng “Thiên Thiên, lại đây, thất thần làm gì.”
Diệp Thiên phục hồi tinh thần chạy chậm đến phía đối diện hắn ngồi xuống, khuỷu tay chống trên bàn nhỏ nâng cằm nhìn hắn vài lần, “Ngôn ca ca, huynh đã từng nghe qua câu ‘ mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song’ chưa?”(*)
(*):Mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song”: Nguyên tác là: “Quân tử thế vô song, mạch thượng nhân như ngọc”. “Mạch thượng nhân như ngọc” ý chỉ các cô gái có vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành; “Quân tử thế vô song” ý chỉ các chàng trai tuấn tú, có một không hai. Hai câu ghép với nhau mang nghĩa “cặp đôi trai tài gái sắc”
 
“Nghe qua, làm sao vậy, Thiên Thiên gặp ai sao?” Dự Vương cảnh giác, là ai khiến tiểu nha đầu của hắn thốt ra lời cảm khái như vậy? Nếu người đó dám can đảm câu dẫn tiểu vương phi của hắn, hắn sẽ biến người nọ thành “Người như toái ngọc, thế xấu vô song”! ( Người như ngọc vỡ, xấu có một không hai)
Đôi mắt nho đen của Diệp Thiên quét qua quét lại trên người đối diện mấy lần, cuối cùng nàng dừng lại trên mặt hắn. Cái trán trơn bóng, chiếc mũi cao thẳng, mắt phượng hẹp dài, đôi môi hơi mỏng, nàng gật gù nói “Ta cảm thấy câu thơ này dùng trên người Ngôn ca ca là thích hợp nhất, Ngôn ca ca tựa như một khối mỹ ngọc, ừm, mỹ ngọc có một không hai.”
“Bang.” Chén rượu trong tay Dự Vương nát vụn.
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.