Đọc truyện Đương Sinh Mệnh Trọng Tân Khai Thủy – Chương 97: Chiếc Cốc Lửa
—o0o—
Krum đang bắt tay với Harry đột nhiên cảm thấy rùng mình sau lưng, khi anh buông tay Harry ra khẽ khàng che dấu bàn tay run rẩy, có lẽ vì còn chưa quen được với thời tiết nước Anh bên này chăng? Krum đưa cho mình một nguyên nhân, quyết định tí nữa mình phải uống nhiều nước ấm một chút.
Krum ngồi giữa Harry và Draco, cũng không biết có phải ảo giác hay không, anh cảm thấy bốn phía ngày càng rét lạnh, anh ngẩng đầu nhìn trần lễ đường Hogwarts. Gần tới Halloween, trần nhà cũng được trang trí theo chủ đề kinh dị, để người ta nhìn qua sẽ không tự giác cảm thấy lạnh lẽo và run rẩy – đương nhiên, nhóm động vật nhỏ rất hưởng thụ không khí loại này – rất tốt, anh đã tìm được nguyên nhân mà mình vừa cảm thấy rét lạnh rồi.
“Severus, thầy làm sao vậy?” Trên dãy bàn giáo sư, cụ Dumbledore đang đơn giản nói chuyện với Karkaroff, muốn nói gì đó nhưng lại phát hiện giáo sư độc dược của mình có điểm không ổn.
Snape vô cùng nhẹ nhàng đặt đồ ăn bị cắt nát vào trong đĩa, thản nhiên nói, “Không có gì, chẳng qua muốn trước khi dùng cơm đổi thức ăn mà thôi.” Anh gõ mặt bàn, thức ăn bị cắt nát bét lập tức đổi món mới.
“Vậy hả…” Cụ Dumbledore nhìn tình huống đầu bàn Slytherin bên kia, trêu đùa cười cười. Snape nhìn nụ cười gần giống cáo già của cụ Dumbledore thầm cắn chặt răng, lại quay đầu về hướng đầu bàn Slytherin bên kia phóng khí lạnh của mình sang, làm nhóm rắn nhỏ đồng loạt run rẩy một cái, cử chỉ càng cẩn thận, tuy bọn họ cũng không hiểu bọn họ đã làm gì khiến chủ nhiệm nhà mình không hài lòng như thế.
“Buổi tối tốt lành, thưa quý bà, quý ông, các vị ma, còn có – đặc biệt là – các vị khách quý,” Cụ Dumbledore nói, cười tủm tỉm nhìn học sinh ngoại quốc, “Tôi vô cùng vui mừng, chào đón mọi người tới Hogwarts. Tôi hy vọng rằng các trò ở trong này sẽ cảm thấy vui vẻ. Thi đấu sẽ chính thức bắt đầu khi tiệc tối kết thúc, hiện tại mời mọi người ăn uống nhiệt tình, giống như đang ở nhà của mình vậy!”
Tất cả mọi người đều vỗ tay, hai nhóm đại biểu hai trường chỉ mang tính chất tượng trưng nên vỗ không bao lâu thì hạ tay xuống. Bên Hogwarts vỗ tay có vẻ rất nhiệt liệt, không chỉ vì chào đón những người này đến, còn vì bọn họ đứng giữa trời trong gió lạnh rốt cuộc có thể lấp đầy cái bụng rỗng tuếch của mình, nhóm động vật nhỏ mới có thể có vẻ đặc biệt vui vẻ, bọn họ đã đói bụng cả buổi rồi đó.
Cái đĩa lại xuất hiện những đồ ăn tinh xảo như trước, chỉ là trong đó có nhiều hơn các loại đồ ăn nước ngoài, hơn nữa nhóm gia tinh cố ý mở các thức ăn này trước mặt nhóm đại biểu Beauxbatons và Durmstrang.
“Anh nghe nói có thể ngồi ở chỗ này là giỏi nhất,” Krum nhìn chỗ ngồi của Harry nhướng mày, “Harry, nếu anh không nhớ lầm thì em hẳn là mới mười bốn tuổi.”
“Tháng bảy vừa rồi mới qua sinh nhật đó anh.” Harry cười khẽ trả lời, cũng không nhiều lời gì.
“Em rất giỏi nha,” Krum nói, “Mới nhỏ tuổi vậy đã ngồi được ở chỗ này rồi.”
Harry cười mà không nói, thủ tịch Nhà Slytherin bên trong là lãnh đạo Slytherin, bên ngoài còn là đại biểu của toàn bộ Nhà. Khi không có chủ nhiệm quản lý thì khi phát sinh ra tình huống khẩn cấp thì thủ tịch Nhà sẽ phải gánh vác tất cả. Nếu sau đó cậu còn khiêm tốn nói với Krum mình không hề giỏi nhất thì không thể nghi ngờ là làm thấp đi năng lực của Slytherin.
“Nghe nói Thi đấu Tam Pháp thuật năm nay không giới hạn tuổi, nếu có thể thì anh nghĩ đấu cùng em một lần, Harry.” Krum chân thành nói, anh có dự cảm, người thiếu niên trước mắt này cho dù nhỏ hơn mình rất nhiều nhưng cậu đáng giá để trở thành đối thủ của mình.
“Nếu em có thể được lựa chọn.” Harry bưng ly chạm cốc với Krum, khi uống chất lỏng trong cốc lạnh lùng nhìn Barty con trên dãy bàn giáo sư.
Cho dù cậu không tham gia thì người trước mắt này cũng theo lời của Voldemort để cậu tham gia Thi đấu, nếu bị động thà rằng chủ động còn hơn. Hơn nữa cậu cũng muốn mượn Barty con nhìn chủ hồn này có thật sự dung hợp với nhẫn hay chưa, dù sao thì không gì hết chỉ biết tình huống bên lề đã chạy ra ngoài cũng không công bằng. Trước khi mình ra ngoài phải biết tin tức của chủ hồn mới là công bằng.
Nhóm đại biểu Durmstrang vẫn bình tĩnh dùng cơm, mà nhóm Slytherin cũng không nhiệt tình như Gryffindor, cộng thêm khi dùng cơm bọn họ rất ít khi nói chuyện, cho nên trong khoảng thời gian ngắn dãy bàn Slytherin im lặng nổi bần bật trong lễ đường ồn ào náo nhiệt.
Harry chưa ăn bao nhiêu đã đặt dĩa ăn xuống, nhưng cậu cầm cốc nước bí đỏ lên uống từng ngụm, vì đêm nay cậu buông đồ ăn quá sớm cho nên nhóm rắn nhỏ nhất định còn chưa ăn xong.
Harry cầm cốc nước bí đỏ nhìn nhìn chung quanh, trên dãy bàn giáo sư, Snape đang nói gì đó với Karkaroff, Snape không yên lòng nghe, tay vẫn không ngừng cắt đồ ăn, cũng không thấy anh ăn cái gì.
Harry nhíu mày.
Dường như Snape cảm giác được có người đang nhìn anh, anh mẫn cảm ngẩng đầu lên, mày Harry chưa kịp dãn ra khiến trong mắt Snape lóe lên một tia lo lắng.
Harry nhìn nhìn tay Snape, ý bảo không cho Snape không ăn bữa tối.
Lần này đến lượt Snape nhíu mày, Harry quật cường nhìn anh, một lát sau, Snape cúi đầu không nhìn Karkaroff đang vội vàng muốn nói gì đó với mình, đưa beefsteak lên miệng.
Harry cười thu hồi mắt lại, sau khi nhìn nhìn tình huống dãy bàn, buông cốc trong tay.
Nhóm đại biểu Durmstrang đã sớm buông đồ ăn, có lẽ còn chưa quen hoàn cảnh Hogwarts nên cho dù đồ ăn trước mặt có ngon lành bao nhiêu thì cũng không ăn nhiều. Mà nhóm học trò Slytherin còn lại thì ngay khi Harrry buông ly trong tay xuống cũng dừng ăn cơm, đồng loạt buông đồ ăn, lấy khăn ăn đặt bên cạnh lau miệng.
Sau khi ăn uống no nê, dãy bàn lại trở nên cực kỳ sạch sẽ, mọi người đặt mắt lên trên người cụ Dumbledore.
Cụ Dumbledore đang nói chuyện phiếm cùng người nào đó cười tủm tỉm đứng lên, “Lại là một bữa tối linh đình, phải không? Nhưng thầy biết có một số người đã không yên lòng, à, phải rồi, các trò đang chờ đợi giờ phút này, cùng đợi Thi đấu Tam Pháp thuật bắt đầu có đúng không nào. nhưng thầy muốn trước khi giải thích vài câu sẽ đặt rương vào —“ Cụ nói một câu chỉ thấy Filch vẫn đứng ở góc bê một cái rương tới.
Sau, cụ Dumbledore lại giới thiệu lại một ít tình huống về Thi đấu Tam Pháp thuật mới nhận chiếc rương trong tay Filch.
“Như các trò đã biết, sẽ có ba quán quân so tài trong cuộc thi đấu” Cụ Dumbledore tiếp tục bình tĩnh nói, “Mỗi người đến từ một trường tham dự. Họ sẽ được chấm điểm coi mỗi bài thi giỏi tới đâu, và vị quán quân nào có tổng số điểm cao nhất sau ba bài thi sẽ giành được Cúp Tam Pháp thuật. Các vị quán quân sẽ được chọn ra bởi một vị giám khảo công minh: Chiếc Cốc Lửa.”
Nói tới đây, cụ Dumbldedore rút cây đũa phép ra và gõ ba tiếng lên cái nắp rương. Cái nắp từ từ mở ra cót két. Cụ Dumbledore thò tay vào trong, kéo ra một chiếc cốc lớn thô kệch đẽo bằng gỗ. sẽ chẳng ai thèm chú ý tới cái cốc nếu không có một ngọn lửa màu xanh trắng phừng phừng tới tận miệng cốc.
Cụ Dumbledore khép cái rương lại và cẩn thận đặt cái cốc lên trên nắp, từ đó cả lễ đường đều có thể nhìn thấy rõ.
“Bất kỳ trò nào muốn đăng ký làm quán quân phải ghi tên mình và trường mình thật rõ ràng lên một mẩu giấy da rồi thả vào trong cốc. Những ai tha thiết muốn thành quán quân sẽ có hai mươi bốn tiếng để nộp tên mình. Đêm mai, vào Halloween chiếc cốc sẽ trả lại ba cái tên của ba người được chọn ra xứng đáng nhất để đại diện cho trường mình. Cuối cùng thầy muốn nhắc nhở các trò một câu, tuy rằng trận đấu này không hạn chế tuổi nhưng xin mọi người suy nghĩ kỹ mới đăng ký, một khi chiếc cốc lửa đã chọn ra vị quán quân nào thì vị ấy bắt buộc phải theo tới cùng.”
Nhóm học trò trở nên rục rịch, dường như hận không thể lập tức ném tên mình vào rồi ấy chứ.
“Tốt lắm, giờ đã gần khuya, chúng ta không phải thảo luận mà nên đi ngủ rồi.”
“Draco, cậu dẫn mọi người trở về trước.” Harry nhìn nhóm rắn nhỏ đợi lệnh của cậu, khẽ nói với Draco, “Mình tìm chủ nhiệm có chút việc.”
“Cậu về sớm một chút.” Draco hiểu rõ gật gật đầu, rồi dẫn Slytherin trở về.
Khi mọi người đều đi rồi cậu mới về hầm, Snape đang ngồi trên sô pha không biết suy nghĩ gì.
“Sev.” Harry đến gần Snape, từ sau lưng ôm lấy anh, “Đêm nay anh không ổn, Karkaroff đã nói gì hả?”
Snape không nói gì, tay anh trùm lên tay Harry, “Làm sao vậy?” Harry khẽ hỏi.
Snape vẫn không đáp lại, loại tình huống này khiến Harry hơi lo lắng, cậu đi đến trước mặt Snape ngồi xuống nhìn lên trên, đôi mắt Snape Harry rất quen thuộc nhưng từ khi Harry đáp lại tình cảm của anh thì rất ít khi nhìn trống rỗng trong đôi mắt đối phương.
“Sev?” Harry nhẹ nhàng xoa hai má tái nhợt của Snape.
Snape lần này rốt cuộc có động tác, anh lấy tay ôm chặt Harry vào ngực, dường như làm Harry đau.
“Em ở đây, Sev.” Harry nhẹ nhàng nỉ non, “Nói cho em biết làm sao vậy được không?”
“Em là của ta, Harry.” Snape lầm bầm lầu bầu, anh không thể giải thích vì sao anh khó chịu khi thấy Krum và Harry bắt tay nhau, nó sẽ làm anh sinh ra một loại cảm giác nguy cơ, muốn đem Harry khóa trong hầm không cho bất kỳ kẻ nào thấy, muốn cho cậu chỉ thuộc về một mình anh. Mà cố tình, người trong lòng anh lại là Kẻ Được Chọn… loại chiếm giữ đáng cười này thế nhưng đang phát triển nhanh chóng không bị lý trí kiểm soát.
“Sev, lòng của em đã hơn hai trăm tuổi rồi, không nên coi em như thanh thiếu niên, cảm thấy em sẽ dễ dàng sinh ra cảm tình với người khác.” Harry hiểu Snape đang nghĩ gì, cậu mở miệng khẽ an ủi.
“A…” Snape khẽ nở nụ cười, “Biểu hiện ra ngoài bây giờ của em cũng không giống như hơn hai trăm tuổi.”
“Nếu lúc nào em cũng biểu hiện hình tượng ông già ra ngoài thì anh sẽ không thích em nữa.” Harry nói đùa, lập tức cậu chớp chớp đôi mắt khô của mình, “Sev, em mệt.”
“Đã đến giờ cấm,” Snape nói nhưng không có ý buông tay, mà anh phát hiện dường như Harry cũng không có ý đẩy mình ra.
“Sev, em mệt.” Harry lại nhấn mạnh.
Snape đứng dậy ôm Harry đặt lên trên giường lớn, dùng động tác mềm nhẹ không hợp với gương mặt cứng nhắc đắp chăn cho Harry, rồi chính mình cũng nằm lên.
“Ngủ ngon, Sev.” Harry mơ mơ màng màng nói, dường như đã không mở mắt ra được nữa.
Nghĩ nghĩ, Snape đặt một nụ hôn mềm nhẹ trên trán Harry,”Ngủ ngon, Harry.”
Hầm tối nay, không có sự lạnh lẽo ngày xưa.
***
Bên trong phòng ngủ Slytherin, Draco nhìn chằm chằm cửa phòng.
Blaise vỗ vỗ vai cậu, “Xem ra Harry không trở lại rồi.”
Draco cứng ngắc quay đầu, “Nhưng Harry nói là đi tìm ba đỡ đầu…”
“Vậy chắc chắn cậu ấy đã ngủ lại hầm rồi!” Blaise co rút khóe miệng nói.
“Nhưng…”
“Nhưng cái gì?”
“Hầm ba đỡ đầu không có phòng cho khách…” Draco run rẩy.
Blaise im lặng vài giây, cùng Draco trợn trừng, “Tất của Merlin, tuyệt đối là đang mơ!”
– Hết chương 96 –
Tác giả có lời muốn nói: Dra à đừng nóng vội thế chứ, không phải Harry chỉ ở trong hầm thôi sao, thật ra cũng không xảy ra gì hết.