Đường Tăng Xông Tây Du

Chương 12: Yêu nghiệt to gan, xem chiêu! (2)


Đọc truyện Đường Tăng Xông Tây Du – Chương 12: Yêu nghiệt to gan, xem chiêu! (2)

– Bụp…!!!!

Một cái cây lớn chừng cổ tay người liền bị cắt làm đôi, mặt cắt phẳng lỳ như gương.

– Sắc thật, hầu như không cảm thấy cản trở nào cả, cái cây này vậy mà giống hệt tờ giấy vậy.

Đường Tăng giật mình thốt.

– Đó là tự nhiên. Vật phẩm xuất ra từ hệ thống đều là tinh phẩm, thanh chủy thủ này mặc dù chỉ là Linh khí hạ phẩm, nhưng cũng đã là đồ vật cao cấp, chém sắt như chém bùn không thành vấn đề, ngay cả thiên thạch cũng nhẹ nhàng chém đứt.

Hệ thống đáp.

– Đúng là chém sắt như chém bùn!

Đường Tăng hài lòng cười cười, sau đó hắn bắt đầu thu gặt chiến lợi phẩm, đầu tiên liền cắt phăng lấy hổ tiên.

*Hổ tiên: của quý của con cọp.

Thanh Linh khí hạ phẩm này quả thật là không phải hàng dỏm, cắt huyết nhục con hổ giống hệt như cắt đậu hủ, vô cùng dễ dàng.


Chỉ chốc lát là hắn đã có một cây hổ tiên thật to, được Đường Tăng cất vào bao hành lý như vật quý.

– A di phò phò, hậu cung của bần tăng thật là có phúc rồi!

Đường Tăng cười khằng khặc thốt.

Cầm lấy Cửu Hoàn Tích Trượng, bây giờ Đường Tăng mới đi ra khỏi rừng rậm.

Lúc này Đường Tăng bước đi như bay, một hơi đi hơn mười dặm đường mà chẳng hề cảm thấy mệt.

Lần thứ hai đi ra Mãnh Hổ Sâm Lâm, phía trước mặt là núi non trùng điệp, Đường Tăng hít sâu một hơi, thầm nghĩ vì sao chưa gặp một gã thợ săn nào nhỉ?

– Keng… Đã có nhiệm vụ chính tuyến tiếp theo: Đi tới Ngũ Hành Sơn, thu đồ đệ là đại yêu bị trấn áp. Thưởng:10-100 exp.

Tiếng hệ thống vang lên trong đầu hắn.

Đường Tăng mừng rỡ thốt:

– Nhanh như vậy mà đã đi tới Ngũ Chỉ Sơn rồi sao?

Ngũ Hành Sơn hay còn gọi là Ngũ Chỉ Sơn, chính là ngọn núi đã trấn áp Tôn Ngộ Không, do Như Lai Thần Chưởng của Phật Tổ Như Lai biến hóa thành.

Nghĩ đến chuyện mình sẽ thu Tôn Ngộ Không làm đồ đệ thì Đường Tăng càng thêm hưng phấn. Nó chính là Tôn Ngộ Không chính cống đó nha, là khỉ đá do trời đất thai nghén.

– Ngũ Hành Sơn, đi nàooo….!!!

Đường Tăng hít sâu một hơi, lại tiếp tục xuất phát.

Đã không còn bạch mã nữa nên hắn chỉ có thể cuốc bộ. Nhưng bây giờ Đường Tăng đã có thể chất Siêu Cấp Đường Tăng cấp 4, đi một trăm dặm cũng là chuyện không thành vấn đề.

Kết quả mới vừa đi ra hơn mười dặm thì hắn liền gặp phải một tráng hán đang ngồi xổm trong rừng cây. Hắn khoác lên người một bộ da cọp, thoạt nhìn cứ tưởng là một con cọp đang rình mồi.

Nếu như là người bình thường thì có khả năng sẽ bị hù dọa, nhưng Đường Tăng đã được hệ thống cường hóa, thị lực cường đại nên liếc mắt đã nhìn ra là người rồi.


Bất quá Đường Tăng làm bộ không nhận ra, đồng thời giơ lên Cửu Hoàn Tích Trượng, hét lớn:

– Súc sinh, muốn cắn trộm bần tăng sao, không có cửa đâu!

Vừa nói hắn liền giơ Cửu Hoàn Tích Trượng bổ vào đại hán đang núp trong bụi cây.

Đại hán đang nấp trong lùm cây thiếu chút nữa rớt con mắt, thằng cha này mà cũng được gọi là cao tăng sao, sao bưu hãn quá vậy?

Thấy Đường Tăng sắp đập tới, y vội vàng đứng dậy kêu lớn:

– Này đại sư, tôi là người mà!

– Nói láo!

Đường Tăng quát to rồi bổ tới một trượng.

Đại hán vội vàng dùng trường cung trong tay ngăn trở, liền bị Cửu Hoàn Tích Trượng đập gãy.

Sắc mặt Đại hán đại biến, thanh đại cung này của y chính là được chế từ gỗ cứng, độ rắn tương đương với sắt mà còn bị đập gãy, đúng là quá dọa người rồi!

– Đại sư mau dừng tay, ta thực sự là người, ngài xem này, ta là người, ta còn biết nói chuyện!

Đại hán vội vàng kêu.


– Đừng có mà lừa bần tăng, ngươi nhất định là yêu quái do cọp biến thành, bằng không sao ngươi lại khoác da hổ trên người? Yêu nghiệt to gan, dám lừa bần tăng, xem chiêu!

Đường Tăng thầm cầu khẩn, mau tới công kích ta đi nào, nhanh nhanh thành địch nhân của ta nào…

Vừa nãy kỳ thực là hắn đã hạ thủ lưu tình rồi, vì dù sao đại hán kia cũng chẳng phải kẻ địch. Dù sao Đường Tăng cũng là một đời “cao tăng”, nên tuyệt đối sẽ không giết người vô tội.

Tuy miệng nói như thế nhưng Đường Tăng vẫn vác trượng đập xuống, Cửu Hoàn Tích Trượng sượt ngang đầu của đại hán bổ vào tảng đá bên trái, tảng đá nổ tung văng ra biết bao nhiêu là đá vụn.

Đại hán hồn phi phách tán, liền quỳ rạp xuống đất la:

– Đại sư tha mạng, đại sư tha mạng! Con thực sự là người, không phải là yêu quái!

Vừa dập đầu đại hán vừa cởi áo khoác da hổ, tốc độ cực nhanh, y lo nếu chậm một chút nữa thôi thì sẽ bị vị “cao tăng” kia phán định thành yêu thú con mẹ nó mất.

Đại hán này chính là thợ săn ở gần đây, hắn đang chuẩn bị đi vào Mãnh Hổ Sâm Lâm săn thú, không nghĩ tới trên đường dĩ nhiên gặp phải một gã “cao tăng” mạnh mẽ đến như thế, trong bụng kêu khổ không thôi.

Đường Tăng thấy đại hán vậy mà lại quỳ xuống, mặt liền thất vọng, đồng thời cũng không thể không thu hồi Cửu Hoàn Tích Trượng, niệm:

– Ngã phật từ bi, nguyên lai ngươi thực sự là người, sao không nói sớm?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.