Đọc truyện Dương Thần – Chương 30: Tái độ đột phá.
“Linh Quy Thổ Tức pháp, đây là một loại công phu thổ nạp cao thâm của đạo gia, nội luyện có thể kéo dài thể lực, công phu thổ nạp của đạo môn so với công phu thổ nạp phật môn của Đại Thiện tự thì còn cao thâm hơn nhiều.
Điều này hắn đã từng đọc qua trong Vũ kinh nên hẳn có thể tin được. Nhưng hai bộ công phu luyện gân cốt da thịt là Ngưu Ma Đại Lực quyền và Hổ Ma Luyện Cốt quyền của Đại Thiện tự so với đại đa số công phu quyền pháp khác của đạo gia thì cao minh hơn nhiều. Phật võ chú trọng gân cốt, Đạo võ thì chú trọng thổ nạp, song phương đều có sở trường riêng.”
Hồng Dịch nhìn xuống quyển Linh Quy Thổ Tức Quyết đặt trên mặt bàn, trong lòng tự nhiên nhớ tơi đạo lý luyện võ.
“Đáng tiếc không biết bí điển võ học tối cao của Đại Thiện tự Hiện Thế Như Lai kinh có hình dáng ra sao.”
Hồng Dịch nhớ Di Đà kinh ngẫu nhiên từ trong Vũ kinh mà có được, những tháng trước hắn cũng tìm kĩ trong VŨ kinh một lần nhưng không phát hiện được quyển kinh nào khác.
Hiển nhiên trong bộ Vũ kinh chỉ cất dấu duy nhất một quyển Di Đà kinh, còn về hai quyển Hiện Thế Như Lai kinh, Vị Lại Vô Sinh kinh không biết ở nơi nào.
Vừa cảm thán, vừa đi tới bên cạnh bàn cầm lấy bản Linh Quy Thổ Tức Quyết mở ra xem.
Quyển sách này cũng không dày, chỉ có mười tám trang, chín trang đầu đều là đồ án hình người, trên đồ án chỉ ra ưu, khuyết điểm của việc hô hấp và các hoạt động hô hấp của lục phủ ngũ tạng tương ứng.
Hai bên đồ hình là những văn tự nhỏ, Hồng Dịch vừa nhìn đã thấy ngay đây là những từ ngữ ưu mỹ, cách dùng từ chuẩn xác, giúp cho người đọc dễ dàng minh bạch ý tứ.
Chín trang cuối ghi lại những phương dược, đều là rửa sạch dạ dày, giết chín loại trùng, phương thuốc bài tiết chất ô uế.
“Đây là một quyển bí tịch khó có thể có được…”
Hồng Dịch lập tức nhìn ra giá trị của bản Linh Quy Thổ Tức Quyết này.
Trong sách đồ hình rất rõ ràng, chỉ bằng vài nét bút phác thảo cũng đã khiến cho hình người trở nên rất sống động, nhìn thấy lục phủ ngũ tạng trên cơ thể người trong tranh, Hồng Dịch tự đối chiếu với tạng phủ trong cơ thể mình, hắn cảm giác dường như thân mình lâm vào kỳ cảnh.
Cho dù là tuyệt thế võ công cao minh đến đâu, khi người viết sách võ thuật nếu dùng từ không chính xác, hình minh họa không rõ ràng, khiến người đọc không nhìn rõ, khi luyện công nhất định sẽ bị tẩu hỏa nhập ma. Như trong Vũ kinh có ghi lại rất nhiều quyền thuật, đều là những văn tự tối nghĩa, hình vẽ sơ sài, căn bản là không thể luyện tập được.
Mà người viết sách dùng văn từ chính xác ưu mỹ, hình vẽ sống động, sẽ giúp cho người luyện đạt thành tựu lớn, đồng thời không luyện sai lệch.
Giá trị của bí tịch quyền pháp được quyết định phần lớn ở những yếu tố như vậy.
“Nhưng bức họa này tuy vẽ hình người rất sống động khiến cho người đọc thân lâm kỳ cảnh, nhưng còn kém Di Đà kinh ngàn vạn lần, không thú vị hàm súc như Di Đà kinh.”
Hồng Dịch so sánh một chút giữa bản bí tịch này với sáp đồ(1) văn tự của Di Đà kinh, kể ra cũng tương đối chênh lệch.
“Ồ! Bức tranh này!”
Trong lúc Hồng Dịch mang Di Đà Kinh và quyển Linh Quy Thổ Tức pháp này so sánh với nhau, ánh mắt cũng lướt qua bức họa treo trên tường.
Đây là bức họa vẽ hoa mai.
Băng tuyết ngập trời, một vài đóa hoa mai trong băng tuyết nộ phóng, ngọc cốt băng cơ, sống động khả ái.
Hồng Dịch vừa nhìn thấy hoa mai đứng giữa trời băng đất tuyết, ban đầu cũng không cảm thấy gì, chỉ cảm thấy rất sống động, nhưng càng nhìn càng cảm thấy lạnh, đồng thời dường như ngửi thấy được mùi thơm ngạo ngạt của Ngạo Tuyết.
“Ai có thể vẽ được bức tranh như vậy, khắc họa được thần vận như vậy? Quả thực là tiên phẩm?” Hồng Dịch tiến lên phái trước, nhìn thấy một dòng chữ đề trên đó”Đại Kiền tháng giêng năm bốn mươi, Kiền Đạo Tử tặng Huyền Cơ huynh, Mộng Băng Vân.”
“Thì ra đây là bức tranh của họa thánh Kiền Đạo Tử. Huyền Cơ hẳn là phụ thân. Mộng Băng Vân là ai nhỉ? Hình như là một nữ nhân. Bức họa này….Ngạo nghễ đứng giữa tuyết , ngọc cốt băng cơ, không hổ là bức họa do họa thánh vẽ, tuy nhiên, tinh tế thưởng thức thì vẫn kém Di Đà Kinh.”
Không sợ không hiểu được, chỉ sợ không so sánh được.
Hồng Dịch quan sát bức họa, trong lòng nghĩ đến phật tượng trong Di Đà Kinh
Ý cảnh phật tượng trong Di Đà Kinh là: không gian lớn, vô biên vô hạn, ta ngồi, vĩnh viễn bất động, ngồi nhìn trăm nghìn kiếp trong nháy mắt trôi qua, tất cả mọi thứ đều là hư vô.
Đem điều này so sánh với bức họa của họa thánh, liền cảm ngộ ra một ít chân ý, đối với những phật lý ẩn chứa trên bức họa trong quyển kinh càng lãnh ngộ sâu sắc hơn.
Một loại cảm ngộ hiện ra, khiến trong lòng Hồng Dịch có cảm giác nhộn nhạo khó có thể dùng từ ngữ diễn tả.
Thiện(2) là tâm ấn, đạo là tâm truyền, thần hồn là tâm niệm.
Hồng Dịch trong đầu tự nhiên quan tưởng hiện ra đồ hình tượng phật, bản thân tựa hộ dần dần hòa hợp với tôn phật làm một thể, cảm nhận được không gian rộng lớn, vô biên vô hạn, bản thân mình ngồi ở đó, bất động, tâm niệm không xoay chuyển, ngàn vạn đời người trôi qua trong nháy mặt, tất cả đều là hư vô, tựa như giấc mộng hão huyền vụt tắt, không để lại vết tích nào.
Hắn bỗng có một loại cảm giác, thần hồn đang lay động, nhanh chóng lớn mạnh.
Cũng không biết trải qua bao lâu.
Ầm! Ầm!
Hồng Dịch thần hồn bất động, lại có thể từ phía sau xuất ra, nhìn bốn phía xung quanh, khắp người không có chút nào khó chịu.
Đây rõ ràng là ban ngày.
Thần hồn xuất xác không có chút nào không thích ứng.
Là cảnh giới Nhật Du!
Hồng Dịch từ lúc Dạ Du, tu luyện y theo Di Đà Kinh, tu luyện cũng được một tháng nhưng không có đột phá, chỉ có một ít tiến triển nho nhỏ, nhưng hiện giờ lại lĩnh ngộ một đột phá lớn.
Thần hồn Hồng Dịch xuất xác cũng không ra ngoài đi ngoài dạo chơi, mà liền thu về xác, nhìn quyển sách trong tay.
Lần trước xuất xác dạ du, thần hồn bị thương, hắn cũng không dám chạy lung tung ra ngoài.
Trong lúc lẩm nhẩm, lại có thể mang đồ tượng văn tự trong quyển sách nhìn qua một lượt, ghi nhớ thật sâu trong đầu, hắn lại có thể chỉ nhìn qua một lần là không quên được.
“Đạt tới cảnh giới Nhật Du lại có khả năng nhìn qua một lần là không quên được sao?” Hồng Dịch phát hiện biến hóa của bản thân, rất nhanh giở sách ra đọc.
“Ta tuy rằng đã thông hiểu Ngưu Ma Đại Lực quyền, công phu cơ bắp luyện cũng có chút hỏa hầu, tới cảnh giới võ đồ, lại có Hổ Ma Luyện Cốt quyền, như vậy có khả năng luyện đến cảnh giới võ sư, không cần phí tâm nhiều, nhưng muốn bước vào cảnh giới tiên thiên phải có công phu hô hấp thổ nạp, hơn nữa nội luyện thổ nạp phải kiêm tu cùng với gân cốt da thịt.” Hồng Dịch vừa xem vừa ghi nhớ lại, đồng thời trong đầu thầm thấy may mắn: “Hôm nay may mà dựa vào thế của Trấn Nam công chúa mới có thế tiến vào thư phòng, vừa đạt đột phá mới vừa có thể ghi nhớ những bí tịch giá trị này… “
Hồng Dịch cũng không hoài nghi tại sao trong thư phòng phụ thân có những bí tịch thổ nạp cao thâm này.
Hồng Huyền Cơ là võ thành, nếu như thư phòng không có những bí tịch quyền pháp này thỉ mới là lạ.
Ngay khi Hồng Dịch đọc xong bản Linh Quy Thổ Tức Pháp, liền muốn tìm kiêm bản quyền pháp thứ hai, đột nhiên cảm thấy không đúng:
“Không ổn, phụ thân không cho ta luyện võ, ta lại trái lời lén lút luyện võ, lại còn mượn thế của Trấn Nam công chúa đến thư phòng của người đề đọc sách, điều này không phải chính là phản nghịch sao?”
Hồng Dịch nghĩ tới đây biết rằng đây không phải chuyện đùa, mồ hôi lạnh thấm đẫm lưng.
“Công chúa, trời tối rồi, đại phu nhân mời ngài ra ngoài thưởng yến.” Ngay lúc Hồng Dich đang kinh sợ, một đại nha đầu dẫn theo bốn người tỳ nữ tiến tới.
“Trời tối rồi sao?”
Hồng Dịch ngẩng đầu lên nhìn ra ngoài cửa sổ, quả nhiên trời tối rồi.
“Thật không ngờ đọc sách thời gian trôi qua nhanh như vậy? Công chúa. Công chúa…”
Hồng Dịch lúc này mới phát hiện ra Lạc Vân ngồi ở góc kia cũng đang ôm một quyển sách đọc say mê, hai chân mở ra ngồi bệt xuống đất không chút cố kỵ, không có một chút phong độ nào của một công chúa.
Nghe Hồng Dịch gọi hết lần này đến lần khác, Lạc Vân mù mờ ngẩng đầu lên, “A” một tiếng, đồng thời đứng dậy.
“Công chúa có võ nghệ tốt.” Hồng Dịch trong lòng thầm tán thưởng, ngồi xem sách lâu như vậy, Lạc Vân lúc đứng dậy không có chút nào không thoải mái.
“Ái chà, trời tối rồi.” Lạc Vân kêu lên, mang sách để vào giá, vỗ vỗ chân, cười với Hồng Dịch, “Hồng Dịch, huynh vừa rồi cũng không nói chuyện vơi ta nhỉ?”
“Chúng ta đều say mê đọc sách, cũng không có thời gian nói chuyện nữa.”
Hồng Dịch gượng cười, trong lòng vẫn lo sợ hậu quả việc chọc giận Hồng Huyền Cơ.
“Đúng vậy, chúng ta đều mê mẩn cả ra.” Lạc Vân đột nhiên nhìn chằm chằm vào Hồng Dịch cười cười.” Huynh là một người có phong độ nghiêm chỉnh đứng đắn.”
Hồng Dịch được Lạc Vân khen chỉ cười cười, lo lắng trong lòng cũng vơi đi phần nào, việc gì đến thì cứ đến, binh đến tướng cản, nước đến thì đắp đê, đến lúc đối mặt với Hồng Huyền Cơ thì sẽ nghĩ ra cách ứng phó.
Nghe Lạc Vân nói mình là người nghiêm chỉnh đứng đắn, Hồng Dịch cảm thấy khoảng cách giữa hai người kéo lại gần không ít.
Lần này đến Lang Huyên thư ốc, hai người tuy rằng không nói với nhau đến nửa câu, đều yên lặng đọc sách, nhưng còn thân thiết hơn cả thiên ngôn vạn ngữ.
“Ta phải vào cùng rồi, tiếc là hôm nay không nói được gì, nếu như huynh không ở trong phủ thì quá tốt, ta có thể thường xuyên gặp huynh, bằng không vào phủ gặp, nhiều lễ nghi lắm, mất cả hứng thú.” Lạc Vân nói.
“Đúng rồi, ở đạo quán muội có mua được Huyết Văn cương không?” Hồng Dịch hỏi.
“Không có, Ngọc kinh quan thật là lớn, ta chạy đi chạy lại đến ngất mất, nhưng hỏi cả ngày cũng không có đạo sĩ nào biết huyết văn cương.”
“Theo lời muội nói vừa nãy thì chuyện Nguyên Phi là thế nào?”
“Chuyện là như vậy….”
Hai người vừa nói chuyện vừa đi ra ngoài.