Dương Thần

Chương 44Thần Uy Vương.


Đọc truyện Dương Thần – Chương 44: Thần Uy Vương.

Bất kể là người hay động vật, lúc ngủ là lúc mà thần hồn niệm (thần hồn, ý niệm) trong đầu là suy yếu nhất, dễ bị tấn công nhất. Yêu ma đi hại người cũng đều chọn ban đêm lúc người chìm sâu trong giấc ngủ.
Hơn nữa trong giấc mộng, một số đoạn kí ức ngắn vốn khắc sâu trong đầu sẽ được thần hồn tái hiện lại, khiến cho yêu ma quỷ quái có thể thấy được.
Hiện tại Hồng Dịch thần hồn xuất xác, quan tưởng nhập mộng, đầu tiên là mê hoặc khiến mã nhĩ chìm vào giấc mộng, sau đó hắn tiến vào giấc mộng giao lưu, hắn liền thấy một đoạn kí ức của con ngựa được thần hồn niệm tái hiện lại.
Trong sa mạc, giữa chiến trường mênh mông không biên giới, sát khí rung
trời, khắp nơi đều là huyết quang, đao quang lấp lánh, kỵ binh thiết giáp xông vào nhau, trống trận lôi động, tinh kỳ phất phới.
“Hai quân đội đang giao chiến là binh lính Đại Kiền và Hỏa Vân kỵ của Hỏa Vân quốc.”
Từ trong ký ức của Truy Điện mã, Hồng Dịch bỗng nhận ra đây là trận chiến giao tranh giữa Đại Kiền và Hỏa La. Nguyên nhân chính vì hắn thấy có một bên sĩ binh mang y giáp, tinh kỳ đều là văn tự và trang phục Đại Kiền.
Trên chiến trường, Truy Điện mã toàn thân mặc khải giáp, là loại cương giáp hình vẩy cá, đầu, cổ, thân thể, mông, toàn bộ đều phủ giáp, cả con ngựa biến thành một Thiết Mã (ngựa sắt) hoàn chỉnh.
Hồng Dịch thậm chí còn cảm giác được sức nặng của trọng giáp đang mang trên thân ngựa, nếu như mặc trên người, đảm bảo đè bẹp xuống đất.
Cưỡi trên Truy Điện cũng là một đại hán Hỏa La toàn thân khải giáp, trên tay cầm hay thanh loan đao Hỏa La, hướng lên đón ánh mặt trời, trên thân đao lấp lánh thiên thê vân văn tầng tầng lớp lớp(hoa văn hình thang).
Truy Điện mã cùng đại hán Hỏa La này loan đao phi vũ, một người một người, trông tựa như một pháo đài sắt di động, thần tốc xông về phía quân đội Đại Kiền. Phía sau là mấy trăm kỵ binh đều đồng dạng trang bị trọng kỵ, trong lúc xông tới tạo nên khí thế không thể kháng cự, tựa như một cơn đại hồng thủy cuốn phăng núi lớn, cuồn cuộn mà đến.

Đây là cương thiết hồng lưu (cơn hồng thủy sắt thép).
Hồng Dịch nhìn thấy trên chiến trường mênh mông không biên giới, binh sĩ Đại Kiền có đến mấy nghìn người. Trên vạn người tập trung nhau lại tạo thành thế trận ngăn cản lại cương thiết hồng lưu do mấy trăm binh sĩ Hỏa La đang xông tới. Thế nhưng chỉ trong chớp mắt thế trận lập tức tan rã, những sĩ binh đứng trên cùng lập tức bị dẫm nát, ai nhanh chân tránh khỏi vó ngựa, liền bị những Hỏa La đại hán một đao chém bay đầu.
Cung tên bắn ra nhiều như châu chấu, thế nhưng hoàn toàn vô dụng, tất cả đều bị giáp trụ trên người đối phương chặn lại.
Trên mặt đất, đầu người vung vãi khắp nơi. Vó ngựa đi đến đâu thì nơi đó đầu người đều bị dẫm nát bấy, tạo thành một màng trắng hồng lẫn lộn, trải khắp trên sa mạc, nhuốm thẫm mặt đất.
“Đây thực sự là chiến trường ư? Thật khốc liệt!”Hồng Dịch nhìn thấy một màn, trong lòng khiếp sợ mãnh liệt. “Đây là Hỏa Vân kỵ của Hỏa La quốc? Thật quá hung mãnh, nếu không phải họ chỉ có mấy trăm kỵ mã, thì sợ rằng thiên hạ không ai chống đỡ nổi trận xông kích như vậy, chiến mã của Đại Kiền triều quả thực không thể đỡ nổi một kích của Hỏa La mã.”
Trên chiến trường.
Chiến mã Đại Kiền triều so với Hỏa La mã thì thấp hơn nửa cái đầu, bất kể là lực lượng, hình thể, hay khí thế, lực xung kích, quả thật không thuộc cùng một đẳng cấp, cũng giống như sự khác biệt giữa ngựa thông thường và một con chó lớn.
Chính vì như thế, mấy trăm Hỏa Vân kỵ này kết thành một trận thế không thể chống đỡ được, xung phong giữa đại quân trận vạn người.
Đúng lúc này, một tiếng huýt dài từ trong quân đội Đại Kiền truyền ra, binh sĩ Đại kiền bốn phía như nước thủy triều tách ra hai bên, ở chính giữa xuất hiện một loạt sĩ binh Đại Kiền toàn thân mặc cương giáp, đều là trang bị hạng nặng. Đặc biệt là họ đội đầu khôi hắc thiết, mang khí cụ hộ tí rất đặc biệt.
Những sĩ binh Đại Kiền này, trên tay cầm một thanh cương phủ dài, mặt phủ trông giống như xa luân thông thường, cánh tay nắm lấy cổ tay, điều này cho thấy đại phủ nặng đến chừng nào.

Những binh sĩ này tính ra cũng chưa đến một trăm người.
Nhưng bọn họ đứng đó tựa như núi lớn sừng sững, đón đỡ cơn hồng thủy sắt thép đang cuồn cuộn lao tới.
Người đầu lĩnh tuy rằng toàn thân mặc thiết giáp nhưng Hồng Dịch cảm thấy người này cũng không cường tráng, lọt thỏm trong thiết giáp, tựa giống như thư sinh văn nhược.
Thế nhưng bánh xa luân của đại phủ trong tay hắn so với của các binh sĩ khác thì lớn hơn hẳn một vòng.
Bỗng nhiên, hắn đứng dậy xông lên, tựa như con báo đang chồm tới, trong nháy mắt vượt qua khoảng cách năm mươi bộ, đại phủ trên tay chém thẳng xuống Hỏa Vân trọng giáp kỵ binh.
Một phủ chém ra mang theo lực đạo ba nghìn cân, mãnh liệt bổ xuống, pháo đài sắt Hỏa Vân kỵ bị một phủ cứng rắn bổ xuống, thiết giáp văng ra bốn phía, người bị chẻ thành hai đoạn.
Trước cảnh tượng kinh tâm động phách này, Hồng Dịch hãi hùng khiếp vía, xém chút nữa thì không thể tự kiềm chế thần hồn.
Hắn vĩnh viễn không thể nghĩ đến con người lại có thể phát ra một dạng sức mạnh cường đại đến như vậy.
Đầu lĩnh vừa động thủ, đám đại phủ binh theo sau hắn mãnh liệt xông lên tấn công, va chạm chính diện với thiết giáp trọng kỵ đối phương, sắt thép va chạm mãnh liệt vào nhau, tóe lên hỏa quang mãnh liệt.

Ầm Ầm!
Đại hán ngồi trên Truy Điện mã đang lao tới hướng đầu lĩnh phủ binh, giơ đao lên chém xuống, thế nhưng vị đầu lĩnh này vừa rơi xuống liền nhảy mạnh lên, một phủ quét ngang chính giữa thân thể đại hán, đại hán thân mang giáp trụ trên ba trăm cân lúc này chẳng khác nào một tên người rơm bị đánh bay ra ngoài.
Tiếp đó, vị đầu lĩnh này lại nhảy lên, ngồi trên Truy Điện.
Truy Điện mã giãy dụa mãnh liệt, thế những vị đầu lĩnh phủ binh này hừ lạnh một tiếng, đè xuống dưới một cái, oanh long! Trụy Điện lập tức không chịu nổi, bốn vó khụy xuống sa mạc.
Trong nháy mắt, Hồng Dịch cảm nhận được nỗi sỉ nhục vô cùng vô tận từ trong ý niệm của Truy Điện.
“Đại Kiền vạn tuế, Vương gia thiên tuế!…”
Bốn phương vang lên tiếng hoan hô tựa như sấm nổ.
Hồng Dịch lúc này mới biết, vị thủ lĩnh kia chắc chắn là Thần Uy Vương Dương Thác của vương triều Đại Kiền, cùng với phụ thân Hồng Huyền Cơ tề danh vũ thánh.
Trong lòng khẽ động, Hồng Dịch đột nhiên quan tưởng, thi triển thần hồn chi thuật.
“Dạ Xoa Vương!”
Ý niệm trong đầu vừa động, một pho tượng dạ xoa thân cao ba trượng, toàn thân lân phiến, mặt xanh nanh vàng, tay cầm cương xoa mãnh liệt xông ra. Cương xoa trong tay xiên thẳng qua Thần Uy Vương trong ý niệm Truy Điện mã, sau đó gầm lên mãnh liệt, trên trời mây đen ùn ùn kéo tới, mang thiên quân vạn mã của Đại Kiền nhấn chìm trong bóng tối.
Bốn phía đen thẫm một màu.

Đột nhiên trong lúc đó, kim quang lóe lên, bầu trời mở ra, Hồng Dịch thân thể cao lớn ngồi giữa không trung mà Dạ Xoa Vương cúi đầu hàng phục.
“Dạ Xoa Vương, trở về đây.” Thanh âm Hồng Dịch phát ra, Dạ Xoa Vương rít lên một tiếng rồi bay về phía không trung.
Trong mộng, Truy Điện mã nhãn thần chấn kinh, nhìn Hồng Dịch vĩ đại giữa không trung.
Trong chớp mắt, Hồng Dịch trở lại thể xác, tất cả mọi thứ mông cảnh hoàn toàn biến mất.
Truy Điện mã ý thức hoảng loạn, nhãn thần mê muội, sau khi tỉnh lại dường như cảm thấy vô cùng kì quái đối với giấc mộng của mình.
Ngay khi nó mở mắt ra liền thấy Hồng Dịch, trong đôi mắt ngựa toát ra một chút khiếp sợ không thể che giấu.
“Dạ Xoa Vương, trở về đây.” Hồng Dịch quay sang mỉm cười với Truy Điện, nói ra những lời y hệt như trong mộng.
Rất dễ nhận thấy, Truy Điện mã đã trải qua huấn luyện rất tốt, có thể nghe hiêu được tiếng người, nhìn ra được ý tứ con người, vừa nghe thấy thanh âm của Hồng Dịch, thân hình ngựa chấn động, trên cái mặt dài của con ngựa bỗng lộ ra một dạng biểu tình kinh hãi giống như con người.(đoạn này tại hạ không hình dung ra được mặt ngựa khiếp hãi hình dạng thế nào).
Hồng Dịch vẫn như trước mỉm cười, vuốt ve đám lông giống như mây lửa trên người Truy Điện, cảm nhận được thớt ngựa hung mãnh này hoàn toàn bình tĩnh trở lại, đột nhiên, hắn nắm nhẹ yên ngựa, xoay người lên ngựa.
Truy Điện mã rất an tĩnh, không mảy may có chút nóng nảy điên cuồng nào.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.