Đọc truyện Dương Thần – Chương 40Đổ chú (Thượng).
“Suy cho cùng vương triều Đại Kiền ta khai quốc chưa lâu, tuy rằng dần dần trọng văn khinh võ, nhưng khí thế triều đình vẫn mạnh mẽ phồn thịnh, hậu thế không có hủ bại.”
Hồng Dịch nghe Trấn Nam công chúa giới thiệu, đều hướng tới từng vị vương hầu công khanh mà chào hỏi.
Hắn quan sát từ sắc mặt đến lời nói, ước đoán tỉ mỉ, thầm đánh giá trong lòng.
Những công tử ca này tuy người nào cũng đều quần áo lụa là, theo Hồng Dịch thấy tuy họ ăn mặc rất văn nhã nhưng ẩn chứa bên trong là một cơ thể cường tráng, xương cốt cứng rắn, trên tay mỗi người đều có ban chỉ kỵ xạ khai cung, trên người toát ra một khí chất trầm tĩnh từng trải qua rèn luyện, dễ có thể thấy được hoàng triều Đại Kiền đang ở thời kì hưng thịnh.
Hồng Dịch đọc thông hiểu kinh sử, muốn biết được sự hưng suy của một hoàng triều, chỉ cần nhìn đám con cháu của những sĩ phu vương hầu công khanh là có thể nhận ra được.
Hậu thế của vương hầu, công khanh, sĩ phu, nếu như phần lớn là loại vờn gió bẻ trăng, phong hoa tuyết nguyệt, chỉ biết ngâm thơ vẽ tranh, nghịch chơi đàn sáo, không thượng võ, thân thể yếu đuối, xương cốt mềm yếu, âm thịnh dương suy, thiếu tinh lực, đó là hiện tượng triều đình từ cực thịnh chuyển sang suy.
Còn hiện tại, những công tử ca này không phải như vậy, Hồng Dịch biết rằng, triều khí Đại Kiền vẫn đang ở thời kì hưng thịnh mạnh mẽ.
Đây chính là căn cứ xác định sự hưng suy của các triều đại.
Bởi lẽ hậu thế của vương hầu công khanh sĩ phu sau này tất nhiên đều là quan viên triều đình, là phong khí của triều đình sau này.
Hồng Dịch nghĩ, chuyến đi Tán Hoa Lâu nãy cũng rất đáng giá, nhìn thấy những biểu hiện của các công tử ca tụ tập nơi đây, từ đó mà suy đoán được sự hưng suy của triều đình, đúng là đọc vạn quyển sách không bằng đi nghìn dặm đường.
“Vị này là Hồng Dịch công tử của Võ Ôn Hầu phủ, tinh thông đạo lý, là bạn tốt của ta.” Trấn Nam công chúa Lạc Vân đưa Hồng Dịch đến trước đám đông, giới thiệu thận phận của hắn.
Nhiều công tử ngay từ đầu nghe thấy tên Võ Ôn Hầu phủ, trên mặt đều hiện ra thần thái ngưng trọng, hiển nhiên, mấy tiếng Võ Ôn Hầu này đều khiến mọi người chấn động trong lòng.
Đúng là như vậy, tại triều đình Đại Kiền, tên tuổi của Võ Ôn Hầu còn cao hơn so với một số vương gia, triều đình có hai đại trụ cột, Thần Uy Vương Dương Thác, Võ Ôn Hầu Hồng Huyền Cơ.
Nhưng những công tử ca này đưa mắt nhìn lên người Hồng Dịch, sau một hồi quan sát, liền nhận ra, hắn cũng không phải là thuộc chi trưởng, mà chỉ là chi thứ có thân phận thấp kém (1)
Vì thế thần thái mọi người có chút biến hóa, Hồng Dịch cảm thấy rõ ràng rằng đám người này không hề có ý tứ muốn làm quen với hắn.
“Nghe nói Tô Mộc cô nương đàm huyền rất hay, Dịch huynh huyền lý tinh thâm, phải náo động một phen, làm khó dễ vị Ngọc kinh đệ nhất tài nữ này một chút mới thú vị.”
Trong lúc Lạc Vân giới thiệu Hồng Dịch, nhãn thần xoay chuyển, tay phe phẩy chiết phiến, gật gật đầu, liếm môi, nói với Hồng Dịch.
“Vị công chúa này không phải đố kỵ với người ta chứ, người ta tuy rằng là Ngọc Kinh đệ nhất tài nữ, nhưng thân phận, địa vị làm sao so sánh với ngươi được.” Hồng Dịch nghe Lạc vân nói, trong lòng cười cười, có chút chua cay.
Lạc Vân đố kỵ thực ra chỉ là suy đoán trong lòng Hồng Dịch, thế nhưng những người xung quanh thật sự cảm thấy đố kỵ .
Đối tượng để bọn họ đố kỵ chính là Hồng Dịch.
Một thanh niên mặc y phục tơ lụa ngân sắc đứng dậy, nói với Hồng Dịch: “Trước kia đường hội cũng chỉ có mấy người chúng ta tham gia, hôm nay lại có thêm một vị công tử của nhà Võ Ôn Hầu gia, thực là náo nhiệt, nhưng hiện giờ Tô Mộc tiểu thư chưa xuống, ta thấy thay vì chúng ta trong lúc chờ đợi chuyện trò, không bằng tổ chức một trò chơi nho nhỏ, coi như dùng để giết thời gian. Chẳng hay Dịch công tử có hứng thú tham gia không?”
“Đương nhiên là có hứng thú.” Hồng Dịch gật gật đầu, sau đó không đợi những người này nói, tự bản thân liền đưa ra chủ ý: “Trường Nhạc tiểu Hầu gia nói đúng, cũng nên tổ chức một trò chơi nho nhỏ để giết thời gian, nhưng hôm nay tổ chức đường hội tại một địa nơi phong nhã thanh tao như Tán Hoa Lâu, không bằng tổ chức thi thơ, do một người khởi xướng, mỗi người một câu đối tiếp xuống, nếu đối không hay hoặc không đối tiếp được, thì sẽ bị phat.”
“Thi hội?”
Thanh niên mặc y phục ngân sắc sửng sốt, cũng không ngờ rằng, Hồng Dịch không những không luống cuống mà còn chủ động đưa ra nội dung của trò chơi.
Thanh niên này, khi nãy Trấn Nam công chúa giới thiệu qua, chính là trưởng tử của Trường Nhạc hầu, hiển nhiên là đầu lĩnh trong đám công tử ca này, tất cả mọi người đều gọi hắn là Trường Nhạc tiểu Hầu gia.
Thấy Hồng Dịch bình tĩnh như thường, dáng điệu đầy bụng văn thơ, Trường Nhạc tiểu Hầu gia nhíu nhíu mày.
Hắn chỉ là không muốn nhìn thái độ của Trấn Nam công chúa đối với Hồng Dịch, nên mới có chủ ý bày ra trò chơi để làm Hồng Dịch mất chút thể diện.
“Thi hội không hay.” Trường Nhạc tiểu Hầu gia nhìn chằm chằm vào mắt Hồng Dịch, lắc đầu: “Đại Kiền ta dùng võ khai quốc, hiện tại tuy rằng vận mệnh quốc gia đang hưng thịnh, văn phong đang dần dần đi lên, nhưng chúng ta là hậu thế của vương công, không nên làm hủ mục nguồn cội, thi từ tuy rằng thanh cao tao nhã, những không liên quan gì đến vận mệnh quốc gia, làm thơ hát kịch, chỉ là trò chơi của đám văn nhân ẻo lả. Người đọc sách có chút khí khái đều văn võ song toàn, chúng ta không thi hội, chơi bắn cung đi.”
“Chơi bắn cung?” Con mắt Hồng Dịch đảo đảo một chút.
“Võ Ôn Hầu năm đó chiến công hiển hách, võ lực uy chấn bốn phương.” Trường Nhạc tiểu Hầu gia nhìn Hồng Dịch, “Ai cũng nói rằng, hơn hai mươi năm trước, khi đương kim hoàng thượng còn là hoàng tử, trên chiến trường chinh chiến tại Thanh Sát Khẩu, người bị kỵ binh Thiết Phù Đồ của Vân Mông đế quốc vây khốn trên Thanh Sát sơn, Võ Ôn Hầu đơn thương độc mã, xông pha giữa trăm ngàn quân địch, cứu hoàng thượng ra, một ngựa hai người, chiến đấu liên tục trong núi, chín bước tiến vào, chín bước lùi ra, cuối cùng ngựa chết, Hầu gia trên người bị đao thương chém mấy trăm chỗ, vẫn buộc chặt hoàng thượng trên lưng xông ra ngoài. Bậc trung thần nghĩa sĩ anh dũng như vậy, hẳn Dịch công tử cũng được thừa hưởng vài phần? Chẳng lẽ Hồng công tử chỉ biết thi từ phong nguyệt?”
“Hồng công tử tay mang ban chỉ, chắc không giống như loại văn nhân nhu nhược chỉ biết mua cung đặt trong thư phòng, mà hẳn thực sự tinh thông cung mã, văn võ song toàn rồi.”
Lễ bộ thượng thư Vương công tử cười vang lên, đám công tử ca sau lưng cũng rống lên cười phụ họa.
“Tiểu Hầu gia nói cực kì chí lý”. Hồng Dịch nheo nheo mắt, “Chúng ta chơi bắn cung đi.”
“Bắn cung là trò chơi, chúng ta nên đặt cược đôi chút mới thú vị.” Trường Nhạc tiểu Hầu gia vỗ vỗ tay, lập tức bên cạnh có người mang cung tiễn đến, ở trong sân, cách trăm bước trên mặt đất đặt một bia ngắm bắn bằng da, tâm hồng sắc.
Sau đó một hào nô dắt một con ngựa lớn vào sân, con ngựa này thân cao một trượng hai, toàn thân đỏ sậm, bề ngoài chẳng khác nào đám mây lửa, thớt ngựa này vừa nhìn liền biết ngay là thần mã ngày đi ngàn dặm.
“Hỏa La mã?” Hồng Dịch vừa nhìn thấy, liền biết con ngựa này là giống ngựa của Hỏa La quốc, khi chạy lông mao tung bay tựa như mây lửa, câu ngàn vàng dễ dàng có được, một ngựa khó cầu, là chỉ loại ngựa này.
“Đây là đồ đặt cược của ta, không biết Hồng huynh lấy gì đặt cược?” Trường Nhạc tiểu Hầu gia nhìn Hồng Dịch một chút, trên mặt hiện ra nụ cười nhạt.
“Thị vệ, mang bội kiếm của ta lại đây.” Đúng lúc này, Trấn Nam công chúa Lạc Vân vỗ vỗ tay, một người thị vệ lập tức mang một thanh bảo kiếm vỏ làm từ da cá mập.
Lạc Vân xoẹt một cái rút kiếm ra, kiếm rời khỏi vỏ, tỏa ra ánh sáng rực rỡ chói mắt, trên thân kiếm lưu động những vân văn lấp lánh trông giống hệt như hoa cúc.
“Thanh kiếm này tên là Trảm Sa, so với Hỏa La mã của Trường Nhạc tiểu Hầu gia thì giá trị cũng không thấp hơn đâu, ta thấy hôm nay Hồng Dịch lúc ra khỏi nhà vội vội vàng vàng, không mang theo đồ đặt cược, ta tạm thời cho huynh ấy mượn là được rồi. Bằng không huynh ấy không có đồ đặt cược, không tham gia được trò chơi, ta cũng không được xem trò náo nhiệt. Rất đáng tiếc.”
Lạc Vân đem thanh kiếm trở lại vỏ, đưa cho Hồng Dịch. Phạch! Mở chiết phiến, tay phe phẩy quạt.