Đọc truyện Dương Thần – Chương 34: Ngũ đại ma thần.
“Cái gì vừa thét lên chói tai vậy? Làm cho ta không thể ngủ được.”
Khi thần hồn Hồng Dịch quay trở lại xác, cố ý trở mình trên giường, bộ dạng ngái ngủ tỉnh dậy, mơ mơ màng màng hướng ra phía ngoài hô lên một tiếng.
“Dịch thiếu gia, người có phải gặp ác mộng không? Bên ngoài làm gì có tiếng thét chói tai nào đâu.”
“Chúng tôi cũng không nghe thấy gì hết.”
Hai nha hoàn bên ngoài trả lời vọng vào, trong lòng Hồng Dịch chỉ cười nhạt rồi nằm thẳng xuống giường, trong lòng cảm xúc phập phồng, không thể ngủ được.
“Hôm nay ta lại có thể giết người? Tuy rằng không thấy máu, nhưng Tằng ma ma đã hồn phi phách tán, rõ ràng không sống được nữa, dù là còn sống cũng là một kẻ ngớ ngẩn đần độn, bây giờ không biết đến nơi nào rồi? Lão yêu bà Tằng ma ma này là người của Triệu phu nhân, cứ để sự việc xảy ra như thế này, bà ta sẽ không để yên đâu, cái Hầu phủ này càng ngày càng không thể ở lại nữa rồi.”
Nằm xuống, Hồng Dịch lại cảm thấy sự tình ngày hôm nay không phải là chuyện đùa.
Hôm này, ban ngày thì tàn nhẫn đánh kỵ hộ vệ của Hồng Quế là Vương Bàn, đã nhờ có Trấn Nam công chúa mà tai qua nạn khỏi, sự việc vốn đã tốt lên, cuối cùng cũng dựng được chút ít uy tín trong phủ đệ, hắn cũng hiểu rõ việc này đồng thời cũng thầm làm Triệu phu nhân càng tức giận hơn.
Tuy chỉ là đánh nhau nháo nhào đôi chút, nhìn qua cũng không có gì to tát, nhưng chắc chắn oán hận chất chứa càng ngày càng sâu đậm, nhưng phát sinh oán hận, cũng là chuyện sau này, hiện giờ cũng không thể quản được.
“Tằng ma ma dùng yêu thuật tạo ác mộng cho ta, lại bị ta đánh thương thần hồn, nếu như ta không đuổi kịp mụ ta chắc chắn mụ ta sẽ nói lại cho Triệu phu nhân, như thế việc ta tu luyện đạo thuật sẽ bị bại lộ, loại chuyện này nếu bị bại lộ thì không phải chuyện đùa, như vậy lại có thêm một kẻ địch nguy hiểm, chính mình phải đuổi theo nhổ cỏ tận gốc mới an toàn. Nhưng chỉ sợ làm như vậy sau này lại càng nguy hiêm hơn.”
“Phải nghĩ ra một đối sách mới được.”
Hiện giờ Hồng Dịch lo lắng ba việc.
Thứ nhất là Hồng Huyền Cơ cấm mình luyện võ, thế nhưng hắn lại lén lút luyện võ.
Thứ hai là hắn không chỉ lén luyện võ mà còn luyện cả tiên thuật.
Thứ ba là hiện giờ Tằng ma ma hồn phi phách tán, tuy rằng không thể đứng ra làm chứng, hơn nữa đối phương còn lặng lẽ ám toán lúc đêm tối, không dính dáng đến mình. Nhưng chỉ sợ sau lưng không biết có chuyện gì phát sinh.
Ba chuyện này, Hồng Dịch trong lòng suy đi nghĩ lại cũng không thể đưa ra biện pháp vẹn toàn. Nhưng những chuyện này không giải quyết không được, nếu nói là không giải quyết xong thì hoàn cảnh của bản thân càng gay go.
“Vài ngày nữa Nguyên Phi sẽ đến thăm phủ đệ , nếu nàng nhắc đến ta, chỉ sợ trong thời gian ngắn phụ thân cũng không đối chất với ta. Sự việc có cơ hội chuyển biến.” Những việc này quá phức tạp, suy nghĩ vẩn vơ chỉ làm thần hồn tiêu hao. Đối với chính nghĩa ta đã tận lực, không bằng cứ mặc thuyền tự nhiên trôi đi.”
Hồng Dịch đơn giản không nghĩ tới ba việc này nữa, mà nhắm mắt chuyên tâm minh tưởng lại màn đâu pháp vừa rồi với Tằng ma ma.
“Ta còn tưởng rằng tu luyện thần hồn, trước khi âm thần tu luyện đến cảnh giới khu vật, thuật mê hoặc thần hồn chỉ là tiểu đạo, nhưng thật không ngờ lại nguy hiểm đến vậy! Chằng khác nào giết người vô hình, sau này phải cẩn thận. “
Ngày hôm nay là lần đầu tiên Hồng Dịch thi triển thần hồn mê hoặc thuật, tuy rằng lúc đó có một chút hiếu thắng, nhưng suy nghĩ cẩn thận thì đúng là rất nguy hiểm, nhưng nghĩ lại cũng cảm thấy tâm đắc.
“Thần hồn mê hoặc thuật, trước tiên là kích thích các loại ảo ảnh, tâm ma trong lòng, sau đó trấn áp nhưng không được tiêu diệt, rồi hàng phục nó, sau đó lại dùng lên trên thân thể người khác, nếu như họ không chống đỡ được, lập tức sẽ bị trầm mê trong đó, thần hồn đại thương. Tất nhiên nếu người đó có định lực kiên cường, giơ tay lên là có thể tiêu trừ ảo giác ma đầu, bản thân mình sẽ bị thụ thương.”
Hồng Dịch nhận ra rõ ràng đạo lý thần hồn mê hoặc, đúng là một cây kiếm hai lưỡi, trước làm bị thương bản thân, sau đó mới đánh người khác bị thương. Ảo ảnh sinh ra, nếu không trấn áp được, chính bản thân sẽ bị ảo giác mê hoặc.
Còn nếu thành công trấn áp hàng phục được nó, sau đó áp lên trên thân thể người khác, bọn họ dần dần bị diệt vong, thần hồn bọn họ sẽ bị thụ thương.
Tâm ma chính là ảo giác của bản thân, gắn bó chặt chẽ với thần hồn, nếu bị người khác tiêu diệt, thần hồn tất nhiên sẽ bị hao tổn theo.
Tăng ma ma chính là bị như thế, trước hết bị mê hoặc, rồi thoáng chốc bị tiêu diệt, thương thế thảm trọng.
“Tu luyện võ công không phải là chuyện một sớm một chiều, hiện giờ ta cảm thấy cơ bắp đã luyện đến sung mãn, đạt tới cảnh giới võ đồ, nhưng lại thiếu thực chiến sợ rằng còn không bằng một võ đồ chân chính. Thần hồn đã có thể nhật du, nhưng ban ngày ở trong phòng, khí sắc u ám, chẳng khác gì lúc trời tối, nếu như bản thân có thể phiêu du dưới ánh sáng mặt trời chói chang, như vậy Nhật Du mới chính thức đại thành.”
Cảnh giới nhật du, cũng phải từng bước một tu luyện, trươc hết phải du đãng được vào ngày trời đầy mây, không có ánh mặt trời, rồi mới dần dần phiêu du dưới ánh mặt trời, cuối cùng mới có thể phiêu du dưới ánh nắng chói chang lúc chính ngọ, được như vậy mới có thể tiến thêm một bước luyện thành âm thần, mới có bản lĩnh khu vật.
“Tu luyện phải tiến từng bước một, ở mặt trái của Di Đà kinh có phương pháp triệu hoán ma đầu, thần hồn mê hoặc thuật, ta tuy không gọi ra để hại người nhưng cũng muốn thử bắt chước tập luyện một chút, tránh trường hợp gặp phải yêu quỷ hại người lại không có thủ đoạn công kích.”
Hồng Dịch nghĩ trong lòng, lặng lẽ lấy cuốn Di Đà kinh đặt trên giường, lật mặt trái của Di Đà kinh lên.
Ở mặt trái của Di Đi kinh có rất nhiều tiểu họa đồ lớn bằng lòng bàn tay, toàn bộ đều là nhưng hình người, cảnh vật trông vô cùng sống động. Đối xứng với kinh văn ở mặt phải, đây đúng là đồ họa bổ khuyết của kinh văn.
Cũng giống như trong kinh văn, khi quan tưởng ánh sáng thiên tinh nhập ba thốn trên đầu, liền gặp phải Tu la địa ngục.
Mà ở mặt trái kinh văn, một bộ đồ họa vẽ lại tràng cảnh ở Tu La địa ngục, kinh khủng máu me đầm đìa, khiến cho quan tưởng của người luyện càng thêm rõ ràng tỉ mỉ.
Trong kinh văn, quan tưởng ánh sáng thiên tinh nhập vào mi tâm liền thấy ngọc nữ.
Còn ở mặt trái kinh văn, thì thấy máu huyết căng phồng, vừa nhìn tựa không thể dứt ra khỏi đồ tượng ngọc nữ.
“Ngũ đại Ma Vương công kích thần hồn con người? Một là Dạ Xoa Vương, hai là La Sát Vương, ba là Tu La Vương, bốn là Kim Cương Vương, năm là Minh Vương! Tu vi nông cạn, không đủ để trấn áp tâm ma, không được quan tưởng năm loại ma vương này, nếu không người sẽ gặp phải phản phệ.”
Hồng Dịch thấy năm họa độ ở mặt trái Di Đà kinh, bức thứ nhất chính là Dạ Xoa Vương mà lúc trước bản thân mới quan tưởng ra, hình dáng kinh khủng, tay cầm cương xoa.
Bức họa đồ thứ hai là ma quỷ trong tay cầm vòng cưa, có ba đầu sáu tay, con mắt đỏ tươi như máu, nanh dài tóc trắng, không có nhân tính. Con mắt huyết hồng trừng lên nhìn Hồng Dịch, vừa nhìn qua, trong đầu hắn bỗn cảm thấy lạnh toát cả người.
Hồng Dịch nhìn nhìn một chút, đột nhiên thấy trươc mắt khẽ động, bức tượng ma quỷ đột nhiên như từ trong bức đồ họa nhảy ra, mũi còn ngửi thấy cả mùi máu tanh tưởi phát buồn nôn, xung quanh máu huyết đầm đìa, phảng phất như đứng trong biển máu.
“Không hay.” Hồng Dịch trong lòng khẽ động, lập tức quan tưởng Di Đà phật, xóa đi ý niệm trong đầu, ảo giác trước mắt tiêu thất.
Hắn biết bản thân nhìn những bức độ họa sống động đến nhập thần, vô tình tiến vào trạng thái quan tưởng, sinh ra ảo giác.
“Hảo một phi tượng La Sát Vương? Xem ra ta còn thiều định lực, thần hồn chưa cường đại, nếu không cũng không có khả năng quan tưởng ra La Sát Vương. Bằng không hàng phục không được nó, chính mình sẽ bị hồn phi phách tán.”
Hồng Dịch khiếp sợ trong lòng, cũng không dám nhìn Tu La Vương, Kim Cương Vương, Minh Vương. Ba tôn đại Ma thần này, với thần hồn hắn hiện giờ căn bản không thể quan tưởng được.
“Dạ Xoa Vương!”
Sau khi minh bạch thuật mê thần trấn áp ác mộng, tâm niệm khẽ động, một pho tượng Dạ Xoa Vương cao ba trượng, mặt xanh nanh vàng, trong tay cầm cương xoa được quan tưởng ra, liền ra tay hàng phục.
Hồng Dịch quan tưởng rồi hàng phục, điều khiển, không biết thử qua biết bao nhiêu lần, cuối cùng cũng thuần thục quan tưởng triệu hồi ra Dạ Xoa Vương, muốn công kích chỗ nào nó liền đánh chỗ đó.
Thấy mình vận dụng thành thục rồi, Hồng Dịch thu lại Di Đà Kinh, nhắm mắt dưỡng thần, vừa mới chợp mắt đã thấy hừng đông.
Trời hửng sáng, Hồng Dịch di dạo quanh Hầu phủ một vòng, chợt nghe thấy xung quanh bàn tán, “Thiếp thân của đại phu nhân Tằng ma ma đêm qua đột nhiên trúng gió, giờ trở thành kẻ mất trí ngớ ngẩn rồi.”