Đọc truyện Dương Thần – Chương 14: Thần bí kinh văn.
Tuyết lớn ngừng rơi, Ngọc kinh lại khôi phục lại vẻ phồn hoa náo nhiệt vốn có, đường phố tấp nập người đi lại, các khách điếm lớn lại càng náo nhiệt, như thức ăn, tiệc rượu ở Tụ Nguyên Lầu, các cô nương ở Tán Hoa lầu, bút mặc chỉ nghiên của Tùng Trúc hiên, tơ lụa của Tùng Giang phô, đồ cổ của Ý Cổ lầu, châu báu vàng bạc của Kim Ngọc đường, vân vân, đó đều là những nơi náo nhiệt nhất ở Ngọc kinh.
Đến những cửa hiệu lớn này có những vương công công tử giàu sang, cũng có những người đọc sách bần hàn, còn có cả một đám phú hào, những sĩ phu làm quan nhàn tản.
Nhất là thời điểm gần đến tháng chạp, cũng sắp hết năm. Hoàng đế muốn tế trời, còn phải đón tiếp các sứ giả từ các quốc gia khác đến đây, nào là nước Hoả La ở Tây Vực, nước Vân Mông ở Đông Phương, nước Nguyên Đột ở phương bắc, nước Thần Phong ở phía nam, các đảo quốc, tất cả sứ giả của các nước này đều ở trong các biệt quán tại Ngọc kinh thành, những nơi này thường có nhiều người ăn mặc kì quái đi qua đi lại, thưởng thức sự phồn hoa của đệ nhất đại thành Ngọc kinh, càng khiến cho Ngọc kinh càng thêm náo nhiệt.
Hai mươi năm trước, thiết kỵ Vân Mộng quốc bất ngờ bị Đại Kiền đánh bại, bị giết vô số, từ đó hai nước định ra minh ước tại biên giới Thanh Sát khẩu, vĩnh viễn không chiến tranh, Đại kiền vương triều tựu đạt tới thời kì thịnh trị, là đế quốc có lãnh địa rộng lớn nhất.
Sáu mươi năm trôi qua, thời đại hưng thịnh của đại Kiền cũng đạt tới thời kỉ đỉnh cao nhất thịnh vượng.
Không kể tới sự náo nhiệt của Ngọc kinh thành, trong phủ đệ Võ Ôn Hầu cũng vô cùng náo nhiệt, nô bộc bắt đầu quét dọn, các góc tường được quét dọn không dính một hạt bụi nào, giăng đèn kết hoa, chuẩn bị lễ đón mừng năm mới.
Chỉ có điều, mặc kệ cho trong ngoài phủ đệ hay Ngọc kinh thành náo nhiệt tấp nập ra sao, cũng chẳng quan hệ gì với Hồng Dịch.
Hồng Dịch đã tử tây sơn trở về, nhưng tâm tư hoàn toàn lưu lại ở trong u cốc tây sơn kia.
Hơn mười ngày gặp gỡ hồ ly, dạy học, sửa sang thư tịch, tu hồn luyện võ, gặp được Bạch Tử Nhạc, uống rượu trò chuyện với nhau hơn năm ngày, tựa như một giấc mộng thanh tích. Khi trở lại Hầu phủ, hắn tựu có một cảm giác dường như trải qua bể dâu.
Hầu phủ vẫn là hầu phủ trước đây, cũng không vì hắn ra ngoài mà thay đổi. Toàn bộ Hầu phủ bảy trăm tám mươi người đều vô cùng bận rộn, chuẩn bị lễ mừng năm mới, chỉ có căn phòng nhỏ của hắn vẫn yên tĩnh lặng lẽ, tuyệt không có ai đến cửa, hình như đối với hắn chẳng khác gì người dưng.
Nào là người hầu, quản gia, nô tỳ, hộ vệ, để đón lễ mừng năm mới đều được phát quần áo mới và một ít đồ dùng, ngân lượng cũng không đến phiên hắn.
Nhưng hiện giờ hắn cũng có tiền, ngược lại còn có không ít, khi bầy thuần hồ chuyển đi, có tặng hắn mười lượng xích kim. Một lượng hoàng kim chứa tám mươi phần trăm vàng đã đổi được mười năm lượng bạc, huống chi xích kim là một trăm phần trăm vàng. Mười lượng xích kim này, nếu như đến Kim Ngọc đường đổi ngân lượng, ít nhất cũng đổi được hai trăm lượng bạc. Cũng đủ cho Hồng Dịch tiêu một thời gian lâu dài.
“Những người này không đến quấy rầy ta là hay nhất, ta có thể đóng cửa luyện sách đọc võ,cũng phải nói, thân thể ta gần đây rất thư sướng, cảm giác tay chân có khí lực hơn nhiều.”
Trong nhà nhỏ, hai chân Hồng Dịch đứng một trước một sau, thân hơi khom xuống, hai tay nắm lấy hai bắp chân, rung mạnh lên, lực truyền đến chân, rồi đột nhiên lúc đó, hai bắp chân phát ra banh một cái.
Tiếp đó, hắn nhanh chóng đổi hai tay, nắm lấy bụng thịt ở cẳng chân, rồi rung mạnh lên như trước, sau đó thả tay ra, vỗ vỗ lên bụng mình vài cái, rồi bước lên phía trước một bước.
Một loạt động tác này, nắm bắp đùi, nắm cẳng chân, vỗ vỗ bụng, bước lên một bước, trông giống như một con trâu lớn đang cất bước đi.
Đây chính là một động tác ghi trong Ngưu ma đính giác.
Hồng Dịch liên tiếp làm mấy động tác này, cảm thấy trên cơ thể mình các thịt ở tay chân, bụng, ngực, lưng, bắp đùi, cẳng chân đều như nóng lên, cảm giác tràn đầy sức mạnh. Sau đó là ngậm miệng giữ thanh âm, đầu lưỡi cuộn lên, hàm răng cắn chặt, tạm ngưng hô hấp, tinh thần tập trung ở trên hai nắm tay, tung một quyền vào khoảng không phía trước.
Hây!
Lúc tung ra một quyền này, đại khối nhục toàn thịt rung động mạnh, giống như toàn bộ sức mạnh của toàn thân đều tập trung ở trên nắm tay này, sinh ra một sức mạnh rung động và sự thoái mái tê dại không nói lên lời.
“Mình bây giờ không còn là thư sinh tay trói gà không chặt nữa rồi. Chỉ cần luyện tập tiếp, bản thân sẽ càng ngày càng mạnh.” Hồng Dịch nhận thấy được sức mạnh trong cơ thể mình, trong lòng cảm thấy một loại cảm giác sung sướng thoả mãn, lại càng thêm kiên định quyết tâm luyện tập.
“Thảo nào người đọc sách phải luyện tập võ nghệ cưỡi ngựa bắn cung, cơ thể khoẻ mạnh mới có thể củng cố tâm thần, tăng cường lòng tin vào bản thân. “
Hồng Dịch rốt cuộc cũng hiểu ra, vì sao người đọc sách phải luyện tập võ nghệ, phải biết cưỡi ngựa bắn cung, thì ra cơ thể khoẻ mạnh mới có thể củng có tâm thần của bản thân, cơ thể khoẻ mạnh thì nhân tâm sẽ yên ổn.
Cũng giống như trong biển lớn, thuyền vô cùng kiên cố, người mới có thể yên ổn, mặc cho sóng to gió lớn, vẫn có thể buông cần câu cá. Nếu như thuyền không kiên cố, tâm sẽ không ổn định, sẽ e sợ sóng to gió lớn ập tới.
Trong lòng tràn ngập vui sướng, Hồng Dịch ngồi vào trước bàn, mở tiếp quyển võ kinh ra nghiền ngẫm.
Bộ võ kinh này là vật được Đại thiện tự lưu giữ, được một hoà thượng tên là Ấn Nguyệt thiền sư chú giải bên trong. Tuy rằng trong đó ghi chép không được đầy đủ, không thể luyện, nhưng có một ít đạo lý được giảng rất thấu đáo, có thể đưa ra cho Hồng Dịch những lý giải sâu sắc về Ngưu ma đại lực quyền.
Huống hồ bản thân Hồng Dich là một người đọc sách thông minh, rất am hiểu ý tứ mà tác giả gửi gắm trong văn từ.
“Không biết ta có đạt đến mức võ sinh không nhỉ? Chỉ sợ rằng chưa đến, mới luyện được nửa tháng, mặc dù Bạch Tử Nhạc có cho ta uống rượu Quỳnh tương để điều dưỡng cơ thể trong năm ngày, còn có huynh ấy cận thận chỉ điểm, nhưng hình như vẫn còn thiếu một ít hoả hầu thì phải.”
Hồng Dịch nghĩ thầm trong lòng, không biết mình đã đạt đến trình độ mang đại khối nhục toàn thân luyện đến rắn chắc sung mãn hay không nữa, trong quân đội , đạt tới trình độ đó được gọi là võ sinh rồi.
Bỗng nhiên, từ cửa tiểu viện truyền đến tiếng bước chân trầm ổn của một người.
“Ai đến tiểu viện bé nhỏ của ta nhỉ? Lẽ nào là tỳ nữ Tiểu Trữ kia.” Hồng Dịch đẩy cửa sổ nhìn ra, nhất thời thất kinh.
“Lão tổng quản?”
Người đi đến là một lão nhân tóc bạc trắng, mặc một bộ y phục màu đen.
Hông Dịch nhận ra lão nhân này, đây là đại tổng quản của toàn bộ Hầu phủ, cũng không phải là người của đại phòng Triệu phu nhân, không phải là người của Vân Đình trai nhị phòng phu nhân, lại càng không phải là người của tam phu nhân, mà là đại quản gia trực tiếp dưới quyền phụ trách của phụ thân Võ Ôn Hầu.
Mỗi lần Hồng Huyền Cơ đêm khuya xử lý việc triều chính ở nội các hoàng cung, đều là lão nhân này mang cơm đến.
Lúc Hồng Dịch kẽo kẹt mở cửa sổ ra, trong nháy mắt lão tổng quản cũng nhìn thấy, tựa như đồng thời với lúc Hồng Dịch mở cửa sổ, giống như một loại cảm giác tiên tri được sự việc.
Thấy Hồng Dịch, lão tổng quản dừng bước, gật đầu, tươi cười nói:”Dịch thiếu gia, Hầu gia đã về, gọi cậu đến.Người có chuyện muốn nói.”
Trong cả Hầu phủ này, chỉ có duy nhất một người khách khí với hắn, đó chính là lão tổng quản.
Tất nhiên là lão tổng quản đối với ai cũng khách khách khí khí, nghe đồn nhiều năm như vậy, không ai thấy lão nổi giận bao giờ.
“Hả?Phụ thân về rồi sao? Vì sao gọi ta? Có điều gì muốn nói sao?”
Trong lòng Hồng Dịch vô cùng khiếp sợ, Võ Ôn Hầu tuy rằng là phụ thân hắn, nhưng hắn chưa từng gặp qua nhiều, hơn nữa huynh đệ tỷ muội hắn có hơn mười một người, hắn chẳng qua chỉ là một kẻ địa vị thấp nhất, không đáng để vào mắt, kiểu gì cũng không đến lượt Hồng Huyền Cơ gọi hắn nói chuyện.
Hồng Dịch thậm chí có lúc hoài nghi, Hồng Huyền Cơ có biết còn một nhi tử như hắn nữa không?
“Không ổn, là Võ kinh. Hơn nữa có con dấu của Đại Thiện tự. Nếu để cha ta biết, may mà những thứ khác đã cất kĩ, nhưng cái này giờ dấu đi cũng không kịp nữa rồi.”
Hồng Dịch đột nhiên nhớ tới một việc, quyết định thật nhanh, mang Võ kinh ném vào chậu than, cháy bừng lên.
Hắn lo rằng để quyển sách này trong thư phòng, nếu khi mình ra ngoài, lỡ có người vào phát hiện quyển sách này, như vậy vô cùng phiền phức.
Mà hiện giờ dấu cũng không kịp nữa rồi.
Hồng Huyền Cơ rất nghiêm ngặt trong lễ pháp trì gia, quy định rất nghiêm, gọi người là phải lập tức đến ngay, nếu không sẽ bị phạt theo gia pháp.
Hồng Dịch biết có một lần, nhi tử của tam phu nhân là Hồng Quế, vì uống rượu say, lại đúng lúc Hồng Huyền Cơ trở về hỏi hắn việc học hành, cho người đi gọi hắn, nhưng hắn đến rất muộn, kết quả là bị phạt theo gia pháp, hai chân bị đánh gãy, nằm trên giường nửa năm mới đi lại được.
Hồng Dịch thấy sách trong chậu than cháy thành tro, mới thấy yên tâm, đứng dậy sửa sang quần áo một chút, mở cửa, theo lão tổng quản đến gặp phụ thân.
Khi hắn ra đến cửa, bản võ kinh đã cháy thành than trong chậu lửa kia, đột nhiên loé ra chất giấy màu ám kim, trên mặt giấy ghi chi chít những chữ nhỏ, còn có cả đồ hoạ, tựa nhu kim bạc, không bị lửa thiêu rụi