Dưỡng thành hoàng hậu nho nhỏ

Chương 27


Đọc truyện Dưỡng thành hoàng hậu nho nhỏ – Chương 27:

Ven hồ Lâm Bình, du khách đông như dệt, bên bờ hồ có rất nhiều thuyền hoa và thuyền nhỏ đang tụ tập.
 
Thuyền hoa của Tế Bình Hầu phủ cũng ngừng tại nơi này, sau khi Diệp Phù và Diệp Thiên lên thuyền mới phát hiện nhị ca Diệp Sở đã tới trước, đang uống trà nói giỡn cùng mấy bằng hữu học cùng thư viện. Hai người vừa lên thuyền, trong chớp mắt đám người kia đều trở nên an tĩnh đồng thời nhìn về phía này.
 
Diệp Phù có chút không vui, ngày hôm qua nàng nói sẽ đến hồ Lâm Bình, nhị ca cũng không nói hắn sẽ dẫn người tới đây. Cũng may thuyền hoa còn có lầu hai, hai người một trước một sau đi lên lầu .

 
Một người dùng khuỷu tay huých Diệp Sở một chút “Hai người kia đều là muội muội huynh sao? Muội muội nhỏ tuổi kia thoạt nhìn rất đáng yêu, bảo nàng tới đây du ngoạn cùng chúng ta đi, dù sao nàng còn nhỏ cũng không cần kiêng dè.”
 
Diệp Sở nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn một cái “Nàng là tứ muội muội của ta, vừa mới đính hôn cùng Dự Vương, ngươi xác định muốn nàng lại đây bồi ngươi?”
 
“Gì.” Người nọ hít hà một hơi, “Không muốn không muốn, ta còn muốn giữ cái mạng nhỏ này về nhà ăn bánh chưng đấy.” Nói giỡn, để Dự Vương thấy vị hôn thê của hắn ngồi một chỗ với mình đoán chừng sẽ lấy roi ngựa biến mình thành cái kết ngũ sắc.
 
“Nàng chính là tiểu vương phi trời định mà Dự Vương lựa chọn?” Một người khác vuốt cằm nói “Vận khí Dự Vương không tồi, tùy tiện bịt mắt bắn một mũi tên liền bắn trúng tiểu cô nương xinh đẹp đáng yêu như vậy, các ngươi nói nếu hắn bắn trúng một nữ tử xấu xí, hắn định làm gì bây giờ, chẳng lẽ thật sự thành thân?”
 
“Có thể tham gia bách hoa yến, sao có thể có nữ tử xấu xí? Đoán chừng tất cả các nàng đều rất xinh đẹp, cho nên Dự Vương mới dám tùy tiện bịt mắt bắn bừa nha.”
 
Mọi người hi hi ha ha nói giỡn, Diệp Phù và Diệp Thiên chỉ coi như không nghe thấy. Các nàng tới quá sớm, phải đợi hơn một canh giờ hội đua thuyền rồng mới chính thức bắt đầu.
Năm nay bởi vì có bốn vị hoàng tử tham gia, hội đua thuyền rồng phá lệ náo nhiệt. Đương nhiên các hoàng tử cũng không tự mình lên sân khấu, đều là thị vệ trong phủ chèo thuyền kích trống. Thuyền rồng màu đỏ của Thái Tử, màu trắng của Nhị hoàng tử Thụy Vương, màu xanh lá của Tam hoàng tử Khang Vương, màu đen còn lại là của Tứ hoàng tử Dự Vương.
 
Diệp Thiên nghe thấy nhóm người Diệp Sở bắt đầu đánh cuộc xem cuối cùng thuyền rồng nào sẽ dành chiến thắng.

 

“Năm trước không có các hoàng tử tham gia, cũng không biết thực lực của bọn họ ra sao , chúng ta nên đánh cuộc như thế nào?”
 
“Mặc kệ thực lực như thế nào, ai dám vượt mặt Thái Tử điện hạ, ta đặt Thái Tử sẽ thắng.”
 
“Không nhất định, từ trước đến nay Thụy Vương luôn có thể cân sức ngang tài cùng Thái Tử điện hạ, ta đánh cuộc Thụy Vương thắng.”
 
“Dự Vương ……, Dự Vương là người chịu chơi nhất, có lẽ cũng có kinh nghiệm đua thuyền rồng, ta đặt Dự Vương thắng.”
 
Diệp Thiên nghiêng tai nghe bọn họ đặt cược, Thật ra chỉ có Tam hoàng tử Khang Vương là không có ai đặt, cũng không ai nhắc tới.
 
Tiếng trống rung chuyển, nhịp trống càng ngày càng dày đặc, bắt đầu đua thuyền rồng rồi. Thuyền rồng màu đỏ của Thái Tử và thuyền rồng màu trắng của Thụy Vương cùng nhau tiến lên, thuyền rồng màu xanh lá của Khang Vương đi phía sau thuyền rồng màu đỏ trong trạng thái phòng thủ, thuyền rồng màu đen của Dự Vương không nhanh không chậm bảo trì sự cân bằng cùng thuyền rồng màu xanh lá, những chiếc thuyền rồng khác cũng chỉ đi sau thuyền rồng màu đen của Dự Vương một chút.
 
“Xem, ta nói không ai dám vượt mặt Thái Tử điện hạ đi, ngay cả thuyền rồng của Khang Vương và Dự Vương cũng không dám vượt qua.”
 
Vừa dứt lời liền thấy thuyền rồng màu trắng tiến lên dẫn đầu. Người trên chiếc thuyền rồng màu đỏ đang liều mạng chèo thuyền, cuối cùng vẫn không vượt qua được thuyền rồng màu trắng của Thụy Vương.
 
Những tiếng reo hò ven hồ Lâm Bình, xen lẫn tiếng hô “Thụy Vương”.
 
“Xem, ta nói Thụy Vương có thể cân sức ngang tài cùng Thái Tử mà. Đa tạ các vị, ta thắng rồi.”
 
“Thắng mời khách!”
 
“Mời thì mời, đi, chúng ta đến Khánh Vân lâu.”

 
“Các ngươi đi thôi, hai muội muội của ta đều ở đây, ta không đi được.” Cuối cùng là thanh âm của Diệp Sở.
 
Sau khi đám người rời đi, Diệp Sở gọi người tới quét tước thu dọn, hắn lên lầu hai “Đại muội muội và tứ muội muội chuẩn bị đi chỗ nào sao? Muốn trở về hay không?”
 
Diệp Phù chỉ chờ đợi cuộc đua thuyền rồng kết thúc để gặp mặt vài vị hoàng tử hoặc là tôn thất quý tộc, sao có thể dễ dàng trở về, đương nhiên nàng ta cũng không cho Diệp Thiên trở về, “Bọn muội còn muốn đi chơi thêm một lát, phong cảnh ở đây cũng không tồi.”
 
Diệp Sở cũng không nói gì nữa mà ngồi xuống bên cạnh hai người.
 
Đôi mắt Diệp Thiên nhìn ra bên ngoài, trong đầu vẫn luôn nghĩ đến việc điện hạ không dành chiến thắng, không biết trong lòng điện hạ có khổ sở hay không, nàng căn bản không chú ý tới hai người này đang nói chuyện gì.
 
Lại qua một canh giờ, mắt thấy đã tới thời gian dùng cơm trưa, thuyền trên mặt hồ bắt đầu thưa thớt, du khách trên bờ cũng giải tán gần hết. Diệp Phù có chút nản lòng thoái chí, uổng phí một ngày hôm nay cũng không gặp được người nào. Nàng ta đang định rời đi, lại nhìn thấy một chiếc thuyền hoa rất lớn trông có vẻ mộc mạc đang chậm rì rì tiến lại đây, nàng ta nhìn xuyên qua cửa sổ đang mở, mơ hồ nhìn thấy bóng dáng Dự Vương.
 
Trong lòng Diệp Phù nhảy dựng, chờ chiếc thuyền hoa nọ tới gần, nàng ta vội vàng kéo Diệp Thiên lại đây “Tứ muội muội, mau đến xem, đó có phải Dự Vương điện hạ không?”
 
Diệp Thiên đứng bên người Diệp Phù, quả nhiên thấy được bóng dáng Dự Vương, Dự Vương cũng ngước mắt nhìn qua, Diệp Thiên mỉm cười vẫy vẫy tay, trên gương mặt trắng nõn lộ ra hai má lúm đồng tiền nhỏ xinh.
 
Người ngồi cùng Dự Vương chính là Thái Tử, chiếc thuyền hoa này cũng là của Thái Tử. Hắn thua cuộc đua thuyền rồng, trước mặt nhiều người như vậy bị Thụy Vương đoạt mất nổi bật, trong lòng không khỏi tức giận, đúng lúc hôm nay Khang Vương có việc không thể bồi hắn, hắn tình cờ đụng phải Dự Vương liền kéo Dự Vương uống rượu cùng hắn.
 
“Nếu đã gặp, hãy mời bọn họ tới đây đi.” Thái Tử không đợi Dự Vương phản đối, liền sai người đón mấy người Diệp Thiên lại đây. Hai chiếc thuyền hoa dừng cùng một chỗ, thị vệ của Thái Tử dùng tấm ván xếp lại đón Diệp Thiên và Diệp Phù, Diệp Sở không yên tâm cũng đi theo tới đây.
 

Diệp Phù vừa nhìn thấy Thái Tử đôi mắt liền sáng lên, nơi này trừ bỏ Dự Vương quả nhiên còn có người khác, từ sau bách hoa yến nàng chưa từng gặp lại Thái Tử điện hạ!
 
Thái Tử đã ngà ngà say, hắn cười nói: “Hôm nay là tiết Vu Lan, không cần chú ý nhiều như vậy, đều ngồi xuống đi.”
 
Bốn người chia nhau ngồi xuống hai bên trái phải của Thái Tử, Diệp Thiên ngồi vào bên người Dự Vương, Diệp Phù và Diệp Sở ngồi đối diện bọn họ.
 
Diệp Thiên nhân lúc không ai chú ý, lấy ngũ sắc trường mệnh mình tự đan ra đưa cho Dự Vương, thấp giọng nói: “Ngôn ca ca, đây là kết ngũ sắc ta làm, tặng cho huynh.”
 
Dự Vương không nhận, hắn vươn tay nói “Không phải đều buộc lên cổ tay sao?” Tiểu nha đầu tự tay làm ngũ sắc trường mệnh cho mình, hiển nhiên đã đặt mình ở trong lòng, Dự Vương vui vẻ tới mức khóe miệng cũng cong cong.
 
Diệp Thiên không có cách nào đành phải đeo lên cổ tay giúp hắn, thấp giọng nói: “Mong rằng Ngôn ca ca thân thể khoẻ mạnh, mọi việc bình an trôi chảy.”
 
“Hai người các ngươi lẩm bẩm cái gì vậy?” Đáng lẽ nếu Dự Vương trực tiếp nhận lấy ngũ sắc trường mệnh sẽ không ai chú ý tới bọn họ, đằng này hắn lại muốn Diệp Thiên đeo giúp hắn, vì thế mọi người đều chú ý tới bọn họ nhưng Diệp Phù, Diệp Sở không dám hỏi, Thái Tử lại nhịn không được hỏi một câu.
 
Dự Vương nâng cổ tay lên cho mọi người xem một chút, “Diệp tứ tiểu thư tặng đệ ngũ sắc trường mệnh.”
 
Thái Tử làm ra bộ dáng chua lòm, “Lão tứ thật đúng là hạnh phúc, có Diệp tứ tiểu thư quan tâm, ai, nhìn cô (1) xem, hai tay trống trơn, thật là đáng thương .” Hắn vừa nói chuyện vừa giơ tay lên, ý bảo hai cổ tay mình vẫn đang trống không.
 
(1): cô là cách tự xưng của thái tử giống như quả nhân của hoàng thượng.
 
Hắn chỉ muốn nói đùa một chút, nhưng Diệp Phù lại cảm thấy đây là một cơ hội tốt có một không hai, nàng ta đứng dậy quỳ gối trước đệm của Thái Tử, trịnh trọng lấy ra một cái kết ngũ sắc, đôi tay nâng đến trước mặt Thái Tử, “Đây là ngũ sắc trường mệnh do dân nữ tự tay kết, nếu Thái Tử điện hạ không chê tay nghề thô bỉ, dân nữ nguyện ý cống hiến cho điện hạ.”
 
Đôi mắt Thái Tử dạo qua gương mặt nàng ta một vòng, tuổi còn nhỏ đã học được cách trang điểm, ánh mắt hắn theo chiếc cổ mảnh khảnh xuống phía dưới, nơi đó đã có một chút phập phồng của thiếu nữ, Thái Tử than một tiếng, đáng tiếc, nhỏ hơn một tuổi thì tốt rồi.
Trong lòng than đáng tiếc, nhưng bàn tay Thái Tử lại duỗi về phía ngũ sắc trường mệnh trong tay nàng ta, đầu ngón tay nhẹ nhàng quét một cái vào lòng bàn tay trắng nõn của nàng ta một chút, thân thể Diệp Phù lập tức cảm nhận được một trận tê dại, đôi tay nàng ta nhẹ nhàng run lên, nhưng Thái Tử lại không nhận ngũ sắc trường mệnh mà rụt tay trở về “Cô thấy vừa rồi Diệp tứ tiểu thư trực tiếp buộc lên cổ tay lão tứ.”
 
Trong lòng Diệp Phù kinh hoàng, “Nếu điện hạ không chê, Diệp Phù nguyện ý cống hiến sức lực.” Nàng ngẩng đầu, lớn mật mà nhìn Thái Tử, trong mắt tràn đầy sự sùng bái cùng toàn tâm toàn ý.

 
Thái Tử thua trong cuộc đua thuyền rồng, vốn dĩ đang mang một bụng không vui vẻ, tuy nhiên vừa nhận được cái liếc mắt này của nàng ta thế nhưng hắn lại ngoài ý muốn có chút thoải mái. Chung quy đích nữ hầu phủ lá gan vẫn lớn hơn mấy tiểu nha đầu hương dã một chút, những tiểu nha đầu đó nhìn thấy hắn chỉ biết run bần bật, miễn cưỡng có thể mở miệng cũng là cầu xin hắn buông tha, không một người nào có thể giống như Diệp Phù vô cùng vui vẻ nói chuyện với hắn, càng đừng nói tới thần thái trong ánh mắt, mấy người kia lại càng không thể so sánh được. Tuy nhiên, hắn là Thái Tử, bên cạnh hắn có rất nhiều đôi mắt đang nhìn chằm chằm, vô luận như thế nào cũng không thể quá mức tùy ý, cho nên hắn chưa từng chạm vào tiểu thư quan gia, hắn chỉ dừng lại trên người mấy tiểu nha đầu hương dã tầm mười mười một tuổi, bởi vì cho dù chơi chết cũng không có người để ý.
 
Thái Tử thoải mái vươn cổ tay ra ngoài, Diệp Phù cao hứng tới mức ngón tay cũng hơi run rẩy, miễn cưỡng mới khống chế được chính mình buộc ngũ sắc trường mệnh trên cổ tay Thái Tử “Diệp Phù mong muốn Thái Tử điện hạ một đời an khang, vĩnh viễn như ý.”
 
Diệp Phù lùi trở lại chỗ ngồi của mình, Diệp Sở quay đầu nhìn nàng một cái, hơi hơi lắc đầu ý bảo nàng không cần quá mức, tuy nhiên trong lòng trong mắt Diệp Phù tất cả đều là Thái Tử căn bản không thèm chú ý tới Diệp Sở.
 
Thái Tử lớn lên trong hoàng cung sao có thể không mẫn cảm, bị ánh mắt nóng rát như vậy nhìn chằm chắm, hắn đã sớm đã nhận ra, thỉnh thoảng lại đánh ánh mắt qua câu mất hồn vía Diệp Phù.
 
Dự Vương mắt thấy tình huống giữa Thái Tử và Diệp Phù có chút không đúng, hắn đứng dậy cáo từ: “Diệp tứ tiểu thư đói rồi, đệ muốn dẫn nàng đi ăn vài thứ.”
 
“Hai người các đệ đi thôi.” Thái Tử ngại Dự Vương chướng mắt, phất phất tay.
 
Diệp Sở vội vàng đứng dậy, “Tiểu sinh cũng cáo từ.”
 
“Vậy ngươi cũng đi đi.” Người chướng mắt lại bớt đi một người, trong lòng Thái Tử càng cao hứng.
 
 
Diệp Sở liều mạng đưa mắt ra hiệu cho Diệp Phù, rõ ràng Diệp Phù nhìn thấy, nhưng nàng ta không muốn để ý tới Diệp Sở. Diệp Sở gấp quá, rơi vào đường cùng đành phải trực tiếp mở miệng, “Đại muội muội cũng đi thôi.”
Diệp Phù hơi hơi mỉm cười, “Muội vẫn chưa đói bụng, nhị ca và tứ muội muội đi ăn cơm trước đi.”
 
Diệp Sở tức giận đến mức cắn răng, sao hắn có thể bỏ mặc một mình Diệp Phù ở lại đây “Không cần quấy nhiễu sự thanh tịnh của Thái Tử điện hạ.”
 
“Ai nói cô sợ nhiễu?” Nếu Diệp Phù cũng muốn rời đi thì không sao, nhưng rõ ràng nàng ta không muốn rời đi mà muốn ở lại bồi chính mình, Thái Tử không khỏi mở miệng, “Ngươi muốn đi thì cứ đi đi, dong dài cái gì?”
 
Diệp Sở nghe vậy, không dám tiếp tục mở miệng, vội đi theo Dự Vương và Diệp Thiên ra ngoài.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.