Dưỡng thành hoàng hậu nho nhỏ

Chương 53


Đọc truyện Dưỡng thành hoàng hậu nho nhỏ – Chương 53:

Chương 53
Tác giả: Giản Diệc Dung

Mọi người vào Thiên Hương Lâu, quả nhiên chỉ có đồ ăn, không có rượu, Diệp Lệ phải đi thi nên không thể uống, vì chiếu cố Diệp Lệ, Dự Vương cùng Diệp Thừa Nguyên cũng không uống.
Diệp Thừa nguyên nhìn thức ăn trên bàn, hơn phân nửa đồ ăn đều là món tiểu nữ nhi thích ăn. Ông lại nhìn Dự Vương, mình đã trở về hơn ba tháng, mỗi ngày đều dùng bữa cùng nữ nhi, tất nhiên hiểu biết khẩu vị của nữ nhi, xem ra Dự Vương biết rất rõ.
“Cá thái lát!” Diệp Thiên cao hứng chỉ lên bàn, “Cha, món cá này ăn rất ngon! Con cùng ca ca và Ngôn ca ca đều từng ăn qua, đợi chút nữa cha nhất định phải nếm thử.”

Diệp Thừa Nguyên cười, “Được, Thiên Thiên đề cử, nhất định phải nếm thử.”
Diệp Thiên ân cần gắp cho mẫu thân một miếng cá, “Mẫu thân cũng nếm thử.”
La thị nhíu mày, món cá này mùi vị kỳ lạ như vậy, tại sao Thiên Thiên lại thích ăn? Diệp Thừa Nguyên thấy bà nhíu mày, vội gắp miếng cá trở lại bát của mình “Cái này ta ăn.”
Diệp Thiên nghi hoặc mà nhìn mẫu thân, ngày thường mẫu thân đều thích ăn cá giống mình, hôm nay làm sao vậy, khả năng món cá này không hợp khẩu vị mẫu thân đi.
 
Bởi vì ngày mai Diệp Lệ còn phải tỷ thí, mọi người đều muốn hắn có thể nghỉ ngơi sớm một chút nên bữa cơm này diễn ra rất nhanh chóng, mọi người chỉ ăn no bụng liền trở về.
Hạng mục thi đấu ngày thứ hai chính là thể lực, đấu vật và đấu thương trên lưng ngựa.

Nếu nói bắn tên ngày thứ nhất là thế mạnh của Diệp Lệ thì các hạng mục tỷ thí trong ngày thứ hai chính điểm yếu của hắn. Hắn mới mười lăm tuổi, xương cốt chưa hoàn toàn trưởng thành, so với các bạn cùng lứa tuổi xem như cao lớn cường tráng, nhưng so với những nam tử hai mươi mấy tuổi thì vẫn kém hơn một chút. Thành tích của thể lực và đấu vật đều không tốt lắm, nhưng thật ra đấu thương trên lưng ngựa lại không tồi. Hắn thường xuyên so chiêu cùng Trịnh Hàn và bọn thị vệ trong Dự Vương phủ, lại từng trải qua trận chém giết sinh tử cùng đám đạo tặc. Vì thế phương thức chiến đấu cận chiến này hắn không hề lo ngại, hắn vững vàng ngồi trên lưng ngựa , trường thương uốn lượn giống như giao long phun nước khiến mọi người sợ hãi.
Diệp Thiên mắt thấy ca ca có chút ủ rũ cụp đuôi, trong lòng loạn nhịp, nàng không quá lo lắng đến thành tích của ca ca, điều nàng sợ nhất chính là hắn bị thương.
 
Thị vệ Dự Vương phủ đi đón Diệp Lệ gãi đầu, “Thế tử đứng đầu hạng mục đấu trường thương.” Theo hắn thấy, mặc dù hạng mục thể lực và đấu vật của thế tử không được xếp hạng, nhưng tính xuống dưới trong sáu hạng mục tỷ thí đã có bốn hạng mục xếp thứ nhất. Nếu trong ngày thi binh pháp mưu lược không có bất ngờ gì xảy ra thì thế tử gia chắc chắn sẽ trở thành Võ Trạng Nguyên . Hắn thật sự không rõ vì sao thế tử lại không cao hứng.
Khang công công rất quen thuộc với Diệp Lệ, hắn biết tiểu thế tử có bao nhiêu nghiêm khắc đối với bản thân mình. Khang công công ném cho thị vệ một ánh mắt, sau khi trở về vương phủ sẽ thưởng cho ngươi.
Thị vệ nhếch môi cười, đứng sang một bên .
 
Diệp Thiên chạy lên đón Diệp Lệ, “Ca ca!” Nàng mở to đôi mắt hạnh quét một vòng trên người Diệp Lệ, nhìn thấy xiêm y của hắn có chút dơ bẩn cũng không thấy vết máu thì tâm mới buông một nửa, “Ca ca, huynh có bị thương không?”

Nhìn thấy muội muội, lúc này Diệp Lệ mới lộ ra gương mặt tươi cười, hắn nắm tay muội muội “Thiên Thiên yên tâm, ca ca không bị thương.”
La thị, Diệp Thừa Nguyên cùng Dự Vương đi lên đón, Dự Vương vỗ vỗ bả vai hắn, “A lệ, huynh mới mười lăm tuổi, thể lực và đấu vật không thể thắng là chuyện hết sức bình thường, không phải đấu thương A Lệ vẫn đứng đầu sao. Lại nói, còn cuộc thi binh pháp ngày mai nữa đấy, phải biết rằng thành tích của binh pháp mưu lược càng quan trọng hơn thành tích võ nghệ.” Hạng mục thể lực và đấu vật không căn cứ theo thể trọng và số tuổi để chia tổ thi đấu, mà là tất cả thí sinh cùng nhau so tài, người nhỏ tuổi như Diệp Lệ khó tránh khỏi việc gặp bất lợi.
Diệp Thiên cũng ngửa đầu nghiêm túc nói: “Đấu trường thương ca ca cũng xếp thứ nhất, ca ca thật là lợi hại!”
 

Nàng thể hiện vẻ mặt sùng bái, giống như ca ca là đại anh hùng lợi hại nhất thiên hạ không có địch thủ, tâm tình Diệp Lệ lập tức tốt lên, hắn xoa tóc nàng “Thi đấu một ngày bụng ta cũng đói tức mức xẹp lép rồi, đi, ăn cơm đi!”
Đoàn người vẫn đến Thiên Hương Lâu như cũ, tuy nhiên nội dung thi võ đã thi xong rồi, ngày kế tiếp sẽ thi binh pháp mưu lược nên lần này Diệp Lệ không cần khống chế lượng cơm ăn.
Thức ăn trên bàn có sự khác biệt so với ngày hôm qua, nhưng những món Diệp Thiên thích nhất vẫn có. Lần này Diệp Thiên có kinh nghiệm, nàng chỉ gắp cá cho ca ca phụ thân cùng Dự Vương chứ không gắp cho mẫu thân.
 
Ngày kế thi binh pháp mưu lược, lần này Diệp Lệ khá nắm chắc. Chính hắn đã từng tự học rất nhiều, sau này lại được Dự Vương chỉ điểm, kiến thức tiến bộ vượt bậc, hơn nữa, theo hắn quan sát, người giám sát cuộc thi võ cử phần lớn là những người thô lỗ dốt đặc cán mai, cũng không có mấy người biết chữ , chứ không nói tới binh pháp mưu lược. Mà cuộc thi võ cử này đã nói trước, quân sự mưu lược càng quan trọng hơn đấu võ nghệ, rốt cuộc một vị tướng quân cũng không thể chỉ biết đánh giết mà không biết chỉ huy.
Hạng mục hôm nay không hề nguy hiểm, Diệp Thiên bớt lo lắng, nàng ngồi trong xe ngựa xa hoa của Dự Vương, dựa vào đệm mềm thật dày, tay cầm điểm tâm đưa lên miệng nhai tóp tép. Dự Vương rót cho nàng một ly trà ấm, thấy nàng ăn hết hai miếng điểm tâm sẽ đưa trà đến bên môi nàng cho nàng uống một ngụm, miễn cho nàng bị nghẹn.
 
“Dự Vương đối xử rất tốt với nữ nhi nhà chúng ta.” Diệp Thừa Nguyên cảm khái nói, nếu có thể đối xử tốt như vậy cả đời thì lại càng tốt hơn. Tuy nhiên ông cũng biết, Dự Vương là hoàng tử, đường đường là thân vương sao có thể chỉ có một chính phi, tương lai khẳng định sẽ cưới thêm trắc phi. Không biết tới lúc đó, Dự Vương còn có thể đối xử tốt với nữ nhi của ông như ngày hôm nay không, trong lòng nữ nhi nhất định sẽ rất khổ sở đi? Lại nói tiếp, Dự Vương đã mười lăm tuổi ,cùng tuổi với nhi tử, nhưng ông không hề có ý định bảo thê tử chuẩn bị nha hoàn thông phòng gì đó cho nhi tử. Nhưng trong cung lại khác, tầm này bề trên sẽ ban cung nữ xuống dạy các hoàng tử chuyện nam nữ, cũng không biết Ngọc phi nương nương sẽ sắp xếp như thế nào?
La thị thất thần gật đầu. Diệp Thừa nguyên thấy sắc mặt bà không tốt, cẩn thận hỏi: “Làm sao vậy, có phải không thoải mái hay không, ta đi thỉnh đại phu khám cho nàng nhé?”
La thị lắc đầu, “Không có việc gì, chính là…… Qua mấy ngày nữa nếu tiếp tục như vậy, lại thỉnh đại phu cũng không muộn.”
 
Đang nói chuyện, trước cửa trường thi một trận xôn xao, hôm nay kết thúc buổi thi binh pháp mưu lược đồng nghĩa với việc võ cử năm nay hoàn toàn kết thúc.

Diệp Lệ khí phách hăng hái mà đi ra, tuy rằng phải ba ngày sau mới dán thông báo nhưng nội dung khảo thí hắn đều rất quen thuộc, hắn biết mình làm không tồi.
Dự Vương nhìn thấy sắc mặt Diệp Lệ liền cười, “Đi, hôm nay không đi Thiên Hương Lâu, chúng ta sẽ mở tiệc tại vương phủ, chúc mừng A Lệ!”
“Được được.” Diệp Thiên đồng ý, ở trong mắt nàng đầu bếp của Dự Vương phủ không kém Thiên Hương Lâu là bao.
Tiểu nữ nhi muốn đi, La thị cùng Diệp Thừa nguyên đương nhiên sẽ không có ý kiến, Diệp Lệ cũng chiều theo ý muội muội, mấy người chậm rì rì tiến về Dự Vương phủ.
Tuy rằng kết quả còn chưa được công bố, nhưng trong lòng mọi người đều hiểu rõ, lần này danh hiệu Võ Trạng Nguyên là vật nằm trong tay Diệp Lệ rồi. Mặc dù không thể nói rõ là ăn mừng Trạng Nguyên lang, nhưng vẫn chuẩn bị một bàn lớn thức ăn, xem như yến hội chính thức. Diệp Lệ, Dự Vương cùng Diệp Thừa Nguyên đều uống rượu Hoa Lê Trắng, đồng thời chuẩn bị riêng Bách Hoa Tửu cho Diệp Thiên và La thị.
Diệp Thiên nhìn món cá hấp trên bàn, đây là món mẫu thân thích ăn, nghĩ đến món cá thái lát hai ngày trước mẫu thân cũng chưa ăn, Diệp Thiên vội gắp một miếng cá tươi nhất vào trong bát mẫu thân .
 
La thị nhìn chằm chằm miếng cá kia, tiểu nữ nhi gắp cho bà, vô luận như thế nào bà cũng phải ăn. Bà gắp miếng thịt cá đến bên miệng, miễn cưỡng cười, “Cảm ơn Thiên ——” một câu còn chưa nói xong, sắc mặt bà liền thay đổi, bà vội vàng đứng lên vọt tới góc tường nôn khan một trận.
“Nương!” Diệp Thiên sợ hãi, chiếc đũa trong tay rơi xuống mặt đất, nàng lại nghĩ tới bảy năm mẫu thân nằm trên giường không dậy nổi. Chẳng lẽ mẫu thân vừa đứng lên không tới một năm lại chuẩn bị ngã bệnh?
Mấy nam nhân cũng hoảng sợ, Dự Vương trước tiên đi xem Diệp Thiên, thấy sắc mặt nàng trắng bệch, hai mắt đăm đăm, hiển nhiên là sợ tới mức không nhẹ, vội vàng ôm nàng vào trong ngực, “Không có việc gì, Thiên Thiên đừng sợ, có ta ở đây.” Hắn ngẩng đầu nhìn nhìn Khang công công, Khang công công nhanh như chớp chạy đi mời Lộc y chính.
“Nương làm sao vậy, chẳng lẽ lại trúng độc?” Diệp Lệ cũng nghĩ đến ngày tháng mẫu thân nằm trên giường.
So sánh với nhi tử, nữ nhi cùng hiền tế, thì thật ra kinh nghiệm của Diệp Thừa Nguyên lại phong phú hơn một chút. Ông bước nhanh đến bên người La thị, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng bà giúp bà bình ổn, trên mặt lại giấu không được nét vui mừng, “A Cẩm, có phải hay không……”
“Còn chưa chắc chắn đâu, chờ Lộc y chính tới lại nói.” La thị thấp giọng nói.
 
Lộc y chính chạy tới, Khang công công một tay xách hòm thuốc của ông, một tay lôi kéo cánh tay ông, túm ông tiến vào.

Ngón tay Lộc y chính đặt trên cổ tay La thị , tay còn lại vuốt ve bộ ria mép, ngưng thần bắt mạch. Chốc lát sau Lộc y chính buông tay, đôi mắt nhỏ đen bóng ý vị thâm trường mà nhìn Diệp Thừa Nguyên, “Tuy rằng thời gian ngắn ngủi, nhưng phu nhân có hỉ mạch là chuyện không thể nghi ngờ.”
Hỉ mạch? Diệp Thiên nhìn vẻ mặt hưng phấn của phụ thân, xác định đây là một chuyện tốt, nàng nghi hoặc nhìn sang Dự Vương.
Dự Vương mỉm cười sờ mặt nàng “Thiên Thiên sắp có tiểu đệ đệ.” Đôi mắt phượng đen như mực hiện lên một tia ảm đạm, nếu Thiên Thiên cũng có thể……
Diệp Thiên phảng phất giống như hiểu ra, mẫu thân có thai! “Nương, thật tốt quá!” Nàng đang định bổ nhào vào người mẫu thân, sau đó kịp thời dừng bước chân, thân mình xoay chuyển, bổ nhào lên người ca ca “Ca ca, thật tốt quá, trong bụng mẫu thân có tiểu đệ đệ! Chúng ta lại thêm một tiểu đệ đệ, muội sẽ thành tỷ tỷ!”
Diệp Thừa Nguyên cười ha ha “Không phải đệ đệ, mà là muội muội, muội muội đáng yêu giống Thiên Thiên!”
“A, muội muội?” Diệp Thiên sửng sốt một chút, ngay sau đó cười nói: “Muội muội cũng được, con có thể đưa muội muội đi chơi.”
 
Diệp Lệ trợn tròn mắt trong chốc lát, rốt cuộc cũng phản ứng lại, nhà hắn chuẩn bị đón thêm thành viên mới. Hắn cảm kích mà nhìn thoáng qua Dự Vương, hình như từ ngày Thiên Thiên đính hôn cùng Dự Vương, vận khí nhà bọn họ liền chuyển biến tốt đẹp, mỗi khi gặp dữ đều hóa lành, đến bây giờ, một nhà bốn người sẽ trở thành một nhà năm người.
Dự Vương nhận được ánh mắt của Diệp Lệ thì có chút không hiểu, nhạc mẫu có thai, huynh nhìn ta như vậy làm gì?
La thị đã từng sinh một nhi một nữ, cũng coi như người có kinh nghiệm phong phú. Lộc y chính dặn dò vài câu, sau đó đôi mắt nhỏ sáng ngời liền nhìn về phía Diệp Thừa Nguyên. La thị, Diệp Lệ, tiểu vương phi ông đều chẩn trị qua, Dự Vương thì không có hy vọng rồi, đoán chừng qua bao nhiêu năm mới cần dùng đến ông một lần. Ở đây thật ra người có khả năng cần mình chữa bệnh nhất chính là hầu gia.
 
Dự Vương vừa nhìn thấy ánh mắt ông liền biết ông đang suy nghĩ chuyện gì, vì muốn khiến ông hết hy vọng, hắn mở miệng nói: “Hầu gia lặn lội đường xa trở về, không biết vết thương trước kia đã được chữa khỏi hoàn toàn hay chưa, không bằng cũng để Lộc y chính khám thử đi.”
Diệp Thừa Nguyên sửng sốt, Lộc y chính liên tục gật đầu, “Lặn lội đường xa rất dễ khiến vết thương cũ tái phát, hầu gia không nên sơ ý.”
Diệp Thừa Nguyên không tiện thoái thác liền ngồi xuông bên cạnh bàn, Lộc y chính vui vẻ rạo rực mà đặt tay lên cổ tay ông, ngưng thần bắt mạch nửa ngày vẫn không từ bỏ ý định mà bắt mạch thêm lần nữa. Mãi đến khi tin tưởng hầu gia cũng không cần mình chẩn trị, Lộc y chính mới đứng lên nói: “Thân thể hầu gia thật sự rất tốt.” Sau đó ủ rũ cụp đuôi xách theo hòm thuốc rời đi.
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.