Đọc truyện Dưỡng thành hoàng hậu nho nhỏ – Chương 50:
Chương 50
Tác giả: Giản Diệc Dung
Không còn những người khác, nhi tử và nữ nhi cũng thức thời mà đi rồi. Rốt cuộc Diệp Thừa Nguyên có thể nói với thê tử một số lời ông đã cất giấu từ lâu.
“A cẩm.” Diệp Thừa Nguyên gắt gao ôm chặt La thị. Trong bảy năm qua ông thường xuyên mơ thấy cảnh mình ôm bà như vậy, nhưng đến khi tỉnh lại thì tất cả đều trở thành công dã tràng, mộng đẹp chỉ có thể khiến hiện thực càng trở nên cô đơn. Hiện tại rốt cuộc người ông thương nhớ cũng thành thật tựa trong lòng ông một cách mềm mại, ngọt ngào“Thực xin lỗi, ta rời đi lâu như vậy, khiến nàng chịu khổ.”
Đôi mắt La thị ướt nhòe, bà dựa đầu vào bả vai Diệp Thừa nguyên, cánh tay lén vòng quanh eo ông “Nguyên lang, ta rất nhớ chàng. Ta còn tưởng rằng, cả đời này ta sẽ không còn được gặp lại chàng nữa. Năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tại sao chàng lại rơi xuống vách núi?” May mà ông trời có mắt giúp ông quay trở lại.
Diệp Thừa Nguyên thoáng hồi tưởng một chút, “Năm đó khi ta trở về từ một huyện lân cận, thời điểm đi ngang qua núi Phù Thúy thì bị một đám đạo tặc ngăn cản. Bọn họ không muốn cướp tiền mà muốn mạng người . Ta không mang theo quá nhiều người, hai thị vệ, người hầu và xa phu đều không phải đối thủ của bọn họ, ta cứ như vậy từ vách núi ngã xuống, may mắn phía dưới là nước sông nên ta mới sống xót trở lại.”
“Một đám đạo tặc? Chẳng lẽ ——” La thị có chút hoài nghi, chẳng lẽ đám người này chính là nhóm người ám sát Lệ nhi?
Diệp Thừa Nguyên nói: “Tuy rằng ta không có chứng cứ trực tiếp, nhưng những người chắc chắn do Diệp Thừa Hoành mời đến, ta cực kỳ tin tưởng. Trước khi hồi phủ, ta đã gặp Dự Vương, hắn nói với ta chuyện Lệ nhi bị ám sát, chắc hẳn đều là cùng một nhóm người.”
“Khẳng định chính là Diệp Thừa Hoành ra tay!” La thị phẫn hận nói: “Trong tay mấy tên đạo tặc đó còn có ngọc bội năm đó Lệ nhi tặng cho chàng, bọn chúng cũng từng khai ra Diệp Thừa Hoành là sai sử người. Nhưng đáng tiếc , trước khi chính thức thẩm tra xử án thì toàn bộ đám đạo tặc đó đều bị diệt khẩu, Diệp Thừa Hoành bình yên vô sự mà rời khỏi Hình Bộ.”
“Năm đó trong lúc hỗn loạn ngọc bội đó không cẩn thận rơi xuống.” Diệp Thừa Nguyên cầm tay bà chậm rãi vuốt ve, “A cẩm đừng tức giận, hiện giờ cuối cùng ta cũng đã trở lại. Đúng rồi, hôm nay chuyện lão thái thái té ngã, có phải nàng làm hay không?”
Trái tim La thị đột nhiên nảy lên, bà không biết có nên nói thật với ông hay không, ông có thể tiếp chấp nhận được chuyện đó sao? Nhưng nếu không nói sẽ phải dấu diếm cả đời, bà không hy vọng giữa hai người sẽ tồn tại mấy hạt cát sỏi khiến mối quan hệ phu thê không hài hòa.
Diệp Thừa nguyên nhìn chằm chằm vào thê tử, kỳ thật sắc mặt của bà đã nói lên tất cả. Nếu bà oan uổng, hiện tại đôi mắt xinh đẹp kia chắc chắn sẽ trừng lên “Là nàng làm, đúng không, A Cẩm?”
“Đúng thì thế nào?!” chiếc cằm trắng nõn của La thị nâng lên, quật cường nói: “Cho dù chàng không đồng ý, ta cũng không cảm thấy hối hận!”
“Tại sao ta lại không đồng ý?” Diệp Thừa nguyên vừa bực mình vừa buồn cười, bộ dáng quật cường này của bà rất quen thuộc, bảy năm không gặp, hiện giờ nhìn lại trái tim ông thật sự ngứa ngáy không thôi.
“Không phải từ trước đến nay cách làm người của chàng luôn quang minh lỗi lạc sao?” La thị hừ một tiếng, “Có phải chàng chướng mắt thủ đoạn bỉ ổi này của ta hay không, dù sao ta cũng cảm thấy mình không sai.”
“Ta cũng cảm thấy A Cẩm không sai.” Diệp Thừa Nguyên gật đầu, “Quang minh lỗi lạc? Ta bị bọn họ làm hại cốt nhục chia lìa, bảy năm không thể gặp lại người thân, A Cẩm, ta thật sự không có cách nào sống quang minh lỗi lạc nữa. Huống chi, bọn họ không chỉ hại ta mà còn hại nàng , hại Lệ nhi, hại Thiên Thiên.”
“Chàng, chàng đều biết?” La thị kinh ngạc nhìn ông.
“Đã biết, Dự Vương đã nói hết mọi chuyện xảy ra trong bảy năm qua cho ta nghe. Cho dù A Cẩm không hạ thủ, ta cũng sẽ tìm bọn họ báo thù. Cho nên, không phải ta trách nàng xuống tay với lão thái thái, chỉ là kết quả này khiến ta vừa cảm thấy tiếc nuối vừa cảm thấy may mắn.”
“Tiếc nuối cái gì? May mắn cái gì?” La thị kỳ quái hỏi.
“Tiếc nuối vì lão thái thái chỉ bị trúng gió, vẫn chưa chết. May mắn vì bà ta không chết.”
“Chàng, chẳng lẽ chàng không hy vọng bà ta chết?”
Diệp Thừa Nguyên nhìn bà một cái thật sâu “Nếu bà ta chết rồi, chúng ta sẽ phải giữ đạo hiếu, ba năm không thể cùng phòng, mặc dù đóng cửa lại cũng không ai biết được, chúng ta muốn làm gì liền làm cái đó, tuy nhiên không thể có hài tử. A Cẩm, ta muốn cho Thiên Thiên thêm một muội muội, đáng yêu giống như Thiên Thiên vậy. Giữ đạo hiếu ba năm sẽ khiến thời gian tốt nhất bị chậm trễ.”
“Cái gì…… Muội muội.” La thị mặt đỏ, xoay thân mình không chịu nhìn ông.
“Thiên Thiên đáng yêu như vậy, ta lại bỏ lỡ bảy năm, khi còn nhỏ con có bộ dáng gì ta cũng hoàn toàn không biết. Sinh thêm một muội muội, lần này ta nhất định sẽ không bỏ lỡ.” Diệp Thừa Nguyên vừa dứt lời liền nhéo cằm bà, xoay mặt bà lại gần và đặt xuống một nụ hôn thật sâu.
……
Sáng hôm sau Diệp Thiên thức dậy sớm. Hôm nay là mùng một, nàng mặc một chiếc áo lụa nhỏ thêu mấy con hồng điệp bên khóm hoa hải đường, phía dưới là chiếc váy đỏ tươi, bên ngoài khoác chiếc áo mai vàng ngày hôm qua, hưng phấn chạy tới Tư Xa Đường.
“Nương!” Quế hương chưa kịp ngăn cản, nàng đã nhanh chóng chạy vào nội thất, lại kinh ngạc phát hiện mẫu thân vừa mới đứng dậy, còn đang ngồi trước bàn trang điểm để Liên Hương chải đầu “Nương, người làm sao vậy, người cảm thấy không thoải mái sao?” Diệp Thiên cẩn thận hỏi thăm. Bình thường buổi sáng mẫu thân đều rất bận, bà luôn thức dậy từ rất sớm. Hôm nay tại sao thoạt nhìn tinh thần nương cũng không được tốt lắm , nàng nhìn về phía Diệp Thừa nguyên đang nhàn nhã ngồi bên cạnh “Cha?”
Diệp Thừa Nguyên cười nói: “Không sao, nương con…… Tối hôm qua gác đêm có chút vất vả.”
Diệp Thiên đồng tình mà nhìn về phía mẫu thân, nghe nói gác đêm phải thức đến hừng đông đấy. Từ trước đến nay nàng chỉ thức được đến giờ Tý là ngủ thiếp mất , mỗi lần ca ca đều ôm nàng trở về, “Có phải nương vẫn luôn chờ đến hừng đông mới ngủ hay không?”
“Đúng vậy, đến hừng đông mới ngủ được một lát.” Diệp Thừa Nguyên nghiêm trang gật đầu. Liên Hương đang chải đầu cũng phải nén cười, La thị đỏ mặt lặng lẽ quay đầu trừng mắt nhìn Diệp Thừa Nguyên. Đều do ông nói cái gì mà muốn bù đắp nỗi khổ tương tư trong suốt bảy năm, náo loạn cả đêm, hại bà thức dậy muộn như vậy.
Thời gian bận rộn đều vào trước tết, tới tháng giêng liền bắt đầu thanh nhàn.
Tế Bình Hầu đã chết bảy năm bình an trở về trở thành đề tài nói chuyện trên khắp đầu đường cuối ngõ. Vì thế hầu phủ dứt khoát tổ chức một buổi yến hội, mời bằng hữu thân thích tới chơi xem như chúc mừng hầu gia trở về. Thuận tiện cũng giải thích với mọi người một chút, miễn cho mọi người càng truyền càng hồ đồ .
Trước kia mỗi lần hầu phủ tổ chức yến hội, ngoại viện đều là nhị lão gia Diệp Thừa Hoành chiêu đãi nam khách, nội viện là nhị thái thái Tề thị tiếp đãi nữ quyến, Diệp Phù Diệp Dung luôn đi theo bên người bà. Hiện tại mọi chuyện đã thay đổi hoàn toàn, ngoại viện là Tế Bình Hầu chủ trì, thế tử Diệp Lệ hỗ trợ tiếp đón niên thiếu nam khách, nội viện là hầu phu nhân La thị tiếp đón nữ quyến, bên người bà chính là tiểu nữ nhi năm ngoái vừa mới đính hôn cùng Dự Vương . Các khách nhân tới yến hội đều cảm thán, giờ này năm ngoái đại phòng hầu phủ mang quang cảnh điêu tàn. Tuy nhiên hầu gia vừa trở về, mọi chuyện liền lập tức đảo ngược lại, càng đừng tới việc Dự Vương điện hạ cũng phái người màng hạ lễ đến chúc mừng.
Dự Vương không tới dự tiệc, thực hư chuyện phụ hoàng “Sủng ái” hắn, trong lòng hắn biết rõ ràng. Sở dĩ hắn có thể thuận lợi đính hôn cùng Thiên Thiên cũng là vì bối cảnh của nàng thập phần đơn bạc, không có phụ thân che chở, huynh trưởng tuổi còn nhỏ. Hiện tại Tế Bình Hầu tài hoa hơn người đã trở lại, nếu hắn tới tham gia yến hội và uống rượu cùng nhóm người thân bằng hữu của Tế Bình Hầu, khẳng định sẽ càng khiến cho phụ hoàng nghi kỵ. Lại nói, so sánh với loại yến hội này, hắn càng thích bữa cơm gia đình hơn.
Cho nên không quá mấy ngày, Dự Vương liền mời một nhà nhạc phụ đến vương phủ. Một nhà bốn người đều nhận đại ân của Dự Vương, đương nhiên Tế Bình Hầu sẽ không thoái thác, đúng lúc ông cũng có nghi vấn muốn hỏi Dự Vương.
La thị, Diệp Lệ, Diệp Thiên đã tới nơi này rất nhiều lần rồi chỉ có Diệp Thừa Nguyên là lần đầu tiên tới thăm vướng phủ. Dự Vương phủ còn lớn hơn so với tưởng tượng của ông, đình đài lầu các, núi giả nhà thuỷ tạ, khắp nơi đều thể hiện sự sủng ái của Hoàng Thượng dành cho Dự Vương .
“Ngôn ca ca!” Diệp Thiên vừa thấy Dự Vương liền chạy tới giữ chặt tay hắn, đôi mắt hạnh mỉm cười cong cong “Cảm ơn huynh đã giúp ta tìm phụ thân trở về.”
Diệp Thừa Nguyên, La thị, Diệp Lệ đồng thời hành lễ, “Đa tạ Vương gia.” Bọn họ trịnh trọng muốn cảm tạ Dự Vương. Hầu gia bị nữ hoàng giam lỏng tại Nữ La Quốc,nếu không phải Dự Vương tìm được ông, lại phái người nghĩ cách cứu ông trở về, thật không biết khi nào hầu gia mới có thể trở về.
Dự Vương vội lắc mình tránh “Nhạc phụ gặp nạn, tiểu tế đương nhiên phải tận lực, chúng ta là người một nhà, không cần khách khí.”
Hàn huyên vài câu, Dự Vương tự mình mang theo mọi người dạo quanh vương phủ giống như lần tiếp đãi La thị. Vương phủ quá lớn, nên mọi người chỉ đi dọc hành lang chính mà ngắm cảnh vật thôi. Diệp Thiên lôi kéo tay phụ thân, “Cha, đến sân của con xem A Hoàng đi. Cha vừa nhìn sẽ biết A Hoàng đẹp cỡ nào, người sẽ không nghĩ A Hoàng là chó đâu.”
Khóe miệng Diệp Thừa Nguyên giật giật, tuy nhiên yêu cầu của tiểu nữ nhi ông không đành lòng cự tuyệt. Lại nói, cái gì gọi là “sân của con” chẳng lẽ mỗi lần nữ nhi ở lại đây không phải ở trong phòng dành cho khách mà có sân viện dành riêng cho mình?
Diệp Thừa Nguyên bị nữ nhi nắm tay vào một khoảng sân rộng . Chính phòng có năm gian , còn có đông tây sương phòng, dãy nhà sau, hành lang cũng rất dài. Trong viện trồng rất nhiều loại hoa cỏ, trong đó có một gốc hoa mai đang ở nở rộ, vừa bước vào liền cảm nhận được một hương thơm thanh mát. Vào nhà chính, vốn dĩ lồng chim được treo tại hành lang đã được mang vào phòng, một con chim toàn thân xanh biếc , đỉnh đầu có một dúm lông màu vàng nhạt, vỗ cánh phành phạch gọi: “Tiểu vương phi! Tiểu vương phi! Quả nho! Quả nho!”
Thời điểm Diệp Thiên bị lên đậu, mỗi ngày nàng đều sai người đút nho cho nó, A Hoàng liền học được cách phát âm mới. Ngón tay mượt mà của Diệp Thiên móc lấy lồng chim, “A Hoàng, hiện tại không có quả nho, ngươi ăn tạm thạch lựu đi.” Trên bàn bãi có một đĩa thạch lựu đã bược bóc sạch sẽ, Khang công công biết tiểu vương phi nhà mình muốn tới nên đã chuẩn bị tốt mọi thứ , không có cách nào bảo quản nho đến mùa đông nhưng thạch lựu thì vẫn có.
Diệp Thiên cầm mấy hạt lựu căng tròn trong suốt đưa tới trước mặt A Hoàng.
A Hoàng ngẩng cao đầu một cách rất có thần, nó khinh thường mấy hạt lựu kia, so với quả nho mà nói, hạt lựu này cũng quá nhỏ rồi! Đột nhiên, lông mao trên đầu nó dựng thẳng lên, nó cảm nhận được một trận sát khí, đôi mắt nhỏ đen đồng thời đối diện với ánh mắt sắc bén của Dự Vương. A Hoàng ngay lập tức héo rũ, ngoan ngoãn cúi đầu ăn hạt lựu trong bàn tay tiểu Vương phi, nó không dám dùng sức chỉ có thể nhẹ nhàng mổ.
“A Hoàng ngoan lắm.” Diệp Thiên quay đầu nhìn Diệp Thừa nguyên, “Cha, người xem có phải A Hoàng vừa xinh đẹp vừa thông minh hay không?”
“Rất đẹp.” Diệp Thừa Nguyên mỉm cười nhìn Dự Vương, không hổ là nhi tử của đệ nhất mỹ Đại Tề . Thân như thanh trúc, mặt như quan ngọc, một đôi mắt phượng hẹp dài rực rỡ lung linh, đôi con ngươi đen như mực cười như không cười, quả nhiên là chi lan ngọc thụ, có một không hai, nói hắn là mỹ nam tử đệ nhất Đại Tề cũng không quá, “Cũng rất thông minh.” Không thông minh sao có thể tìm được ông, phải biết rằng chỉ nguyên Đại Tề cũng đủ rộng lớn. Huống chi ông còn ở tận Nữ La Quốc, có thể tìm ra ông trong cuộc sống mênh mang này, khẳng định cũng không thể chỉ dựa vào cậy mạnh.