Đọc truyện Dương Thần – Chương 46: Bạo Viêm Thần Phù Kiếm.
Nghe được phụ thân Hồng Huyền Cơ đã hồi phủ, lại còn gọi mình đến, Hồng Dịch trong lòng cả kinh, một cỗ xung động cuồn cuộn như ngựa phóng dâng lên, chỉ muốn chạy thật nhanh ra khỏi Hầu phủ.
Thế nhưng thiên hạ tuy lớn mà không có chỗ cho hắn dung thân.
“Bỏ đi, là phúc thì không phải là họa, là họa thì tránh không thoát, coi như là lạc cực sinh bi (vui quá hóa buồn). Cứ đi xem xem thế nào, liều mạng chịu gia pháp, chung quy thân thể ta hiện nay cường kiện, chắc không bị đánh đến chết đâu. Nhưng những gia đình, nô tài chấp hành gia pháp trong Hầu phủ đều là người của Triệu phu nhân, nếu như bọn chúng âm thầm ra tay độc ác, sợ rằng tính mạng ta gặp nguy hiểm mất thôi.”
Trong thoáng chốc, Hồng Dịch tuy ngồi bất động thế nhưng xoay chuyển rất nhiều ý niệm trong đầu .
“Nếu thực sự ra chúng tay ác độc thì ta cũng phải liều mạng thôi, không thể chết trong tay lũ tiểu nhân được.” Hồng Dịch trong lòng thầm hạ quyết tâm, rồi bỗng nhiên đứng dậy đi về hướng Hầu phủ.
Tới đại môn khẩu nhà chính, quả nhiên Hồng Dịch thấy Ngô tổng quản đang đứng chờ sẵn ở đấy, trên mặt không chút biểu tình.
“Dịch thiếu gia, Hầu gia muốn cậu đến thư phòng gặp người.”
Vừa nhìn thấy Hồng Dịch đi tới, Ngô tổng quản liền mở miệng nói.
“Muốn gặp ta trong thư phòng? Không phải ở trong phòng khách sao?” Hồng Dịch vừa nghe thấy điều này trong lòng liền cảm thấy sửng sốt, có điểm không nghĩ ra. Hồng Huyền Cơ giáo huấn tại gia cũng có quy củ, đó chính là đều giáo huấn ở trong phòng khách nhà chính, vì như thế mới thể hiện được sự trang trọng, nghiêm khắc của gia quy, gia pháp.
Còn thư phòng là nơi tiếp đãi khách nhân, chỉ khi có chuyện cơ mật quan trọng cần trao đổi mới đến đây.
Đây cũng là quy củ chung của giới hầu môn công khanh, thư phòng đều là nơi cơ mật quan trọng, người không có phận sự không được vào.
“Phụ thân lại có thể gọi ta đến phòng khách, hình như không hợp với lẽ thường, rốt cuộc là muốn làm gì đây?” Tuy trong lòng nghi vấn trùng trùng thế nhưng Hồng Dịch cũng chỉ có thể lê bước đi theo phía sau Ngô tổng quản, từng bước từng bước hướng về phía Lang Huyên thư ốc.
“Dịch thiếu gia. Tới rồi. Vào đi thôi.”
Tới trước cửa thư phòng, Ngô tổng quản dừng chân lại quay sang nói với Hồng Dịch.
Hồng Dịch gật đầu, trấn định lại tâm thần, sửa sang lại quần áo, phủi phẳng các vết nhăn nheo từ trên xuống dưới. Khẳng định không có chỗ nào thất nghi (phạm nghi lễ) mới từ ngoài cửa nói: “Phụ thân đại nhân, hài nhi Hồng Dịch bái kiến.”
“Vào đi.”
Một thanh âm lạnh lùng từ thư phòng truyền ra.
Hồng Dịch tâm thần run lên, tiến lên đẩy cửa bước vào, liền thấy Hồng Huyền Cơ vẫn kim quan cẩm y như trước, đang đứng xoay lưng về phía mình, cũng không quay người lại.
Hồng Dịch rất am hiểu thăm dò ý tứ qua lời nói và sắc mặt, phỏng đoán tâm tư người khác thế nhưng lúc này chỉ nhìn thấy tấm lưng của Hồng Huyền Cơ, tất nhiên trong lòng thật sự không đoán ra rốt cuộc vị phụ thân bí hiểm này đang suy nghĩ cái gì.
“Là ai cấp cho ngươi lá gan dám tiến vào thư phòng ta? Còn nữa, ta đã cấm ngươi không được luyện võ, ngươi vì sao còn lén lút luyện? Là ai dạy ngươi? Hừ?”
Hồng Huyền Cơ chờ Hồng Dịch bước vào thư phòng, đợi một lúc, rồi đột nhiên liên tiếp hỏi, tựa như lôi đình bạo vũ xối xả táp vào mặt khiến cho Hồng Dịch run cầm cập, lông tóc dựng ngược lên.
Trong thư phòng nhất thời không khí trở nên ngột ngạt.
Hồng Dịch cũng bị những câu hỏi dội vào óc làm cả người chấn động kinh hoàng, nhưng chung quy hắn cũng tu luyện thần hồn đến cảnh giới nhật du, cũng từng trải qua nhiều cách quan tưởng, thần trí kiên định, trong lúc chấn động tâm tư lập tức trấn định lại, khom người thong dong trả lời.
“Bởi vì Trấn Nam công chúa đến phủ đệ làm khách, yêu cầu hài nhi dẫn đưởng. Sở dĩ hài nhi dám lớn mật dẫn đường công chúa đến thư phòng của phụ thân dạo chơi là vì Trấn Nam công chúa đến Hầu phủ làm khách, nếu tiếp đón nàng chu đáo cũng là một vinh dự, con nghĩ phụ thân nếu biết cũng không trách tội con. Về phần võ công, hài nhi cũng không có tự luyện tập, mà chỉ là đôi khi đọc được hai nghệ Xạ, Ngự, trong lòng cảm thấy yêu thích, cho nên mới mua cung tập bắn, không muốn mãi làm thư sinh tay yếu chân mềm, trói gà không chặt.”
Hồng Dịch thong dong đối đáp, không có thần thái nơm nớp lo sợ, không dám thở mạnh ra như lần đầu tiên gặp Hồng Huyền Cơ.
“Ngươi dám ngụy biện sao?” Hồng Huyền Cơ rất bình tĩnh nói, thế nhưng trong lời nói ẩn chứa một loại hàn ý lạnh đến thấu xương,”Trong Hầu phủ có quy củ của Hầu phủ, gia pháp cũng như quốc pháp. Ngươi phạm vào ba điều: Một là không nên dẫn người lạ vào thư phòng của ta, kể cả là Trấn Nam công chúa bảo ngươi, ngươi cũng phải hết sức trì hoãn lại, bảo đại nương ngươi phái người dẫn nàng vào. Hai là ngươi không nên tự luyện võ. Ba là, ngươi không nên làm trò trước mặt ta, còn dám hùng hùng hổ hổ giảo biện.”
“Ba điều này, trong phủ của ta, phạm bất cứ một điều nào đều cũng bị đánh chết. Nhưng ba điều gia pháp này, ta tạm thời ghi nhớ, ngày mai Nguyên Phi nương nương sẽ đến phủ đệ tỉnh thân (thăm viếng người thân), nàng từ Trấn Nam công chúa, Vịnh Xuân quận chúa ngẫu nhiên nghe đến ngươi, muốn gặp ngươi một lần, hôm nay nếu ta đánh chết ngươi là làm trái ý chỉ của nương nương. Chỉ có một câu, đợi đến lúc khoa khảo xong, ta sẽ tính sổ với ngươi. Nếu như ngươi đỗ khoa khảo, thân phận một bước lên trởi, trở thành cử nhân lão gia, ta cũng không tùy tiện nghiêm phạt ngươi, nếu như không trúng, hậu quả ngươi hẳn tự biết.”
“Còn chưa cút ra ngoài mau.”
Hồng Huyền Cơ chậm rãi nói, đến cuối cùng, bỗng quát to một tiếng.
“Dạ.” Hồng Dịch nghe đến đó liền biết rằng mình đã qua một cửa, trong lòng nhất thời nhẹ nhõm xuống. Xá một cái rồi đi ra khỏi thư phòng.
“Rốt cuộc ta cũng là con của người, tuy rằng do tiểu thiếp sinh ra nhưng phụ thân trong lòng khẳng định biết rõ mọi việc, biết mấy năm nay ta phải chịu không ít ủy khuất cho nên âm thầm bảo vệ ta, vừa rồi người tuy rằng giáo huấn nghiêm khắc, nhưng bản thân lại không động đến gia pháp.”
Hồng Dịch sau khi đi ra ngoài, trong lòng thầm nghĩ Hồng Huyền Cơ tuy hôm này giáo huấn nghiêm khắc nhưng chẳng khác gì lôi thanh đại, vũ điểm tiểu (sấm tuy kêu to nhưng mưa lại nhỏ hạt, dạng như giơ cao đánh khẽ..).
“Không đúng!” Hồng Dịch cẩn thận nhớ lại ngữ khí của phụ thân lúc còn trong thư phòng, đột nhiên trong lúc đó hình như hắn đoán ra điều gì đó: “Phụ thân tuy ngữ khí bình tình nhưng chứa hàn ý lạnh lẽo đến thấu xương, đây là sát khí ẩn tàng mà không phát, khắc chế ở trong lòng. Chẳng lẽ người thực sự muốn đánh chết ta sao?”
………………………………………….. ………….
Đêm khuya an tĩnh, không gió không trăng.
Hồng Dịch ngồi ở trên giường, lặng lẽ vận động thần hồn, nhớ lại một màn ở thư phòng lúc hoàng hôn, tuy rằng Hồng Huyền Cơ không chấp hành gia pháp, tưởng như buông tha cho hắn, thế nhưng hắn luôn luôn cảm thấy được trong lời nói của Hồng Huyền Cơ ẩn chứa một cỗ sát ý, nêu như không phải ngày mai Nguyên Phi đến tỉnh thân, Hồng Dịch hoài nghi lúc đó phụ thân đã chấp hành gia pháp đánh chết mình tại chỗ.
“Có thể là ảo giác? Phụ thân là đại gia Lý học, tuy hà khắc bất cận nhân tình, nhưng rốt cuộc ta cũng là con của người, đánh chết con mình cũng không phải tai tiếng mà người muốn gánh. Chỉ mong cảm giác ta là sai, hy vọng cảm giác của ta là sai, tốt hơn hết là sai đi.”
Hồng Dịch lắc đầu, trấn định lại thần hồn đang rối loạn, lần thứ hai xuất khiếu phiêu du.
Đêm không gió không trăng , rất thích hợp cho dạ du.
“Đi xem qua con ngựa kia, đúng rồi, chờ đến canh một ta phải rời giường cấp thức ăn cho nó, nào là trứng gà đậu tương, thật sự là quá xa xỉ.”
Hồng Dịch nhớ tới thớt Truy Điện mã.
Thần hồn nhẹ nhàng bay ra ngoài, phiêu du lên cao, Hồng Dịch muốn thử xem hiện tại bản thân rốt cuộc có thể phiêu đãng cách mặt đất ở độ cao bao nhiêu.
Quả nhiên hồn nhi của hắn lên đến tầm mười trượng thì áp lực xung quanh trở lên rất lớn, không thể bay lên cao hơn nữa, Hồng Dịch lúc này mới dừng lại, ở độ cao mười trượng cũng có thể bao quát toàn bộ Hầu phủ rồi.
Hồng Dịch quan sát xuống phía dưới, hầu phủ nhà chính, vẫn như trước có một đoàn huyết khí dương cương chói chang rực rỡ như mặt trời, đó chính là phụ thân hắn, bất luận yêu ma quỷ quái gì cũng không thể đến gần.
Bởi vì huyết khi hồng quang sung mãn, Hồng Dịch cũng thấy bất cứ thứ gì bên trong nhà chính.
Thế nhưng xung quanh Hầu phủ, ở trên những con đường nhỏ ngoài xa, Hồng Dịch nhìn thấy rất rõ ràng.
Đối với âm hồn mà nói, càng là trời đen thẫm, càng thấy rõ ràng, nếu có ánh trăng thì chẳng khác nào có sương mù nổi lên, nhìn đông nhìn tây đều mông lung mịt mờ.
Âm hồn sợ ánh sáng hoàn toàn trái ngược với thân thể.
“Hả? Cái gì vậy?”
Trong lúc Hồng Dịch quan sát, đột nhiên thấy ở một góc nhỏ bên ngoài Hầu phủ có mấy bóng đen quỷ dị lóe lên.
Mấy bóng đen quỷ dị này ăn mặc giống như mấy đạo sĩ Vô Sinh đạo, Chân Không đạo lúc đầu đến ám sát Hồng Huyền Cơ.
Hồng Dịch vội vàng mang thần hồn lướt xuống, cẩn thận đến gần. Bỗng nghe thấy vài câu thì thầm rì rầm nói với nhau.
“Lần trước ám sát Hồng Huyền Cơ, thất bại trong gang tấc mà còn chết mất hai vị hương chủ đường chủ, chưởng giáo rất tức giận, lần này chúng ta nhất định phải thành công.”
“Hồng Huyền Cơ võ công cao cường, trong phủ cao thủ như mây, chúng ta phải hành sự một cách cẩn thận.”
“Đừng lo, lần này giáo chủ ban cho Bạo Viêm Thần Phù Kiếm, chưởng giáo bản lĩnh cao cường, bằng bút lực xuyên thâu kim thạch đã khắc tử lôi hỏa dược bí truyền của Phương Tiên đạo lên trên thân kiếm, khiến cho hỏa dược thấm sâu vào thân kiêm, chờ các ngươi xông ra ám sát Hồng Huyền Cơ, thu hút sự chú ý của hắn, ta âm thầm thần hồn xuất khiếu, bám lấy thân kiếm, khu kiếm chém chết Hồng Huyền Cơ, hắn chắc chắn sẽ dùng tay tiếp kiếm, ta đột ngột phát động mãnh liệt, thanh kiếm sẽ lập tức bạo tạc, uy lực của Bạo Viêm Thần Phủ kiếm cực kì lớn, một khi phát động, cả tòa phòng ốc đều bị nổ tung, Hồng Huyền Cơ sẽ không may mắn mà còn sống đâu.”
“Thế nhưng thần hồn ngươi bám theo thân kiếm, lúc hỏa dược bạo tạc, thần hồn ngươi cũng tan thành tro bụi luôn đấy.”
“Lúc trước gia nhập, đã phát độc thệ vì đạo giáo mà hy sinh thân mình, ai cũng không sợ chết, với lại sau khi chết chúng ta cũng có thể trở về nơi chân không.”